Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2523



Dưới sự thao túng của Khương Thành, vùng trống đó không ngừng thay đổi.

Đôi khi nó có nhiều màu sắc khác nhau, đôi khi nó biến thành một vũng nước

và đôi khi nó biến thành một tòa nhà cao vạn trượng.

Khi làm được tất cả những điều này, hắn không cần sử dụng bất kỳ tiên lực hồn

lực và linh ý nào nữa, điều đó có nghĩa là không bị tiêu hao.

Lý do rất đơn giản, nó chỉ là một không gian ảo.

Dưới sự điều khiển của hắn, một vòng xoáy tương tự như một cánh cổng từ từ

xuất hiện trong khu vực trống.

Sau đó, hắn quay đầu lại và mỉm cười với đám người Lẫm Đế, Ngụy Miêu.

“Các ngươi ra khỏi đây trước đi.”

Mọi người vỡ òa trong niềm vui sướng.

Vốn dĩ, họ đã khá tuyệt vọng khi nghe Tả Nhị nói rằng họ sẽ mãi mãi hao mòn

cùng nhau ở đây, sợ rằng họ sẽ thực sự mắc kẹt trong đây cả đời.

Không ngờ Khương Thành lại mở ra lối ra nhanh như vậy.

Ngụy Miêu và những người khác lại tâng bốc, nhưng Lẫm Đế không nhịn được

mà hỏi một câu.

“Ngươi không ra ngoài cùng với bọn ta sao?”

Khương Thành bất đắc dĩ dang tay: “Ta muốn đi ra ngoài thì dễ, nhưng sau khi

ta ra ngoài, trận chiến đỉnh cao của đội ta e rằng nó sẽ không bao giờ kết thúc.”

Lẫm Đế ngay lập tức hiểu ý của hắn.

Các trận chiến đội đỉnh cao được phân chia thành sinh tử, sự thất bại hoàn toàn

của một bên mới có thể kết thúc.

Nếu bây giờ Khương Thành cùng ra ngoài, vậy thì sẽ càng khó giết chết Tả Nhị.

Hắn nhất định sẽ luôn trốn trong không gian ảo và không bao giờ xuất hiện nữa.

“Vậy thì bọn ta đang đợi ngươi ở bên ngoài!”

Sau khi đám người Lẫm Đế ra ngoài, trong không gian ảo này chỉ còn lại hai

người là Khương Thành và Tả Nhị.

Khương Thành đang bận rộn phục hồi sức mạnh của lực trọc, chuẩn bị cho kiếm

đạo hoàn mỹ tiếp theo.

Chỉ cần tiếp tục lặp lại các thao tác trước đó, sớm muộn cũng có thể phá hủy

hoàn toàn không gian ảo này.

Tả Nhị rõ ràng cũng có một linh cảm về kết cục là cái chết, nhưng mũi tên bắn

ra thì không thể quay lại, vì vậy hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục chống đỡ.

Thời gian bên ngoài đang trôi qua từng ngày, nhưng thế giới ảo này thậm chí

không có khái niệm về thời gian.

Khi Khương Thành sử dụng kiếm đạo hoàn mỹ lần thứ ba, một nửa không gian

ảo này đã trở thành một vùng trống, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Tả Nhị

trước đó không muốn bàn về các điều kiện, mà muốn sống chết đến cùng với

bọn hắn.

Bởi vì ở rìa của khu vực trống, hắn cảm nhận được sức mạnh của Lẫm Đế,

Ngụy Miêu, Thân Lô và những người khác.

“Hóa ra các cuộc tấn công trước đây của họ đã được ngươi chuyển hóa thành

năng lượng hỗ trợ không gian ảo?”

Loại chuyện này quả thực có chút đảo lộn nhận thức của Khương Thành.

Khi đối mặt với các cuộc tấn công, hắn đã nhìn thấy những kẻ kháng cự, xoa

dịu và phục hồi, nhưng hắn ta chưa bao giờ thấy kẻ nào biến thành nguồn sức

mạnh của chính mình vô cớ đến vậy.

“Đúng là Nguyên năng không cần bất kỳ nguyên tắc nào.”

Đến đây thì Tả Nhị không còn gì để che giấu.

“Sự tồn tại của không gian ảo cần có năng lượng để duy trì nó.”

“Để có thể tàng hình, không gian ảo không phụ thuộc vào thế giới thực bên

ngoài, cho nên chỉ có thể để ta tự mình cung cấp sức mạnh cho nó, vốn dĩ nó

không thể tồn tại mãi mãi.”

“Tuy nhiên, những sinh linh bước vào không gian trống sẽ trở thành một phần

của không gian này.”

“Bất kỳ động thái nào của bọn họ ở trong này đều là một lần thay đổi bản thân

của thế giới ảo, bao gồm cả việc ra tay.”

Hắn nói hơi khó hiểu, nhưng Khương Thành vẫn có thể hiểu được.

Bất kỳ ai bước vào không gian ảo đều được coi là một phần của thế giới ảo này.

Ngay cả bản thân họ cũng là một phần của nơi này, vì vậy sức mạnh mà họ nắm

giữ đương nhiên ngang bằng với sức mạnh của chính thế giới ảo.

“Ngoại lệ duy nhất là trọc khí của ngươi.”

Giọng điệu của Tả Nhị vẫn đầy vẻ không can tâm.

“Trong không gian ảo này, ta không thể biến trọc khí thành sức mạnh của chính

mình, nếu không ngươi nhất định thua ta!”

