Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2514



Con rối vốn đang rất hùng hổ đột nhiên trở nên bình thường.

Trị số cảnh giới trên bảng hạ xuống về không, nghĩa là không còn chút tu vi

nào, trực tiếp biến thành người phàm.

Dưới tình trạng nào, sao có thể còn chút sức chiến đấu nào?

“Không ổn!”

Bản thân Tả Ngũ đang đứng đằng sau cũng lập tức cảm nhận được tình thế.

Nhưng đã muộn.

Con rối của Thành ca ở đối diện chỉ thổi nhẹ một hơi về phía hắn.

Sau đó, con rối của Tả Ngũ cứ như được tạo nên từ sương khói, bị làn hơi ấy

thổi bay một cách dễ dàng.

Con rối đi đời, hiển nhiên bản thể cũng không sống nổi.

“Không…”

Cùng một tiếng gào thét thê thảm, Tả Ngũ ngã xuống.

Trước khi chết, hắn quay qua nhìn Tả Lục bằng ánh mắt vô cùng ai oán.

Chết như này uất ức quá!

Nếu đánh theo cách bình thường, dù mình có thua kém Khương Thành thì cũng

không bị giết nhanh thế này.

Bày đặt đánh bằng con rối, cuối cùng chết một cách khó hiểu, tất cả sức mạnh

của Cổ Thánh hoàn toàn không được phát huy.

Cái chết của Tả Ngũ khiến tám người đang hô hào chém giết kia khiếp hãi,

không khỏi vã mồ hôi lạnh.

Bọn họ đã nhận ra có gì đó không ổn.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Tả Ngũ chết kiểu gì thế?”

“Sao ta lại có cảm giác vừa nãy con rối của hắn đột nhiên không còn tiên lực

nữa?”

“Đúng là không có!”

Sắc mặt Tả Lục trùng xuống đến độ sắp chảy ra nước.

Kể từ khi nắm giữ nguyên năng đại chiến con rối, đây là lần đầu tiên hắn gặp

phải nhiều tình huống bất ngờ như vậy.

Mặc dù kém nhạy bén như hắn cũng có thể đoán ra đây là âm mưu của Khương

Thành.

“Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

Khương Thành làm bộ vô tội mà dang tay ra.

“Ta có làm gì đâu.”

Thấy đối phương còn đứng đó giả vờ hồ đồ, Tả Lục tức đến mức gào lên.

“Ngươi không làm gì, vậy tại sao con rối của hắn lại mất tiên lực đột ngột?”

Khương Thành nhìn Tả Lục như thể nhìn một kẻ đần.

“Ngươi hỏi câu này có vẻ không hợp lý lắm nhỉ?”

“Hắn không có tiên lực, có thể là vì tu vi của hắn có vấn đề, đột nhiên tẩu hoả

nhập ma. Vậy có thể là hôm nay hắn ra cửa bước nhầm chân, năm hạn xui xẻo,

hoặc có lẽ bình thường hắn làm nhiều chuyện xấu, nên vừa nãy mới bất ngờ bị

trời phạt…”

“Tóm lại, vấn đề này ngươi phải hỏi bản thân hắn chứ.”

“Có tí quan hệ nào với ta đâu?”

Bọn Nguỵ Miêu, Diệp Đường ở đằng sau đều cười phá lên.

“Đúng vật, ngươi phải hỏi kẻ trong cuộc, hỏi Khương chưởng môn là kiểu gì?”

“Người bên phe ngươi kém cỏi, đừng hắt nước bẩn lên Khương chưởng môn

được không?”

“Hơn nữa, ai lại hỏi đối thủ giải thích? Giáng Thần giả các ngươi đúng là không

bình thường.”

Bị bọn họ giễu cợt một trận, Tả Lục giận run người.

Đại chiến con rối của hắn được kết hợp cùng nguyên năng không gian ảo, một

khi có hiệu lực thì đối thủ chẳng khác nào một con dê đợi bị làm thịt.

Đụng phải thứ như Khương Thành đúng là gặp quỷ.

“Không phải sợ!”

Hắn vốn hung hăng, cũng rất nhẫn tâm, cắn răng nói: “Chỉ cần chúng ta cùng

xông lên, hắn nhất định không cản nổi!”

Song lần này, các Giáng Thần giả khác không còn hưởng ứng một cách máu

chiến.

Cái chết của Tả Ngũ và Tả Thất đã làm bọn hắn bất an tột độ, càng không còn

nắm chắc phần thắng nữa.

Đặc biệt là lúc cảnh giới của Tả Ngũ bị quy về không một cách không rõ ràng.

Chuyện bất thường này đã xảy ra ngay trước mắt họ, khiến họ cảm thấy vô cùng

kỳ lạ.

Biết đánh kiểu gì khi kẻ địch trước mặt thật cổ quái.

Ngộ nhỡ mình cũng bị đánh tan thì sao?

Thành ca đợi một chốc, thấy đám đối diện đều co rúm lại không tiến lên, không

khỏi có chút nóng lòng.

“Tại sao đứng im hết thế?”

