Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2469



Di không nói cho Vô Định biết bản thân mình rốt cuộc đã từng gặp ai.

Nói xong câu đó, hắn rơi vào “giấc ngủ sâu” dài đằng đẵng.

Chẳng biết phải đợi bao nhiêu năm tháng mới tỉnh lại lần nữa.

Tuy vậy, dường như Vô Định Cổ Thánh đã đoán được phần nào đó.

Đến nỗi kẻ luôn bình thản như không giống hắn cũng không khỏi để lộ vẻ u sầu.

Trở lại Tiên Võ châu, hắn triệu tập Huyết Đế, Hồn Đế, Tâm Đế, toàn bộ các

Thiên Đế đang ẩn náu ở đây lại với nhau.

“Chẳng hay tiền bối triệu tập bọn ta là để làm gì?”

Đối mặt với cường giả có thể tống khứ hơn mười Cổ Thánh vào loạn lưu hỗn

độn chỉ bằng một chiêu, các Thiên Đế chẳng dám bất kính.

Chỉ là họ đang thắc mắc vì sao đại lão lánh đời này lại chủ động tìm mình.

“Ta sắp sửa chặt đứt mối liên kết giữa Tiên Võ châu và Nguyên Tiên giới, trong

một thời gian rất dài sau đây, nơi này sẽ bị cô lập.”

Các Thiên Đế đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ không hiểu ý hắn.

Mọi người thầm nghĩ ngợi, chẳng phải người này đã ở ẩn khỏi thế sự rồi sao?

Sao còn muốn đoạn tuyệt với nhân thế làm gì?

Tâm Đế tò mò hỏi: “Không biết việc chặt đứt mối liên hệ với Nguyên Tiên giới

mà ngươi nhắc tới, cụ thể là chỉ điều gì?”

Vô Định hé cười: “Không tiếp thu căn nguyên thế giới của Nguyên Tiên giới

nữa, thoát ly Nguyên Tiên giới.”

“Gì cơ?”

Đám Huyết Đế và Không Đế không hẹn mà cùng kinh ngạc thốt lên.

“Không tiếp nhận căn nguyên thế giới?”

“Vì sao lại thế?”

Không thể trách họ có phản ứng thái quá được, chỉ là do việc này bất thường

quá mà thôi.

Phần lớn tiên nhân đều từng nghe nói về sự tồn tại của căn nguyên thế giới,

nhưng họ không thể nhìn thấy hay sờ vào đó, căn bản không thể chạm đến nó

mà thôi.

Một vị diện mất đi Thiên Đạo sẽ trở nên hỗn loạn, nhưng chưa tới mức sụp đổ

triệt để.

Nếu có Đại năng hàng đầu ra tay, thay thế nó bằng đạo tự thân thì vẫn có thể

cầm cự trong một thời gian ngắn.

Nhưng nếu không còn căn nguyên thế giới, nó sẽ giống như lầu cao vạn trượng

không có móng, sụp đổ chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Suy cho cùng, đó là nơi sinh ra động lực của vị diện.

“Không có sự chống đỡ từ căn nguyên thế giới, chẳng phải Tiên Võ châu sẽ

biến thành một tử giới hay sao?”

“Đúng vậy, đến lúc ấy nơi đây sẽ không còn chút tiền đồ nào nữa.”

“Tội gì phải như thế?”

“Cho dù ngươi muốn ẩn cư lánh đời thì cũng không cần làm triệt để như vậy

đâu.”

Tử giới mà họ nói tới không phải là quy tắc tử.

Nhưng thực sự vô vọng rồi, lặng im như tờ.

“Không sao cả.”

Vô Định xua tay.

“Cắt đứt mối liên hệ với căn nguyên thế giới tất nhiên sẽ làm khí tiên nguyên và

nồng độ căn nguyên ở Tiên Võ châu giảm xuống mọi mặt, nhưng ta sẽ có sự

chuẩn bị tại nơi này, không tới nỗi suy vong đâu.”

“Vả lại trong hoạ còn có phúc, có mất nhưng cũng có được. Sau khi chặt đứt

liên kết với căn nguyên thế giới, ta sẽ không bị liên luỵ bởi biến hoá của nó.”

Đây mới chính là dụng ý thực sự của hắn.

Di rút lui, không còn ai có thể trị được đám Giáng Thần giả.

Tiếp theo đây đám Giáng Thần giả do Hữu Nhất cầm đầu sẽ làm gì?

Hiển nhiên, bọn hắn sẽ lợi dụng Thiên Phong thạch nhằm tiếp tục rút căn

nguyên thế giới khỏi Nguyên Tiên giới, hoá thành hoa nguyên năng, không

ngừng làm bản thân lớn mạnh lên.

Đương nhiên Tiên Mẫu không muốn nhìn thấy cảnh này.

Nhưng nàng lại không thể cản nổi.

Ai bảo Thiên Phong thạch đạt được lực đạo ấn từ hơn năm mươi Chính Thần,

được Thiên Đạo cho phép một cách thần kì cơ chứ?

Tiên Mẫu là người đại diện của Thiên Đạo, không thể hành sự trái ý chí Thiên

Đạo, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Cuối cùng, căn nguyên thế giới ở Nguyên Tiên giới sẽ bị rút sạch.

Chỉ vài năm nữa, khí Tiên Nguyên sẽ không còn tồn tại, thậm chí linh khí cũng

mất hết.

Vô Định Cổ Thánh chỉ muốn bảo vệ chốn tịnh thổ Tiên Võ châu này mà thôi.

