Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2516



Phong thái điềm tĩnh của hắn khiến Hữu Nhị rất khó chịu.

“Sắp chết còn giả bộ!”

“Đi chết đi!”

Chưa kịp nói xong, lưỡi đao của hắn đã chém ra.

Trong không gian ảo, mặc dù hắn và Khương Thành không thể thoát khỏi mạng

lưới mà họ đang ở trong đó, nhưng họ có thể tấn công qua không trung.

Thánh giới cấp Thánh Chủ tăng cường vũ khí, quét sạch tầm nhìn của mọi

người như một con rồng hủy diệt thế giới, lao thẳng đến Khương Thành ở phía

đối diện.

Nếu Khương Thành thực sự chỉ là một Chuẩn Đế bình thường thì đối mặt với

một đòn tấn công như vậy, đừng nói là phản công, hắn thậm chí còn không thể

chống cự một giây.

Khoảng cách về tiên lực là quá lớn.

Tuy nhiên, hình ảnh Khương Thành bị ăn tươi nuốt sống không diễn ra như mọi

người mong đợi.

Bởi vì hắn ta vung thanh cốt kiếm của mình về phía ‘cuồng long’ ở phía đối

diện.

Thanh kiếm này không mang theo kiếm đạo thập tam trọng, mà chỉ có ngũ hành

kiếm tâm cơ bản nhất.

Sau đó, cuồng long ở phía đối diện đột nhiên dường như đông đặc lại rồi khô

cạn, vỡ thành bọt bay tứ tung khắp bầu trời.

“Cái gì?”

Hữu Nhị hai mắt tròn xoe.

Đôi mắt hắn đầy kinh hoàng, đầy hoài nghi.

Tuy nhiên, đã quá muộn rồi.

Khoảnh khắc tiếp theo, thánh giới của hắn cũng cùng với sự tan chảy, đem theo

cơ thể hắn cũng bị lìa khỏi sự sống.

Đường đường là Giáng Thần giả, cứ như vậy mà chết một cách kỳ lạ lẽ ra là

hàng duy đả kích.

Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng, từ lúc ‘cuồng long’ bị kiếm của

Khương Thành tiêu diệt đến khi Hữu Nhị bị giết, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra

trong tích tắc.

Niềm vui trên gương mặt của Hữu Nhị và Hữu Tứ chưa kịp tắt.

Sự lo lắng và tuyệt vọng vẫn đang ngự trị trong trái tim của đám người Lẫm Đế,

Thân Lô.

Những người duy nhất giữ được bình tĩnh trong suốt quá trình vẫn là Ngụy

Miêu và Thân Lô, bốn đệ tử này của Phi Tiên môn.

Không còn cách nào, bất luận là Khương Thành gặp phải chuyện gì, bọn họ vẫn

luôn tin rằng hắn có thể thắng.

Nhìn thi thể của Hữu Nhị cách đó không xa, Tả Nhị cuối cùng cũng định thần

lại.

“Ngươi, ngươi lại…”

Khương Thành tiêu sái vung hoa kiếm, thu cốt kiếm lại.

Hữu Nhị chết đi, thời khắc đó hiệu quả của nguyên năng cũng biến mất, hắn ta

lại một lần nữa trở lại trạng thái bình thường.

“Chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?”

“Không phải các ngươi muốn thấy ta vượt cấp khiêu chiến sao? Ta đã biểu diễn

cho các ngươi xem rồi đó.”

“Điều ước đã thành thật, các ngươi không phải nên thấy vui hơn sao?”

Tả Nhị làm sao có thể vui nổi?

Một trận chiến tất thắng lại thua thê thảm như vậy, cuối cùng hai người cũng có

chút bất an.

“Trọc khí của ngươi, làm sao có thể…”

Khương Thành lại ngắt lời bọn họ.

“Đúng vậy, ta vẫn có lực trọc, không phải các ngươi sớm đã biết rồi sao?”

“Ta thấy rất lạ, tại sao các ngươi lại nghĩ rằng sau khi tu vi của ta giảm đi thì sẽ

không còn sức chiến đấu nữa?”

Trong trận chiến này hắn căn bản không dùng tiên lực hay hồn lực gì.

Không phải là không muốn dùng, mà là bị trọc thể cản trở, nhất thời không thể

sử dụng được.

Vừa nãy đừng nói là Hữu Nhị hạ cảnh giới của hắn xuống đến Chuẩn Đế, cho

dù là hạ xuống đến Tôi Thể cảnh, cũng không thể ảnh hưởng đến sự phát huy

của hắn.

Do hiệu quả ngược của nguyên năng, lực trọc gần như vô hiệu hoàn toàn.

“Được rồi, bây giờ đến lượt hai ngươi rồi.”

“Còn có tuyệt chiêu gì không?”

“Nếu như không có vậy thì đến lúc lên đường rồi.”

Nhìn thấy hắn lại một lần nữa vung thanh cốt kiếm lên, sắp ra tay về phía mình,

Hữu Tứ có chút hoảng loạn.

Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng.

“Đợi một chút!”

“Khương Thành, ngươi có biết những Giáng Thần giả bọn ta đến từ đâu

không?”

Đón nhận ánh mắt lườm nguýt của hắn dành cho mình, Khương Thành thật thà

lắc đầu.

“Ta không biết.”

Đối với vấn đề này, hắn quả thật rất hiếu kỳ.

Không chỉ hắn, ngay cả Lẫm Đế cũng bất giác dựng tai lên nghe ngóng.