“Chẳng phải vừa nói chỉ cần cùng xông lên là sẽ giết chết ta hả?”

“Quên đi, nếu các ngươi căng thẳng như vậy thì ca chỉ đành chủ động hơn thôi.”

Hắn tiện tay thu cốt kiếm lại.

Cùng với động tác này, trên tay con rối màu xanh đã mất đi binh khí.

Khi mọi người chưa kịp hiểu dụng ý của hành động này là gì, họ đã nghe thấy

phát ngôn “cuồng vọng” của hắn.

“Ta không cần binh khí, tay không đối đầu, nếu vậy chắc các ngươi sẽ dám lên

nhỉ?”

Đám Giáng Thần giả cảm nhận được một nỗi sỉ nhục nặng nề.

Bao nhiêu năm qua, bọn hắn luôn xem nhẹ chúng sinh Nguyên Tiên giới, trong

lòng luôn có cảm giác mình tài trí hơn người, chẳng coi trọng kẻ nào.

Không ngờ bây giờ lại bị người ra xem thường.

Tả Nhị nghiến răng ken két.

“Khương Thành, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Thành ca xoè hai tay trống không, ra vẻ không hiểu: “Ta khinh người quá đáng

ở đâu, đã nói không cần binh khí, đây là ta nhường các ngươi, các ngươi vẫn

chưa vừa lòng hả?”

“Được rồi được rồi, vậy ta cũng không cần tiên lực nữa.”

Dứt lời, ca nhấn vào bảng điều chỉnh nhân vật, hạ từ cảnh giới Đạo Tôn về

không.

“Thế này thì các ngươi dám ra tay rồi nhỉ?

Cảm nhận được con rối không còn khí tức tiên lực, mọi người cũng đã nhận ra

toàn bộ.

Tên này hoàn toàn thao túng cuộc chiến con rối!

Lẫm Đế sốt ruột, hô lên: “Khương Thành, đừng làm loạn!”

Rõ ràng là có thực lực, cần gì phải tự phong ấn bản thân?

Mau mau giải quyết hết kẻ địch đi chứ!

Tả Nhị và Tả Lục ở đối diện quay qua nhìn nhau, nhưng không ra tay ngay.

“Ai biết ngươi nói thật hay giả?”

“Nhỡ đâu khi bọn ta ra tay ngươi lại khôi phục tu vi, hoặc chỉnh tu vi của bọn ta

thì sao?”

Khương Thành lắc ngón tay.

“Ta thề, trong đại chiến con rối tiếp sau đây, ta tuyệt đối sẽ không sử dụng tiên

lực, cũng không điều chỉnh tu vi con rối của các ngươi, chúng ta đánh một trận

công bằng.”

Thấy hắn nói như đinh đóng cột, đám Giáng Thần giả cuối cùng cũng yên tâm.

Tên này kiêu ngạo quá thể… Quên mất bản thân họ gì.

“Cùng xông lên.”

“Tranh thủ lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, một phát đánh chết hắn luôn!”

Tất cả Giáng Thần giả gần như không hẹn mà cùng tấn công.

Chỉ một chốc, kình khí tung hoành trong không gian ảo.

Khương Thành chỉ đứng chắp tay, rất ra dáng cao nhân.

Tiếp đó, bốn con rối của Tả Tam, Hữu Tam, Hữu Tứ và Tả Cửu ở hàng trên

cùng đồng loạt ngã gục.

Con rối đổ xuống, bản thể bốn người không sống nổi.

Bốn đồng đội chết trong tích tắc, bốn tên còn lại không thể bình tĩnh nữa.

“Không!”

“Ngươi lại làm gì?”

“Điều này là không thể…”

Khương Thành nhếch mép.

“Quên nói cho các ngươi biết, con rối của ta vừa “bất cẩn” lĩnh ngộ được công

kích thần hồn.”

Hắn mới nâng cảnh giới thần hồn con rối lên thập lục trọng, tương đương với

đẳng cấp cảnh giới thần hồn của Thánh Chủ.

Thần hồn ở cảnh giới này đương nhiên sẽ quét sạch thần hồn bằng không của

mấy con rối cấp đạo mà chẳng cần dùng tiên lực.

Bọn Tả Lục suýt hộc máu.

“Ngươi, con rối của ngươi dùng được thần hồn ư?”

“Ngươi lừa bọn ta?”

“Sao ngươi không nói sớm?” Tả Nhị tức đến mức quát to như sấm.

Khương Thành híp mắt cười, nhún vai.

“Các ngươi có hỏi đâu, ta chủ động nói ra thì giống khoe khoang lắm, đúng

không?”

“Ngươi! Ngươi!”

Tả Lục điên tiết tới độ ngón tay run hết cả lên, nhưng cũng chẳng dám bước

thêm một bước.

Khương Thành đã biết đám này chắc chắn không dám đánh tiếp nữa.

Vì vậy hắn đành chủ động tấn công thôi.

Song, chưa đợi hắn ra tay, ba con rối mấy tên còn lại là Tả Nhị, Hữu Nhị, Tả Tứ

đã phát động công kích cùng một lúc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.