Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2525



Lần này trở lại Phi Tiên môn, Khương Thành không gặp bất kỳ xung đột nào.

Tông môn vô cùng yên bình, từ chưởng môn cho đến đám đệ tử, tất cả đều rất

nề nếp quy củ.

Vì có sức mạnh tổng thể nên không có kẻ thù xung quanh không có kẻ địch nào

đến khiêu khích và gây rắc rối.

Ngọn núi phía sau tông môn, làn gió thổi qua mái tóc của Kỷ Linh Hàm, giống

như tâm trạng vui vẻ và tươi sáng của nàng lúc này.

“Tai họa cuối cùng đã qua, bây giờ không cần phải lo lắng về nguy hiểm nữa.”

Trước đây, mặc dù nàng ấy không lo lắng về việc bị chết, nhưng nàng ấy luôn lo

lắng về những thay đổi khó lường, buộc mình phải tách khỏi chưởng môn.

Mà bây giờ, phong ba bão táp đã qua.

“Những ngày như vậy sẽ kéo dài mãi mãi, phải không?”

Khương Thành gật đầu.

“Cầu nguyện đi.”

Cho dù Khương Thành làm màu, không có chút chiến tranh thì hắn cũng không

có cơ hội chiếm được công đầu, nhưng khung cảnh an lạc trước mắt này hắn

cũng vẫn rất vui khi nhìn thấy.

Tuy nhiên, hắn luôn cảm thấy tình huống này đến quá đột ngột.

Thời đại mạt pháp hỗn độn nghèo khổ, sao đột nhiên lại trở nên phồn vinh như

vậy?

Thiên Phong thạch đi đâu rồi?

Căn nguyên thế giới bị ném đi ném lại nhiều lần như vậy mà không bị tổn hại gì

sao?

Tu Thần lưu và Tu Tiên lưu trước đây xung đột, trận doanh nguyên năng và trận

doanh ngũ thần cũng đanh nhau máu me đầm đìa, bây giờ trở lại Nguyên Tiên

giới, nhanh như vậy đã có thể buông bỏ hận thù, chung sống hòa thuận rồi sao?

Có hơi đột ngột quá không?

Những câu hỏi này chồng chất trong đầu khiến hắn hơi bối rối.

“Đại kiếp thật sự đã kết thúc rồi sao?”

Kỷ Linh Hàm hơi giật mình, lập tức nở nụ cười: “Chắc là kết thúc rồi nhỉ?”

Khương Thành lắc đầu.

“Ta vẫn luôn cảm thấy Tiên Mẫu sẽ làm gì đó, chứ không thể im lặng nhìn mọi

chuyện diễn ra.”

Trong mắt Kỷ Linh Hàm hiện lên một tia nghi hoặc.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, nàng tò mò hỏi một câu.

“Tiên Mẫu…… là ai?”

Nếu người khác hỏi câu này, Khương Thành có thể nghĩ rằng đối phương đang

nói đùa với mình.

Nhưng Hàm muội tỷ rõ ràng không phải người thích đùa, vẻ mặt nghiêm túc

như vậy mà.

“Không phải chứ? Ngay cả Tiên Mẫu ngươi cũng chưa từng nghe nói sao?”

Khương Thành đi tới đi lui, cẩn thận đánh giá nàng mấy lần, suýt nữa còn nghi

ngờ nàng có phải là người khác giả mạo hay không.

Xét cho cùng, thời đại Cổ Tiên giới, bọn họ có từng quen biết với Tiên Mẫu.

Cái tên này hẳn không còn xa lạ.

“Ta chưa từng nghe nói.”

Kỷ Linh Hàm không hiểu ra sao, nàng cẩn thận nhớ lại.

Nghĩ hồi lâu, trong mắt hắn hiện lên một tia đau lòng, nhưng vẫn không hề nhớ

ra người nào là Tiên Mẫu.

Khương Thành cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Hắn nhanh chóng tìm thấy đám người Lâm Ninh, Lạc Viễn, Ấn Tuyết Nhi, Đan

Thái, hỏi bọn họ cùng một câu hỏi.

Và phản ứng của họ cũng nhất quán với Kỷ Linh Hàm.

“Tiên Mẫu là ai?”

“Có người như vậy à?”

“Chắc không phải là hồng nhan tri kỷ mà Thành ca quen biết ở bên ngoài đó

chứ?”

“Ha ha ha, người đừng có suy đoán lung tung, Kỷ sư tỷ còn ở đây.”

Khương Thành không có thời gian quan tâm trò đùa của mọi người.

Sau đó, hắn hỏi thêm một vài câu hỏi.

“Tiên Mẫu là người bảo vệ Thiên Đạo, các ngươi không nhớ sao?”

“Thiên Đạo?”

Mọi người lại bối rối nhìn nhau.

“Thiên Đạo là gì?”

“Không phải chứ?”

Khóe miệng Khương Thành giật giật.

Bọn họ còn không biết Thiên Đạo tồn tại sao?

Có gì sai sót không, sao chuyện này cũng quên được?

“Vậy bình thường các ngươi tu luyện như thế nào?”

Sau khi cùng mọi người tỉ mỉ nói chuyện, Khương Thành gần như đã nhìn thấu

tình hình của bọn họ.

