Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2547



Đám người Thái Phàm vô cùng ngạc nhiên.

“Bị nhiều Hỗn Độn linh hồn như vậy nuốt chửng, người này vậy mà lại còn

sống?”

“Không phải chứ? Hắn mạnh như vậy sao?”

“Hắn nhất định còn sống!”

Vô Lăng nhìn chằm chằm vào đám Hỗn độn chi tinh chất đống như núi kia, mặc

dù hắn không thể nhìn thấy những gì xảy ra bên trong, nhưng vẻ mặt của hắn lại

nghiêm nghị chưa từng thấy.

“Hơn nữa còn sống đến cuối cùng!” Hắn lại nhấn mạnh thêm.

Mọi người chỉ cảm thấy thật khó tin.

Nếu lời này không phải là Vô Lăng nói, bọn họ đã điên cuồng chế nhạo từ lâu

rồi.

Trong tình cảnh đó, còn sót lại một chút cặn bã thì xem như là ngươi thua!

Nhưng những Hỗn độn chi tinh kia giống như ngửi thấy mùi mật ngọt, hoàn

toàn không để ý tới bọn họ cũng là sự thực.

Trong lòng mọi người hơi thả lỏng một chút, nhưng Phong Hạnh lại lộ ra vẻ

trầm tư.

“Khương Thành? Sao cái tên này nghe quen quen thế nhỉ?”

Ngụy Tư hững hờ nói: “Đương nhiên là nghe quen rồi. Dù sao vẫn còn một

Khương Thành tiếng tăm lừng lẫy trong Nguyên Tiên giới, chúng ta từ nhỏ hầu

như đều nghe chuyện của hắn mà trưởng thành.”

Đám người Địch Hoàng và Cổ Diêu đều bị hắn chọc cho mắc cười.

Bởi vì người đó, bọn họ cũng là như sấm bên tai.

“Ha ha, trí tưởng tượng của Phong Hạnh huynh quá phong phú rồi, vậy mà lại

có thể xem một vị Thánh Chủ tham gia khảo hạch là Khương Thành kia?”

“Đúng vậy, vị đó làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?”

“Nghe nói năm xưa vị đó đã một chiến liền giết mười một vị Cổ Thánh, đó thật

sự là chiến tích lững lẫy xưa nay, thật không dám tưởng tượng người đó thần

thánh cỡ nào!”

“Nếu không có hắn, làm sao có Nguyên Tiên giới ngày nay!”

“Mặc dù chưa từng gặp qua người này, nhưng từ lâu đã nghe qua tên hắn, vẫn

rất say mê!”

Ngụy Tư trầm giọng nói: “Ai mà không mê chứ? Đó là sự tồn tại lớn mạnh nhất

trong lịch sử Nguyên Tiên giới đấy!”

Đám người Thái Phàm và Phong Hạnh đều gật đầu.

“Đáng tiếc vị Khương Thành tiền bối đó biến mất từ đấy, nếu hắn thật sự xuất

hiện ở chỗ này…”

Triển Hải cố ý ngắt lời bọn họ, nhướng mày nói: “Nếu như thật sự xuất hiện ở

đây, các ngươi sẽ làm sao?”

Không đợi đám người Phong Hạnh, Thái Phàm và Cổ Diêu kịp trả lời, Hàn

Triệt đã cười hì hì nói: “Vậy mà cũng cần hỏi sao, tất nhiên bọn họ sẽ tiếp tục

khiêu khích vị Khương tiền bối đó, bày tỏ sự bất mãn của bản thân, rồi thể hiện

phong thái của một thế hệ thiên tài mới!”

Những lời này vừa thốt ra, đám người Phong Hạnh và Thái Phàm đều tỏ ra tức

giận.

“Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?”

“Nếu chúng ta thật sự may mắn gặp được Khương Thành tiền bối kia, cung kính

sùng bái cón không kịp ấy chứ, sao dám bất kính với hắn?”

“Toàn bộ Nguyên Tiên giới, ai không phục vị đó, ta sẽ là người đầu tiên không

đồng ý!”

“Đúng vậy, nếu như nhận được mấy câu chỉ điểm từ vị Khương Thành tiền bối

kia, vậy thì thật là không uổng đời này rồi!”

“Ngươi thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày, nhân vật lớn như vậy chúng ta sao

có thể tiếp cận chứ? Cho dù nói vài câu với hắn cũng là chuyện kinh người rồi!”

Là những thiên tài hàng đầu, người duy nhất có thể khiến bọn họ cúi đầu

ngưỡng mộ thực sự chỉ có Thành ca.

“Ha ha ha!”

Đám người Triển Hải và Hàn Triệt đều cười to.

Tiếng cười này bị đám người Phong Hạnh coi là khinh bỉ Khương Thành, vậy

nên bọn họ đều nổi giận.

“Các ngươi có ý gì?”

“Dám bất kính với Khương Thành tiền bối, còn không tự nhìn lại bản thân,

xứng sao?”

“Không thể nói chuyện về băng với đám côn trùng sinh trưởng trong mùa hè,

thật đáng thương lại thật đáng buồn…”

Trước lời chỉ trích của bọn họ, Triển Hải không cho là lời ngang ngược, mà

ngược lại còn nở nụ cười đắc ý.

“Bọn ta không có bất kính với Khương Thành tiền bối, suốt chặng đường chẳng

phải đều một mực kính trọng hắn sao?”

Suốt chặng đường?

