Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2414



Chưa đợi Khương Thành quan sát thêm một hồi, thì đột nhiên ngọc phù đó đã

phát ra quầng sáng loá mắt.

Mặc dù là sinh linh hay vật chết trong Trí Như thành, toàn bộ bị khoác lên một

lớp áo ngoài màu trắng bệch.

Thế giới này cứ như bất thình lình chỉ còn lại một màu sắc.

Khá nhiều Tiên nhân chỉ cảm thấy đầu óc ầm vang, lại là ngay cả đạo tâm cũng

bắt đầu trở nên lung lay, càng đừng nói đến dùng thần hồn đi cảm nhận nó?

Nhưng Khương Thành là người đối mặt ngọc phù đó, cuối cùng hắn vẫn không

giống.

Hắn mờ nhạt nhìn thấy quá trình ngọc phù giải thể ở trong thế giới trắng bệch

kia.

“Không phải chứ?”

“Chẳng phải nói Thần khí Hộ Tâm kính đó vốn đã vỡ thành mười mấy phần

sao?”

“Đây còn có thể vỡ nữa?”

Ngọc phù vốn không phải to, tan rã thành mười mấy phần.

Thoạt nhìn cứ như mười mấy đốm đen.

Phút chốc sau, một đốm đen phía trước tầm nhìn lập tức nhanh chóng phóng to,

kéo gần khoảng cách với hắn.

Mà hắn cũng hứng lấy đợt tấn công thứ nhất… Nguyên thuật nhất thiên tứ thập

cửu trọng.

“Nữa hả?”

Khương Thành vốn tưởng rằng đây là nguyên thuật bản hàng nhái do Tả Thập

Nhất thi triển ra, hắn cũng không coi đó ra gì.

Nhưng sau khi hắn thật sự tiếp xúc mới phát hiện… Đúng là không phải chuyện

như thế kia.

Bởi nguyên thuật là bản hoàn toàn, gần giống hệt uy năng mà bản thân hắn

vung ra.

Cuối cùng Thành ca cũng lĩnh hội được cảm nhận của những kẻ đối địch với

mình ngày trước.

Trong cuộc đại chiến trước đó, thần hồn của hắn đã tiêu hao hết hơn một nửa,

nhưng lúc này hắn vì chống đỡ, không thể không lần nữa nối liền 1049 căn

nguyên đón lấy.

Ầm, khi hai nguyên thuật lớn va chạm, mười mấy mảnh vỡ khác cũng nườm

nượp kéo đến.

Mảnh thứ nhất, hắn gặp phải xung kích linh ý của Thiên giai thập tam trọng.

Mảnh thứ hai, hồn hải của hắn hứng lấy đòn tấn công của Thiên Hồn, cường độ

cảnh giới vẫn y chang hắn.

Mảnh thứ ba, thế giới kiếm đạo thập tam trọng nở rộ trước mặt hắn.

Mảnh thứ tư, thánh giới hoàn toàn không thua kém hắn điên cuồng đụng vào

thánh giới của hắn với tư thế hai bên cùng thiệt hại…

Cuối cùng Khương Thành cũng hiểu ra.

Không lẽ tác dụng của ngọc phù này, là trả về y nguyên toàn bộ tấn công mà

mình đánh ra trong trận chiến đấu vừa rồi.

Khi nãy hắn từng sử dụng thứ gì, thì bây giờ phải chịu đựng thứ đấy.

Cmn điều này hơi quá đáng rồi nhỉ?

Hắn không phải chưa từng gặp bảo vật có thể hấp thu tấn công, cũng chẳng phải

chưa từng gặp thứ có thể bật ngược sát thương.

Ví dụ như trước đây hắn có được Khôn Nguyên Sơn tại Thiên Long giới đó

chính là bảo vật giống vậy.

Nhưng hấp thu và phóng thích trong chiến đấu như thế, hơn nữa còn là phóng

thích với hình thái như nhau, cho dù căn nguyên Tiên lực hay ý thức thần hồn,

bao quát tất cả thì thật sự hắn mới nghe lần đầu.

Huống hồ, hiện nay lực tấn công của hắn là đẳng cấp có thể chém giết Cổ

Thánh, bảo vật gì có thể tích trữ được tấn công của đẳng cấp này.

Khôn Nguyên Sơn cũng không thể làm được thì phải?

Khi những đòn tấn công đó đánh lên trên người mình, Khương Thành lâm vào

hoàn cảnh nguy khốn.

Vừa rồi rõ ràng Tả Thập Nhất không đánh nổi, vẫn chiến đấu với hắn hết

khoảng thời gian lâu như thế, ngoài việc sử dụng mảnh vỡ ngọc phù phục chế

những tấn công của hắn ra, một nguyên nhân quan trọng khác chính là tiêu hao

hắn.

Thành ca đánh một trận với hắn, trạng thái đã hao tổn hơn một nửa.

Lúc này hắn lại chịu đựng đòn tấn công của bản thân, thì hơi không thể chịu

nổi.

Đặc biệt là mười mấy mảnh vỡ này còn là cùng lao tới.

Đa dạng, bao quát hết mọi thứ.

Đừng nói là hắn, cho dù đổi thành Thánh Hoàng đến đối diện thế trận này, e

rằng cũng chỉ có thể tạm thời lui tránh mũi nhọn.

Mà Thành ca căn bản không né được.

Thật ra, hiện giờ hắn vẫn còn một chiêu lớn đặt đáy rương chưa bị phục chế, đó

chính là kiếm đạo hoàn mỹ.

Nhưng di chứng của chiêu lớn này quá nghiêm trọng, trước mắt hắn ở Trí Như

thành, xung quanh ngoài Lẫm Đế khó phân biệt địch bạn ra, e rằng những người

khác đều muốn hắn chết.

