Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2419



Khương Thành có thể đưa bản thân lăng không truyền tống đến bất kì phạm vi

nào mà thần hồn có khả năng cảm nhận được. Môn tuyệt kỹ này phá vỡ sự ràng

buộc của quy tắc không gian, quả thực những người khác không thể làm nổi.

Một giây sau, hắn xuất hiện ở nơi cực hạn mà thần hồn có thể chạm tới.

Dưới tình trạng bình thường, lúc này hắn đã vượt qua không biết bao nhiêu châu

lục, bao nhiêu tỷ dặm.

Nhưng, sau khi truyền thống xong, hắn phát hiện xung quanh hắn vẫn là bốn

góc của chiếc đình nghỉ.

Điều này khiến hắn cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Bỗng thấy chính mình biến thành con khỉ bị kiểm soát trong lòng bàn tay, dù có

lăn lộn thế nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi của Ngũ Chỉ Sơn?

Hữu Thất vẫn đứng sau hắn bốn thước.

Song, ánh mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Vậy mà ngươi có thể làm tới bước này, xem ra bọn ta đã đánh giá thấp ngươi.”

“Nhưng đáng tiếc, ngươi vẫn không thể thoát khỏi đình nghỉ chân này.”

Khương Thành khẽ thở dài một hơi.

Rồi quay đầu nhìn nàng.

“Ta có thể dùng sức phá huỷ nó không?”

Hữu Thất ra dấu xin cứ tự nhiên.

“Ngươi có thể dùng bất cứ cách nào, chỉ cần có thể đi ra ngoài, vậy cũng coi

như ngươi đã thắng.”

Xoẹt!

Khương Thành rút Nhân Quả kiếm ra.

Sau đó, phiên bản biến thái của thánh giới và nguyên thuật 1049 trọng nhất tề

phát ra, lực trọc và thánh lực thứ hai cũng được bơm đầy, cùng phát động một

cuộc tấn công toàn lực lên chiếc đình nghỉ mát rộng chín thước vuông này.

Trước thế công như vậy, có là Cổ Thánh hay Chính Thần cũng chết đứ đừ.

Màn trời chợt tối chợt sáng, những thứ xung quanh hắn dù là biển hoa hay ngay

cả khái niệm không gian cũng đều bị một thức này đánh cho tan tác, tất thảy hoá

thành hư vô.

Đình nghỉ bị phá huỷ cả vạn lần, không ngoài dự đoán, đã biến thành tro bụi,

hoàn toàn biến mất trên cõi đời.

Thành ca bước lên trước một bước.

Sau đó, hắn lại nhận thấy biển hoa vẫn hiện ra ở trước mắt.

Mà vị trí của chính hắn vẫn đang ở đình nghỉ mát này.

Nó hoàn hảo như lúc ban đầu, không hề thay đổi chút nào, dường như quá trình

phá huỷ vừa qua đều chỉ là ảo giác.

Ảo giác?

Khương Thành lờ mờ cảm thấy có lẽ mình vừa nắm được thứ gì đó.

“Chẳng lẽ đây là một giấc mộng?”

Thật ra tạo dựng ảo cảnh và mộng cảnh để mê hoặc kẻ thù là một việc rất phổ

biến trong giới tu luyện.

Nếu sa vào trong mộng thì mọi điều ta làm cũng đều là chuyện vô ích.

Bởi toàn bộ nơi đây đều đã bị đối phương điều khiển, nàng bảo ngươi dậm chân

tại chỗ thì ngươi sẽ ở yên một chỗ, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.

Trước nỗi nghi vấn của hắn, Hữu Thất chẳng hề đáp lại.

Đây là điểm mấu chốt của vụ đánh cuộc, nàng sẽ không gợi ý chút gì.

Khương Thành nhắm hai mắt một cách dứt khoát.

Tiếp đó, hắn kiểm tra thần hồn và ý thức của mình.

Nếu đã rơi vào mộng cảnh, phương pháp đào thoát trực tiếp nhất chính là đánh

thức bản thân.

Tuy nhiên, sau khi kiểm tra, hắn nhận ra thần hồn mình hoàn toàn bình thường,

ý thức cũng không bị che mờ bởi tạp chất gì.

Quan trọng nhất là trong đình nghỉ mát và quanh hắn không hề có chút khí tức

nào của quy tắc huyễn hay quy tắc mộng.

“Chẳng lẽ ta đã đoán nhầm?”

Rốt cuộc, Khương Thành cũng đã nghĩ tới nguyên năng.

Tả Thập Nhất có một nguyên năng phục chế, cái tên Hữu Thất nghe có vẻ là

xếp trước hắn, chắc hẳn nàng cũng sở hữu nguyên năng đặc biệt nhỉ?

Nếu là mộng cảnh do nguyên năng tạo nên thì nó thực sự không dính líu gì với

quy tắc.

Ngay cả pháp tắc thiên địa còn không thể can dự vào nó, một vài quy tắc lại

càng không.

“Nguyên năng của ngươi là chế tạo mộng cảnh?”

Hữu Thất vẫn chỉ mỉm cười, không định tham luận với hắn để tìm cách vượt

qua thử thách.

Khương Thành có chút bế tắc.

Thật ra không phải không có cách phá giải nguyên năng.

Nếu có thể khiến đối phương giết mình, hệ thống sẽ bật hack rồi phá giải ngay

thôi.

Hơn nữa, còn có thể nhân tiện kết liễu đối phương, đoạt mất nguyên năng chế

tạo mộng cảnh của nàng.

Vấn đề là bây giờ đang cá cược, không phải đánh nhau.