Đám người Phong Hạnh ngẩn ngơ trong giây lát, rồi nhanh chóng phản ứng lại.

“Hừ, ngươi còn ở chỗ này giả ngu sao?”

“Khương Thành tiền bối mà chúng ta đang nói đến không phải cái tên họ

Khương mà ngươi đang nói đến.”

“Sao lại không giống nhau?”

Hàn Triệt vui vẻ nhún vai: “Khương tiền bối chúng ta đi theo suốt chặng đường

chính là cái người mà các ngươi gọi Khương Thành tiền bối đó.”

“Phụt!”

Đám người Phong Hạnh và Thái Phàm cũng cười lớn.

Rồi những người khác cũng phá lên cười.

“Ha ha ha, các ngươi có dám bốc phét hợp lý chút?”

“Chuyện cười này thật là nhạt.”

“Bọn họ đang tâng bốc cái tên họ Khương kia, so với Khương Thành tiền bối,

ngoài cái tên giống nhau ra, còn có xíu xìu xiu điểm giống nào sao?”

“Kiểu như hắn, có điểm nào giống phong thái của Khương Thành tiền bối sao?”

Họ đang chế nhạo về điều này thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Cái người đó chính là Khương Thành mà ngươi nhắc tới.”

Mọi người đang định phản bác, mới phát hiện người đó lại là Vô Lăng.

Đây là quyền uy không hơn không kém đó.

Thế là, sắc mặt của mọi người trở nên cực kỳ phong phú đa dạng.

“Cái, cái gì?”

Thái Phàm lắp ba lắp bắp chỉ vào “ngọn núi” đặc biệt ở phía xa kia, ánh mắt

hắn giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Đám người Cổ Diêu, Phong Hạnh, Địch Hoàng và Ngụy Tư cũng vô cùng sợ

hãi.

“Ngươi vừa mới nói cái gì? Cái người kia là Khương Thành tiền bối?”

“Cái người trong truyền thuyết đó?”

“Cái này, cái này, sao có thể chứ?”

“Hắn, hắn làm sao có thể là cái vị dó, hắn một chút cũng không giống mà…”

Vô Lăng không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn lười tranh luận với đám người này.

Ngược lại là đám người Triển Hải, Hàn Triệt không giấu giếm sự hả hê của bọn

họ.

“Giống? Như thế nào mới gọi là giống? Các người chưa từng gặp qua Khương

chưởng môn, còn dám nói hắn không giống?”

“Nếu hắn không phải là vị Khương chưởng môn kia, ngươi nghĩ rằng lúc trước

tại sao chúng ta vừa gặp mặt liền tôn kính hắn hả?”

Đám người Phong Hạnh và Địch Hoàng như chợt hiểu ra.

Thảo nào!

Thảo nào nhóm người này ngay từ cửa ải đầu tiên như biến thành kẻ nịnh hót,

hết mực lấy lòng.

Ban đầu bọn họ còn thấy kì lạ, Triển Hải với Hàn Triệt không phải loại người

hay nịnh hót như vậy, bây giờ rốt cục cũng hiểu tại sao rồi.

Chả trách trước khi bước vào đấu trường người này được mười lăm vị Chính

Thần hộ tống!

Bọn họ không phải là hộ tống những hậu bối thiên tài từ Liên minh Thần đạo,

mà là đi cùng với một sự tồn tại lớn mạnh hơn bọn họ.

Lại liên tưởng tới Khương Thành liên tiếp mấy ải thành công không thể hiểu

nổi, nếu đổi thành cái người kia, mọi chuyện đều có thể lý giải được rồi.

Cái gì?

Tại sao một kẻ mạnh như vậy lại đến tham gia sát hạch chiêu mộ người mới?

Cao nhân hành sự chắc chắn phải có dụng ý!

Nghĩ đến việc dọc đường đắc tội với Khương Thành, trong lòng bọn họ vô cùng

hối hận, đồng thời cũng dâng lên từng đợt sợ hãi.

Đặc biệt là đám người Thái Phàm, Cổ Diêu càng là đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Ngươi, các ngươi đều biết đó là Khương Thành tiền bối, sao không sớm nhắc

nhở chúng ta!”

“Đúng vậy, ngươi thật là đáng ghét quá?”

“Đây không phải là đang cố ý nhìn bọn ta đi vào chỗ chết sao?”

Nghĩ đi đó là nóc nhà của Nguyên Tiên giới đó, đắc tội đến mức như vậy, sau

này còn có thể chết được toàn thây sao?

Phong Hạnh và Ngụy Tư không thể kiềm chế cơn giận nữa.

Bọn bọn họ chỉ vào mũi Triển Hải rồi chửi như tát nước: “Ngươi là cố ý che

giấu, nhất định là cố ý!”

“Ngươi chính là muốn nhìn bọn ta chết không chỗ chôn!”

“Không có ý tốt, tâm cơ hiểm ác!”

Sớm biết là vị đó, trước đó bọn họ lại rời nhóm làm cái gì?

Điên rồi sao?

Triển Hải bày ra vẻ mặt vô tội xòe hai tay ra, có chút oan ức nói: “Bọn ta suốt

dọc đường đều gọi hắn là Khương tiền bối, tưởng rằng các ngươi nghe ra

được.”

“Ta đâu biết đầu óc các ngươi không thông suốt.”

“Hơn nữa, cho dù bọn ta nói rõ ràng, các ngươi lúc đó cũng sẽ không tin.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.