Tất cả lịch sử từ Hạ giới đến Cổ Tiên giới, Nguyên Tiên giới họ đều nhớ rõ.

Chỉ là trong trí nhớ của họ, phần liên quan đến Thiên Đạo đã trở nên mơ hồ.

Hay đơn giản là bị thay thế bởi những ký ức sai lầm khác.

Nhưng việc tu luyện của họ không bị ảnh hưởng.

Vẫn có thể Ngộ Đạo, cũng có thể cảm ngộ căn nguyên câu thông, cũng có thể

biến Đạo thành nguyên.

Chỉ có điều khi họ ngộ đạo, điều họ nghĩ đến không phải là Thiên Đạo, mà là

cảm ngộ thiên địa chí lí.

Về Thiên Đạo mà hắn nói đến, ai cũng nói là mở mang tầm mắt.

“Nghe Khương chưởng môn nói như vậy, có phải là trong Nguyên Tiên giới còn

có sự tồn tại thần kỳ của loài sinh vật gọi là Thiên Đạo?

“Hơn nữa còn có một người bảo vệ?”

“Thiên Đạo có lẽ là thiên địa chí lý?”

“Lẽ nào bản thân chí lí còn có ý thức, còn có thể khống chế quy tắc biến hóa

của Nguyên Tiên giới sao?”

“Không thể nào, Thiên địa chí lí tuyệt đối công chính, sao có thể tự hình thành ý

thức chứ?”

Thấy bọn họ đều kinh ngạc, giống như những đứa trẻ chưa từng thấy thế gian,

Khương Thành không khỏi cảm khái trước thủ đoạn này của Tiên Mẫu.

Nữ nhân đó nào có không làm gì cả, chiêu này của nàng ấy lớn đến nỗi khó tin.

Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đều là những Cổ Thánh rồi.

Mà Lạc Viễn mà Mạc Trần cũng ở cấp độ Thánh Tôn đỉnh phong.

Có thể xóa đi một phần ký ức của mình, phải mạnh đến mức nào chứ?

Hơn nữa không phải là xóa một hoặc hai, mà là xóa tập thể.

Không có gì ngạc nhiên, ngoài Phi Tiên môn, những sinh linh của những tông

môn tộc quần khác cũng gặp phải sự ‘phục vụ’ tương tự.

“Tại sao nàng ấy lại làm điều này?”

Hắn suy nghĩ một lúc, nhưng cũng nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

Điều rắc rối nhất đối với Tiên Mẫu là có người thèm muốn Thiên Đạo, khiến

Nguyên Tiên giới bất ổn.

Để mọi người quên Thiên Đạo đi, có người nhắc tới cũng cảm thấy trên đời

không có Thiên Đạo, đó chẳng phải là an toàn nhất sao?

Có như vậy mới không còn ai nghĩ đến chuyện tìm Thiên Đạo nữa.

Chỉ là hắn vẫn không thể tìm ra một vấn đề khác.

“Làm sao nàng ấy làm được điều này?”

Thậm chí Khương Thành không thể làm được việc này.

“Độ khó này còn cao hơn cả việc giết tất cả mọi người trong Nguyên Tiên

giới!”

“Tiên Mẫu liệu có thể có sức mạnh này không?”

“Nếu nàng có được thực lực này, khi đó nàng đã sớm bá chủ trời đất rồi, sáu

suối nguồn, Di, Giáng Thần giả gì gì đó, trước mặt nàng đều chỉ là gà chó, cần

phải che giấu sao?”

Hắn lại trò chuyện với mọi người, chợt nhớ ra một chi tiết.

“Vậy các ngươi đã nghe nói về Vô Thượng Đạo cực chưa?”

“Vô Thượng Đạo Cực?”

Kỷ Linh Hàm không chút do dự nói: “Đương nhiên từng nghe, đó là thánh địa

thần bí nhất trong Nguyên Tiên giới.”

Mạc Trần, Lạc Viễn và những người khác cũng tiếp lời.

“Vô Thượng Đạo Cực đột nhiên xuất hiện những năm gần đây, thánh địa này

nằm ở Chân Huyền châu của trung tâm Nguyên Tiên giới.”

“Số người ở Thánh Địa không nhiều, nhưng có bốn vị cung chủ thần bí và tám

vị hộ pháp thần thông quảng đại.

“Họ không xưng bá, cũng không tranh giành lãnh thổ và tài nguyên với thế giới

bên ngoài, rất là bất tranh với đời.”

“Chỉ là thỉnh thoảng có chút tranh chấp, sẽ mời bọn họ đứng ra hòa giải, mỗi lần

chủ trì công đạo đều công tâm vô tư, vô cùng trong sạch.”

“Vô Thượng Đạo Cực thỉnh thoảng còn tuyển môn nhân ở bên ngoài, nhưng

tuyển rất ít, yêu cầu cũng cực kỳ cao.”

Nghe những lời khen ngợi không dứt của bọn họ giành cho Vô Thượng Đạo

Cực, Khương Thành nhất thời cũng không biết nên đánh giá thế nào.

Chỉ là hắn càng chắc chắn hơn về một chuyện.

Tiên Mẫu thực sự đang dựa vào phương thức đặc biệt để điều khiển Nguyên

Tiên giới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.