Lúc lấy lại tinh thần, Ngọc Vũ Cổ Thánh đã mang theo hơn trăm cao thủ phíasau quây lại trước mặt Khương Thành.Cả đám cúi rạp người xuống.“Cung nghênh Khương minh chủ!”“Không ngờ ngươi lại là Khương Thành tiền bối.”“Trước đây là chúng ta không có mắt, mạo phạm tiền bối, mong tiền bối thứtội.”“Mấy năm nay, không lúc nào bọn ta không ngóng trông minh chủ là ngươiđứng ra dẫn dắt bọn ta…”Có mấy Cổ Thánh xúc động quá mức, không nhịn được lau khóe mắt nhòe lệ.Run giọng nói: “Mà nay, cuối cùng cũng chờ được ngươi rồi.”Trước đó gọi minh chủ là để lôi kéo người giúp đỡ.Bây giờ tiếng minh chủ này lại là chân tình thật ý.Dù sao còn ai có thể xứng với vị trí này hơn Khương Thành nữa?Căn bản không cần chọn, mọi người đều tin phục.Phản ứng của họ khiến Thành ca trở tay không kịp.Thầm nghĩ chúng ta cũng đâu có giao tình gì, trước đây vốn chẳng nhận ra, cócần phải kích động vậy không?Hắn nào biết, tuy chưa bao giờ ở lại Vô Địch minh nhưng hắn đã được coi làlãnh tụ tinh thần của nơi này từ rất lâu rồi.Nhìn ánh mắt và biểu cảm của những tiên nhân phía sau thậm chí còn mangtheo sự cuồng nhiệt.Tựa như nhìn thấy vị thần mình vẫn hằng tín ngưỡng rốt cuộc hiện thân.Mở giao diện hệ thống, hắn thấy trị số thống ngự tăng lên điên cuồng,Khi nhận ra thân phận của hắn, những người này cũng đã tự động mặc nhận hắnchính là thủ lĩnh của mình.“Cái này…”Sở dĩ Thành ca ra tay vốn chỉ để chứng minh bản thân mà thôi.Thật sự không có dự định thống lĩnh Vô Địch minh.Nhưng bây giờ thấy một chuỗi giá trị thống ngự tăng lên, thấy vẻ mặt sùng bái,hy vọng, thành tín của mọi người, nội tâm hắn cũng lặng lẽ biến đổi.Mỗi người bên Vô Địch minh đều cực kỳ kích động, kẻ địch đến từ Vô ThượngĐạo Cực và Phong Thiên Cung đối diện thì chẳng khác nào rơi vào hầm băng.Thấy hơn hai trăm Cổ Thánh bị tiêu diệt dễ dàng như thái rau bổ dưa, tronglòng họ lạnh run cầm cập.Mà sau khi biết được thân phận của Khương Thành, bọn họ triệt để buông xuôi.Đối mặt với người nọ, dù có mời đại năng từ tổng bộ giúp đỡ chắc cũng côngtoi nhỉ?“Tại sao?”Khuôn mặt Tú Trường Cổ Thánh như vừa bị ăn đấm, vặn vẹo khổ sở.“Sao hắn lại là Khương Thành…”Ý Hoành Cổ Thánh cũng cực kỳ tuyệt vọng.“Nếu là Khương Thành thì sao không nói sớm…”Nếu biết trước đây là Khương Thành thật thì tất nhiên bọn họ chẳng bao giờdám đắc tội.Chỉ cần Thành ca lên tiếng, họ chắc chắn sẽ lui binh.Nhưng đành chịu, dù ban đầu Thành ca có chìa mặt ra nói rõ thân phận củamình thì bọn họ cũng sẽ không tin.Thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc như cha chết mẹ chết của họ, Tam Nhãn Hổphấn khởi ra mặt.Tuy Thành ca vốn chẳng buồn phản ứng nó nhưng nó vẫn hổ mượn oai ngườimột cách thuần thục.“Thành ca của ta có nói ra thân phận thật hay không thì liên quan gì đến cácngươi?”Trước đó khi Khương Thành chém giết mười mấy Cổ Thành Hải tộc, nó trànđầy niềm tin cũng chỉ dám nhảy ra trước mặt đối phương múa lụa, mà bây giờnó đã bắt đầu vả mặt trào phúng theo nghĩa vật lý rồi.Con hổ yêu này vọt tới trước mặt 2 người Tú Trường Cổ Thánh, cho mỗi tênmột cái bạt tai.“Vừa rồi còn muốn giết bọn ta cơ mà? Sao bây giờ đều đứng ngây ra bất độngthế? Hóa thành tượng đất hết rồi à?”“Ngươi…”Tú Trường Cổ Thánh sợ Khương Thành chứ không sợ con Thánh Tôn cỏn connày.Hai cái bạt tai là vệt móng hổ, suýt làm họ tức điên.Tam Nhãn Hổ cười lạnh: “Ta cái gì? Ngứa mắt ta lắm chứ gì?”Tú Trường Cổ Thánh lập tức bình tĩnh lại.Con hổ yêu này chỉ là một đống cặn bã nhưng nó với Khương Thành có giaotình cũng là sự thật.