Khương Thành không hề giễu cợt hắn.

Bởi vì Tả Nhị đang nói sự thật.

Nếu bản thân sử dụng tiên lực, hồn lực và linh ý, có thể sẽ bị thế giới ảo trực

tiếp lấy làm thành một phần sức mạnh của bản thân, vậy thì dù hắn có mạnh đến

đâu, cũng không thể tiêu diệt được Tả Nhị.

Ngược lại cuối cùng còn thành toàn cho đối phương.

“Nguyên năng này của ngươi thật không tầm thường.”

Hắn chân thành tán dương: “Chẳng trách ngươi được xếp ở vị trí thứ hai trong

Giáng Thần Giả.”

“Ta không phải thứ hai.”

Giọng điệu của Tả Nhị trở nên hơi kỳ lạ.

“Mà là vị trí thứ ba.”

Sau khi bị hắn ta sửa lại như vậy, Khương Thành cuối cùng cũng chú ý đến một

chi tiết.

Giao tiếp với đám Giáng Thần Giả nhiều lần như vậy, đương nhiên hắn có thể

nhìn ra được, trình tự biệt hiệu của bọn họ chính là đại biểu cho thứ thự sức

mạnh của bản thân.

Thứ tự càng cao, cũng có nghĩa là sức mạnh càng lớn.

Trước đây Giáng Thần Giả vẫn luôn lấy Hữu Nhất làm đầu, sau khi Hữu Nhất

bị giết chết, Tả Nhị chính là người mạnh nhất trong số bọn họ rồi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Trước Hữu Nhất hình như vẫn còn một người nữa nhỉ?

“Vẫn còn một Tả Nhất?”

“Không có Tả Nhất.”

Tả Nhị phủ nhận suy đoán của hắn, rồi sau đó chìm vào một khoảng im lặng

kéo dài.

Không biết đã mất bao lâu, cho đến khi Khương Thành chuẩn bị tập hợp lực

trọc cần thiết cho làn sóng Kiếm đạo hoàn mỹ tiếp theo, hắn ta mới một lần nữa

phá vỡ sự im lặng.

“Không có Tả Nhất, nhưng có một thủ lĩnh, bọn ta đều gọi hắn là Sơ.”

“Sơ?”

Khương Thành cảm thấy cái tên này nghe là lạ, nhưng hình như đã nghe ở đâu

rồi.

“Tại sao hắn không dùng số thự tự Tả Nhất?”

“Bởi vì hắn khác với bọn ta.”

Bên trong không gian ảo vang lên tiếng thở dài của Tả Nhị, vừa có chút hoài

niệm về quá khứ, lại vừa có chút luyến tiếc.

“Thật ra, Giáng Thần Giả thật sự chỉ có một, và đó chính là Sơ.”

“Cái gì? Ý ngươi là gì?”

Giang Thành vẻ mặt kinh ngạc.

“Các người không phải là Giáng Thần Giả sao? Vậy các người là gì?”

“Chúng ta chỉ là những người đi theo hắn.”

Câu trả lời này của Tả Nhị khiến Khương Thành cảm thấy khó tin.

Mặc dù miệng không nói gì, nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng sức mạnh của

đám ‘Giáng Thần giả’ này không nên bị đánh giá thấp, bất kỳ một cá nhân nào

cũng có thể làm cho Nguyên Tiên giới thay đổi trời đất.

Kết quả là bây giờ họ nói với hắn rằng họ chỉ là môn đồ của chủ nhân thực sự?

Tả Nhị chậm rãi nói: “Hắn ta mang theo Thiên Phong thạch, Tứ Thần khí đều là

của hắn, bao gồm cả những kiệt tác đó, tất cả chúng đều được hắn tự tay làm ra,

lúc đó bọn ta chỉ là thuộc hạ mà thôi.

Hu!

Khương Thành lần đầu tiên há hốc mồm.

Những chuyện lớn mà đám Giáng Thần Giả làm ra đã đủ thần kỳ rồi.

Một Giáng Thần Giả làm được hết tất cả những điều đó, vậy thì hắn ta phải

mạnh đến mức nào?

Hắn có linh cảm đặc biệt rằng mình có thể gặp phải kẻ thù mà hệ thống không

thể xử lý.

“Vậy Sơ bây giờ ở đâu?”

“Bọn ta không biết.”

Giọng điệu của Tả Nhị cũng không chắc chắn.

“Có lẽ, hắn không còn nữa.”

Thành ca hơi sửng sốt.

“Không còn nữa nghĩa là sao?”

“Theo nghĩa đen.”

Giọng nói của Tả Nhị đều đều trở lại.

“Một ngày nọ, hắn đột nhiên biến mất.”

“Cũng vì vậy, với tư cách là kiệt tác thứ tư do hắn tạo ra, Thu Vũ Tuyền đã

thiếu đi đãi ngộ mà lẽ ra nàng phải có.”

“Năm đó, sau khi Mang và Di được tạo ra, nhận được sự phù trợ âm thầm, thậm

chí tất cả những người ở Giáng Thần đài cũng âm thầm sắp xếp rất nhiều hành

động.”

“Mà sau khi Thu Vũ Tuyền được tạo ra, lại chả có gì cả.”

“Xem từ phương diện này, có lẽ Sơ thật sự đã không còn nữa, nếu không thì

không đến mức mãi không hiện thân chứ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.