Sau khi cắt đứt liên hệ với căn nguyên thế giới, Tiên Võ châu quả thực không

lớn mạnh như trước, nhưng sẽ không bị liên luỵ.

Vì có sự tồn tại của hắn, nơi đây chắc chắn có thể giữ gìn dáng vẻ mà một tiên

giới nên có.

Ắt hẳn cuộc sống sẽ không tốt bằng ngày xưa, nhưng dù sao cũng khá khẩm

hơn việc biến thành tử giới.

Chỉ là các Thiên Đế lại không thể thấu hiểu cho sự dụng tâm gian khổ của hắn.

Không phải bây giờ đang tốt lành à, vì sao lại phải đoạn tuyệt với ngoại giới?

Thế chẳng phải rảnh rỗi sinh nông nổi tự chuốc phiền phức hay sao?

“Sau này Tiên Võ châu sẽ đóng cửa trong một thời gian rất dài.”

“Các ngươi có thể ở lại, nhưng nếu không tình nguyện thì có thể rời khỏi đây,

trở về Nguyên Tiên giới.”

Chư vị Thiên Đế xụ mặt.

Đương nhiên họ không muốn ở lại một nơi sắp trở nên “cằn cỗi” như Tiên Võ

châu, như vậy rất bất lợi cho việc nhập cảnh của họ trong tương lai.

Nhưng ở nơi này, Vô Định Cổ Thánh nắm quyền định đoạt nên ý kiến của họ

chỉ là vô dụng.

“Tiền bối, không có lựa chọn nào tốt hơn ư?”

“Rời khỏi Tiên Võ châu, bị Lạc Tiên điện bao vây đánh đuổi, bọn ta chẳng có

đất dung thân nữa.”

“Đúng vậy đấy, bây giờ ở bên ngoài tiên đạo là độc tôn, Tu Thần lưu như bọn ta

ra ngoài sẽ bị tấn công ngay, đâu cũng là đường cùng.”

Vô Định Cổ Thánh lắc đầu.

“Các ngươi yên tâm đi, chẳng mấy chốc Lạc Tiên điện sẽ không thể vây công

bọn ngươi nữa.:

“Hả?”

“Vì sao chứ?”

Nghe nói bên ngoài sắp trở nên an toàn, mọi người không khỏi vừa mừng vừa

lo.

“Bên ngoài xảy ra chuyện lớn gì sao?”

“Lạc Tiên điện gặp chuyện à?”

Vô Định Cổ Thánh gật đầu, không giải thích thêm.

Cứ vậy để mặc sáu vị Thiên Đế đứng nhìn nhau.

“Làm sao bây giờ?”

“Ở lại hay ra ngoài?”

“Với thân phận của hắn, nhất định sẽ không lấy chuyện này để lừa gạt chúng ta,

chắc hẳn Lạc Tiên điện đã xảy ra chuyện rồi.”

“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?”

“Không!”

Tâm Đế lập tức vội vàng xua tay, ngăn cản đám Hồn Đế và Không Đế chuẩn bị

trở về Nguyên Tiên giới.

“Không được kích động, chuyện này cần phải bàn bạc kĩ hơn.”

Huyền Đế không hiểu, đáp: “Có gì phải do dự nữa? Lẽ nào ngươi muốn ở lại

chốn thâm sơn cùng cốc này?”

“Không thể quay về, dù sao vẫn còn sống.”

Tâm Đế liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt sâu xa, nghiêm túc nói: “Các ngươi

chưa từng nghĩ vì sao Vô Định Cổ Thánh lại cứ muốn ở ẩn, hắn đang sợ điều

gì?”

A, việc này?

Đám Thiên Đế không phải kẻ ngu, càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

Ngay đến các cường giả cũng muốn tránh đi, điều đó chứng tỏ Nguyên Tiên

giới sắp xảy ra việc lớn!

“Đại kiếp chưa kết thúc.”

“Bây giờ mà về Nguyên Tiên giới, rất có thể sẽ bị cuốn vào vòng xoáy lớn

hơn.”

Hồn Đế hít sâu một hơi, trầm giọng: “Vậy thì sao nào?”

“Ta và ngươi từng là chúa tể ở Nguyên Tiên giới, việc gì phải sợ bóng sợ gió?”

Không Đế gật đầu theo.

“Lần này là Lạc Tiên điện gặp bất trắc, chắc đại kiếp sẽ gây bất lợi cho bọn hắn

chứ? Vậy há chẳng phải đây là cơ hội của chúng ta hay sao?”

Tâm Đế cau mày đáp: “Ta chỉ sợ sự tình không hề tốt đẹp như chúng ta tưởng.

Đến lúc ấy có hối hận cũng không về được.”

Mọi người cùng rơi vào im lặng.

Cuối cùng, sáu Thiên Đế ai đi đường nấy.

Tâm Đế, Nguyên Đế, Huyết Đế ở lại Tiên Võ châu.

Hồn Đế, Không Đế, Huyền Đế lên đường trở về Nguyên Tiên giới.

Mới trở lại chưa lâu, bọn hắn đã bị Hư Đế của các suối nguồn phát hiện, rất

nhanh sau đó lại lâm vào một cuộc chiến mới.

Vì có Thiên Đạo chí bảo nên sức chiến đấu của bọn hắn mạnh hơn các Chính

Thần khác khá nhiều, tạm thời không đến nỗi lâm vào đường cùng.

Nhưng nếu cứ dây dưa kéo dài, không gian sinh tồn sớm muộn gì cũng bị các

suối nguồn chèn ép mà mất sạch.

Thời gian càng trôi qua, cuối cùng họ cũng phát hiện có điều gì đó bất ổn
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.