Huống hồ Giáng Thần giả cũng không chỉ một.

Thật sự không tiện thi triển.

Đương nhiên Tả Thập Nhất đối diện sẽ không bỏ qua cơ hội truy đánh đến cùng

này.

Hắn thò tay lần nữa móc một thanh trường kiếm ra, hắn lại thôi động thánh giới

và nguyên thuật tấn công về phía Khương Thành.

Hắn xen vào khiến tình thế vốn không tốt đẹp của Thành ca tổn hại ngày càng

nặng nề.

Vào lúc cuối cùng thánh giới cũng bị đụng sập, ca này đã thốt ra lời khảo vấn

linh hồn với bản thân.

“Tại sao trước kia ta phải học nhiều kỹ năng như vậy chứ?”

Từng mảnh vỡ đó, mỗi một mảnh đều khiến hắn hết sức hối hận.

“Đúng là tạo nghiệp mà!”

Sau đó thì hắn đã chết dưới đòn tấn công của mình.

“Không…”

Lẫm Đế thất thanh kinh ngạc hét lên.

Tuy nàng lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn khó che giấu vẻ khó mà tin nổi

trên mặt.

Nàng sống chung với Khương Thành bao nhiêu năm nay, nàng biết rõ người

này thần kỳ như thế nào.

Nàng thật sự không dám và cũng không muốn tin rằng người này lại sẽ chết,

hơn nữa còn là bị giết chết ngay trước mặt mình.

Điều này không nên vậy!

“Phù…”

Tả Thập Nhất đứng sừng sững trên hư không thở dài nhẹ nhõm.

Mặc dù ban đầu hắn đã biết tình hình của Khương Thành, nhưng vừa rồi trận

chiến đó vẫn vượt quá dự đoán của hắn.

Hắn vốn tưởng dựa vào hai tuyệt chiêu lớn như phục chế và ngọc phù thì có thể

thắng một cách ung dung.

Đâu biết được hắn lại bị đánh đến nỗi không kịp thở.

Vừa rồi nếu hắn kích hoạt uy năng ngọc phù chậm hơn, thế thì bây giờ người

chết chính là hắn.

“Đúng là yêu nghiệt.”

“May mà loại bỏ được ước số tai hoạ này, bằng không ngày sau chắc chắn sẽ

tạo thành tai hoạ lớn hơn.”

Hắn cất trường kiếm lên, lúc này mười mấy mảnh vỡ tan rã đó vẫn đang trôi nổi

giữa không trung.

Tuy nhiên đã không còn màu sắc sáng rõ như lúc đầu, hiện ra một màu xám xịt,

cứ như đã bị phủ lên một lớp bụi bặm.

Hắn vẫy tay, mười mấy mảnh vỡ giống như sao băng hội tụ về phía đó.

Chỉ trong chớp mắt thì lại lần nữa hợp thành một ngọc phù hoàn toàn mới,

ngoài mặt cũng không hề nhìn ra được vết nứt, tỏ ra khá là kỳ diệu.

“Đại nhân uy vũ!”

Trạch Điền Chính Thần vót nhọn đầu óc muốn gia nhập Giáng Thần đài đã một

mạch chạy chậm tiến lại gần tâng bốc.

“Mặc cho Khương Thành đó thần kỳ đi chăng nữa, rốt cuộc cũng không thể

thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi.”

“Thứ không biết tự lượng sức này, nhìn thấy Giáng Thần giả lại dám không

ngoan ngoãn quỳ xuống chịu trói, đúng là lẽ nào có lý đó!”

Hắn vừa nói, ánh mắt xác thực không ngừng nhìn sang ngọc phù kia.

Vừa rồi hắn có thể đánh thắng Khương Thành, ngọc phù này có tác dụng vô

cùng quan trọng, quả thật chính là vật thần kỳ.

Hắn nhớ những Giáng Thần giả khác cũng là mỗi người một miếng, không ngờ

lại lợi hại như vậy.

Không biết liệu sau khi hắn cố gắng nâng cấp thành thành viên chính thức của

Giáng Thần đài, cũng sẽ có phát một miếng cho mình hay không?

Hắn đang mơ mộng xa xôi ở đó, Tả Thập Nhất chậm rãi bước tới trước mặt của

Lẫm Đế.

Ánh mắt vốn lạnh nhạt của hắn cũng giống như con dao sắc bén.

“Chắc bản thân ngươi biết rõ ngươi đã từng làm gì chứ?”

Sắc mặt của Lẫm Đế nghiêm lại, tay trái âm thầm nắm chặt Thiên Đạo chí bảo

Phược Linh sách.

“Ta không biết ngươi đang nói gì.”

“Một tháng trước Khương Thành đến Trí Như thành, người đầu tiên gặp chính

là ngươi.”

Vẻ mặt Tả Thập Nhất không cảm xúc, y như phán quan tuyên đọc thánh chỉ.

“Những người mà ngươi điều đi khe pháp tắc trong quãng thời gian này, rốt

cuộc là lùng bắt hay giao dịch, chắc trong lòng bản thân ngươi biết rõ hơn ai

hết.”

Cuối cùng trái tim của Lẫm Đế cũng chìm xuống.

Nàng không ngờ Giáng Thần đài lại thần thông quảng đại tới mức độ này.

Cho dù nàng hay là Khương Thành, có vẻ như đều ở trong phạm vi giám sát của

bọn họ, tưởng chừng như từng cử chỉ từng hành động là xảy ra dưới tầm mắt

của đối phương.

Với thực lực của nàng và Khương Thành, trên đời vốn không thể nào có người

có thể làm được chuyện này
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.