“Chi bằng hai ta cứ đấu một trận luôn đi.”

Hắn cười tủm tỉm rồi ngồi xuống.

“Người tu luyện coi việc đánh giết là bạn, nếu dùng cách thức văn nghệ văn

gừng này để phân định thắng bại thì không sảng khoái cho lắm.”

“Quyết chiến sinh tử một cuộc. Ngươi thắng thì tất cả mọi thứ của ta đều thuộc

về ngươi, bao gồm ngọc phù kia, ngươi thấy sao?”

Hữu Thất duỗi bàn tay nõn nà rồi lắc lắc, giữ lấy một vật gì đó trên bàn đá trống

không.

Một chén trà xanh nhạt với hương thơm ngát thấm vào lòng người cứ thế hiện

ra trong tay nàng.

Nàng khẽ nhấp một hớp trà rồi mới đủng đỉnh lắc đầu.

“Không thể.”

“Haiz!”

Thành ca cố ý thở dài.

“Thật ra ta không muốn thắng vụ cá cược này lắm, tránh cho ngươi cảm thất

chưa kịp bung hết sức đã thua mất rồi, cuối cùng sẽ ôm hận trong lòng.”

“Vậy nên ta mới đề xuất dùng phương thức giao đấu, cho ngươi thể hiện bản

lĩnh.”

Trước mấy lời nhảm nhí của hắn, Hữu Thất chẳng thèm tin lấy một từ.

Nàng không ngốc, đâu thể không nhận ra Khương Thành không thể khống chế

cái đình này, hoàn toàn không đi ra nổi.

Nếu đã thắng chắc, cần gì phải vẽ thêm chuyện?

“Nếu ngươi có thể thoát khỏi nơi đây, ta chỉ biết khen hay, sao lại không cam

tâm chứ?”

Nàng cố tình chế giễu, nói: “Ngươi muốn làm mạnh tay thì cứ làm, không cần

lo lắng cho cảm nhận của ta.”

“Không không không.”

Thành ca xua tay lia lịa.

“Hiếm lắm mới gặp được đám Giáng Thần giả thần bí các ngươi, ta khó có thể

kìm nén tâm tình giao lưu võ nghệ mà.”

“Hay là thế này, ta sẽ áp chế cảnh giới ở cấp Thánh Chủ bình thường, thậm chí

không dùng binh khí.”

“Nếu chưa yên tâm, ngươi có thể đích thân phong ấn thực lực của ta, ngươi thấy

sao?”

Vì để được chết một lần, Thành ca đang dùng mọi mưu hèn kế bẩn.

Quả thực, Hữu Thất đã có chút động tâm.

Mặc dù Khương Thành lười quản lý sự biến hoá vận mệnh của Nguyên Tiên

giới nhưng nó không có nghĩa hắn hoàn toàn không can dự vào.

Có lẽ, vào lần chạm mặt tiếp theo, hắn sẽ trở thành kẻ ngáng đường Giáng Thần

giả.

Thế nên nếu có thể diệt trừ hắn ngay bây giờ thì đó là một chuyện vô cùng tốt.

Sở dĩ nàng cố tình đưa ra cách thức đánh cuộc cũng chính là vì không dám nắm

chắc phần thắng trước Khương Thành.

Lúc này, cơ hội lại bày ra trước mắt.

Nếu Thành ca tự giới hạn tu vi của hắn, Hữu Thất sẽ coi đó là một trò cười.

Nhưng việc chấp nhận để nàng đích thân phong ấn hắn thì lại là một chuyện

khác.

Thậm chí các Giáng Thần giả đang ngấm ngầm đứng ngoài quan sát cũng

truyền âm khuyên nhủ nàng.

“Tên này ngông cuồng quá rồi… Nhận lời đi!”

“Tiêu diệt hắn, khổ một lần nhàn cả đời!”

“Không chỉ ngọc phù sẽ là của ngươi, tất cả bảo vật trên người hắn cũng thế,

hoàn toàn đáng giá!”

Nhưng vẫn có những ý kiến phản đối.

“Hắn tự tin như thế, nhất định là có chỗ dựa, đó là một cái bẫy!”

“Đúng, không thể đồng ý!”

“Kể từ khi xuất đạo đến nay, tên kia đã tạo ra vô số kỳ tích, hắn chính là kẻ khó

lường nhất trong đám Vị diện chi tử mà chúng ta từng gặp. Đối với loại người

này, tuyệt đối không thể chủ quan lơ là!”

Bởi vậy, cuối cùng Hữu Thất vẫn lắc đầu đầy kiên quyết, cự tuyệt lời đề nghị

đổi đánh cược thành giao đấu của Khương Thành.

Thậm chí nàng không nhịn được mà chế nhạo hắn.

“Chẳng phải ngươi rất thích cá cược sao? Sao bây giờ lại tự vả mặt mình thế?”

“Chẳng lẽ đường đường là Vị diện chi tử lại không thể chịu thua?”

Bị nàng châm biếm một hồi, Thành ca có vẻ sắp không nhịn nổi nữa.

Roẹt!

Đột nhiên, hắn rút Nhân Quả kiếm, chĩa kiếm đạo thập tam trọng về phía Hữu

Thất.

Dưới sự tăng cường của thánh giới nhân quả, kiếm này không còn là trò đùa

nữa.

Trong chớp mắt, tầm nhìn của Hữu Thất đã bị kiếm quang chiếm đoạt.

Vì đòn tấn công đến quá đột ngột, nàng hoàn toàn không đánh trả kịp, chỉ có thể

tránh khỏi mũi nhọn trước đã.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.