Trước đây Giáng Thần giả ở Nguyên Tiên giới không có cảm giác tồn tại gì,

phần lớn mọi người đều không biết đến sự tồn tại của họ.

Nhưng những năm nay, cảm giác tồn tại của bọn họ đã được làm mới đến cực

hạn, tất cả mọi người đều như sấm ngang tai.

Nhưng người có thể tạo ra Di và Vô Định Cổ Thánh này, đồng thời còn có thể

rút được căn nguyên thế giới, có thể dẫn động tổ chức lớn mạnh như pháp tắc

thứ ba, rốt cuộc từ đâu mà đến, lại không một ai có thể đưa ra được câu trả lời.

Có một điều duy nhất có thể chắc chắn, đó chính là vào thời kỳ kỷ nguyên đầu

tiên, có lẽ bọn họ đã xuất hiện rồi.

Chỉ là, Hữu Nhị vốn không hề trả lời ngay lập tức.

Mà lại tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết nguyên năng của bọn ta từ đâu mà có

không?”

Khương Thành khua tay.

“Không biết.”

Cho dù kỷ nguyên thứ nhất, thứ hai hay thứ ba, cho dù đám tộc quần đó đều

chưa từng xuất hiện tu luyện nguyên năng.

Hệ thống tu luyện này vừa không giống đạo tự thân, thậm chí dường như không

có mối tương quan gì với Thiên Đạo, xem ra không thể nào giải thích được,

cũng không có bất kỳ đạo lý nào để nói.

Còn chưa để hắn mở miệng truy hỏi, Hữu Nhị đã mở miệng hỏi câu hỏi thứ ba.

“Vậy ngươi có biết nguyên năng của ta là gì không?”

Khương Thành suy nghĩ tên này có phải là não có vấn đề gì không, cho nên mới

không ngừng đi hỏi người khác.

“Ca không biết.”

Hắn cau mày: “Cho nên? Rốt cuộc ngươi muốn biểu đạt điều gì?”

“Ta muốn biểu đạt cái gì?”

Trên mặt của Tả Tứ đã không còn nhìn ra được nét hoảng loạn trước đây, thay

vào đó là sự bình tĩnh, như thể Khương Thành ở trước mặt không còn là mối đe

dọa nữa.

Mà Tả Nhị ở bên cạnh hắn cũng cùng vẻ mặt đồng cảm hướng về phía Khương

Thành thở dài một cái.

“Ngươi sắp trở thành người sắp chết rồi, cũng không cần biết nhiều như thế

nữa.”

Khương Thành đã bị những suy nghĩ của hai tên này làm cho mê muội.

“Sao ta lại sắp chết rồi?”

“Cho nên vừa nãy mới nói nhiều như vậy, chỉ vì muốn chơi ta một chút sao?”

“Không không không.”

Tả Tứ mỉm cười xua xua tay.

“Tiên Sơn 11 tòa Thánh miếu, thuộc hạ có trăm triệu sinh linh, bọn họ có thể

nhận được nguyên năng mà bọn ta ban cho.”

Ánh mắt của hắn dừng trên người Lẫm Đế.

“Chắc là ngươi còn nhớ, trận doanh Thánh miếu tổng cộng có mười loại nguyên

năng.”

Lẫm Đế gật đầu.

“Quả thật là mười loại, ý của ngươi là, nguyên năng của ngươi vẫn luôn không

truyền ra ngoài?”

Tả Tứ mỉm cười gật đầu.

“Bây giờ ta có thể nói cho các ngươi, nguyên năng của ta chính là không biết.”

Khương Thành có chút mất kiên nhẫn.

“Ngươi đến đây để chơi trò chơi chữ với bọn ta có phải không?”

Tả Tứ lắc đầu.

“Không, ngươi hiểu lầm rồi, ta sớm đã phát ra công kích với ngươi rồi.”

“Khi ta thi triển nguyên năng, mục tiêu bị khóa nói với ta một lần không biết thì

hắn liền lập tức bị thương.”

“Liên tiếp nói không biết đến lần thứ hai, tu vi toàn thân hắn sẽ biến mất ngay

lập tức.”

“Liên tiếp nói không biết đến lần thứ ba, tính mạng của hắn liền nằm gọn trong

một ý niệm của ta.”

Phì!

Do nguyên năng này quá đỗi tuyệt vời, Thành ca đã không kiềm chế được mà

phun nước ngay tại chỗ.

Đám người Lẫm Đế và Ngụy Miêu ở phía sau cũng có vẻ mặt đờ đẫn, bởi vì

thực sự là có chút vô lý.

“Lão huynh, ngươi đang đùa ta sao, hay là đang chơi đồ chơi vậy?”

“Đến mức này rồi, đùa bỡn có tác dụng gì sao?”

Khóe miệng Tả Tứ hơi nhếch lên, đắc ý nói: “Vừa nãy dưới dự dẫn dụ của ta

ngươi đã ba lần liên tiếp nói không biết, cho nên ngươi đã trở thành một người

sắp chết.”

Thành ca khâm phục cảm thán

“Ngươi đúng là một người có tài mà!”

Hắn không hề sợ chết, chỉ là trong lòng tràn đầy sự khinh miệt mà thôi.

Vốn dĩ hắn cảm thấy nguyên năng của đám Giáng Thần giả đó đã đủ khó tin rồi,

nhưng so với nguyên năng của Tả Tứ, bức tranh ngay lập tức bình thường trở lại

hàng trăm lần.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.