Đánh chó phải ngó mặt chủ, lúc này sao dám đắc tội đây?Hắn sờ gò má đầy vệt máu, ráng nặn ra một nụ cười khó coi, đầy vẻ lấy lòng.“Không, không có gì, Hổ gia dạy rất phải.”Ý Hoành Cổ Thánh cũng không dám trực tiếp nói chuyện với Khương Thành,chỉ đành gượng cười khom người liên tục xin lỗi Tam Nhãn Hổ.“Sao bọn ta dám đánh giết ngươi và Khương tiền bối được, vừa nãy chỉ là nóigiỡn, nói giỡn thôi!”Tam Nhãn Hổ lại hung hăng cho mỗi người một cái bạt tai.“Giỡn?”“Chết hơn hai trăm Cổ Thánh rồi vẫn còn giỡn?”Giờ trong lòng con hổ yêu này sảng khỏi phải bàn.Ngẫm lại trước đó hai người này kiêu ngạo thế nào, hoàn toàn không coi mìnhra gì, ra sức giễu cợt vả mặt.Mà bây giờ, mình thật sự vả mặt chúng, chúng lại chỉ biết chịu đựng, cuối cùngmình cũng tìm lại được mặt mũi.Hai Cổ Thánh dẫn đầu vì mạng sống mà cố gắng biện giải cho mình.“Đó là bọn họ tự ý hành động, không phải do bọn ta ra lệnh.”“Đúng vậy, bọn ta đâu có ra lệnh, Khương tiền bối giết hay lắm! Giết rất hay!”Hai người không ngừng nói lời trái lương tâm.“Họ dám bất kính với Khương tiền bối, bị giết là đáng đời, vừa lòng ta lắm.”Tam Nhãn Hổ không định tha cho bọn họ.Nó móng cào đuôi quất, chửi bới tàn tệ: “Đám già đầu không biết xấu hổ cácngươi còn định dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt bọn ta à?”“Đừng tưởng bọn ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.”“Dù ta đồng ý thì Thành ca cũng sẽ không đồng ý đâu!”Cũng may hắn chỉ là Thánh Tôn mà hai người dù gì cũng là Cổ Thánh chânchính có đạo nguyên, vẫn chịu được sự bạo hành của nó.Vừa chịu đánh vừa không quên khóc lóc thở than, lớn tiếng cầu xin.“Khương tiền bối, bọn ta thật sự không dám, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đốinghịch với ngươi.”“Vừa rồi chỉ là không biết thân phận của ngươi mà thôi.”“Đúng vậy, bọn ta vẫn luôn kính trọng ngươi. Ở Phong Thiên Cung, bọn ta cũnglà tri giao với những người bạn cũ của ngươi như Minh Đồng, Tỷ Trường…”“Ta ở Vô Thượng Đạo Cực cũng thường cùng các đạo hữu Quy Tàng, Hư Uyênnhắc tới ngươi, thật ra chúng ta đều là người một nhà.”Tam Nhãn Hổ bị bọn họ chọc cười.“Ê, giờ lại thành bạn tốt của họ rồi à?”“Sao ta nhớ trước đó có ai nói, dù lôi họ ra cũng vô dụng cơ mà?”“Không phải mạnh mồm lắm, dứt khoát lắm à? Tiếp tục đi chứ?”Tú Trường và Ý Hoành nào dám mạnh mồm nữa.Hai người trực tiếp quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha với KhươngThành.Đành chịu, chết vinh không bằng sống nhục.“Khương chưởng môn tha mạng!”“Bọn ta không bao giờ dám mạo phạm ngươi, cũng không dám đối địch với VôĐịch minh nữa.”“Sau này bọn ta gặp Vô Địch minh sẽ đi đường vòng, xin ngươi bỏ quá cho…”Thành ca tin có mình tọa trấn, họ sẽ không dám tiếp tục gây hấn nữa.Dù sao Tiên Mẫu và đám Minh Tổ, Hồn Tổ đứng sau họ cũng không dám đụngtới mình.Nhưng lần chạm mặt này cũng không phải nói hai ba câu là cho qua được.Hắn nhớ vừa rồi đám người này còn hếch mặt lên trời, đâu thể dạy dỗ qua loa làxong.Hắn nhìn thoáng qua hơn năm trăm Cổ Thánh và những Thánh Tôn đứng títđằng xa của hai phe cánh lớn.“Hai người các ngươi giao nộp binh khí và tất cả vật ngoài thân thì có thể giữlại mạng sống quay về báo tin.”“Còn những người khác, hoặc là gia nhập Vô Địch minh, hoặc là chết!”