Phong Tĩnh ngẩn ra một lúc: "Thì... gần đây ạ, sao vậy mẹ?"
Suy cho cùng cũng là chủ nhiệm lớp kinh nghiệm phong phú, mẹ Phong lập tức nghe ra có gì đó sai sai: "Gần đây mới ở bên nhau? Lúc con học lên lớp mười một cuối tuần nào cũng nói muốn đi thư viện tự học với bạn học. Bạn học kia không phải là Tiểu Tần chứ?"
Mẹ Phong bắn trúng tim đen: "Cho nên, đúng là mỗi lần đến cuối tuần con lén lút đi ra ngoài chơi với Tiểu Tần?"
"Không phải không phải, không có chuyện đó." Phong Tĩnh lập tức phủ nhận: "Sau khi lên đại học là bọn con không liên lạc rồi, là sau khi về thành phố Dương Giang mới liên lạc."
Đây là lời nói thật.
Nhưng ánh mắt mẹ Phong nhìn cô đầy chế nhạo, rõ ràng là không tin: "Được rồi, chỉ bằng dáng vẻ của hai đứa thì tình huống không có mười năm tám năm thì ai mà tin?"
"Nếu mẹ không tin thì lần sau tự hỏi anh ấy."
Phong Tĩnh ra vẻ bình tĩnh, lại nói sang chuyện khác: "Mẹ, có gì ăn không? Con đói rồi."
Mẹ Phong nhìn cô đầy ẩn ý rồi quay người vào bếp bưng một vỉ bánh bao soup ra nói với cô: "Biết ngay là lúc tối con chưa ăn no mà, mẹ hấp bánh bao, qua đây ăn đi."
Lúc ăn tối Phong Tĩnh chỉ ăn hai miếng đã chạy ra khỏi nhà, nán lại ở bên ngoài mấy tiếng liền sau đó lại mắc mưa, lúc này đúng là vừa đói vừa mệt.
Ngồi xuống bàn ăn, cô cũng không lo bỏng, cầm đũa gắp một chiếc bánh bao trực tiếp ăn vỡ vỏ ngoài.
"Cẩn thận bỏng mồm đấy." Mẹ Phong ở bên cạnh nhìn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Bà cũng ngồi xuống nhìn Phong Tĩnh ăn. Sau một lúc, bà thở dài nói: "Tĩnh Tĩnh, mẹ vừa nghĩ lại rồi. Lúc ăn tối là mẹ làm không đúng, khi đó tâm trạng mẹ không tốt, không phân xanh đỏ trắng đen đã nổi giận với con, xin lỗi."
Động tác của Phong Tĩnh dừng lại, hơi bất ngờ ngẩng đầu.
Cô không nghĩ đến mẹ Phong sẽ lại đột nhiên xin lỗi.
Mẹ Phong nói tiếp: "Vừa rồi bố con cũng nói với mẹ rồi, cho tới nay mẹ luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên người con, chắc con áp lực lắm. Mẹ cứ ép con đi xem mắt mà không nghĩ đến cảm xúc của con, cũng không để tâm đến cảm nhận của con."
"Lúc con còn bé mẹ luôn cho rằng con học thêm một vài thứ sẽ tốt hơn, cũng không xuy xét đến việc con có thích hay không, là mẹ quá chủ quan, cũng quá để ý ánh mắt của người ngoài, áp đặt tất cả suy nghĩ và kỳ vọng của mình lên người con."
Bà nhìn Phong Tĩnh.
"Sau này mẹ sẽ không ép con làm chuyện con không thích. Con tha thứ cho mẹ... được không?"
"Mẹ..." Cô chớp chớp mắt, cố gắng nghẹn nước mắt lại: "Thật ra con cũng có lỗi, không nên vô cớ chạy ra khỏi nhà khiến bố mẹ lo lắng."
Mở ra nói với mẹ Phong xong, tảng đá to vẫn luôn đè trong lòng cô nháy mắt biến mất.
Cả người đều nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hai người nói chuyện thẳng thắn một hồi lâu, mãi cho đến khi ăn xong một vỉ tiểu lung bao.
Mẹ Phong đứng dậy đi cất vì hấp: "Được rồi, cũng muộn lắm rồi con mau đi nghỉ đi."
Tiếng cười kia không chỉ quen thuộc, dù cho cách rất xa Phong Tĩnh cũng có thể nghe thấy.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Giang Hành Vân: "Cuối cùng là, hình như trong nhà chỉ còn lại một con chó độc thân là anh. Giang tổng, anh không cảm thấy xấu hổ à? Ha ha ha ha ha ha..."
Giang Hành Chu tức đến muốn đánh cậu ấy: "Giang Hành Vân! Mày dứng lại!"
Nghe tiếng đùa giỡn của hai anh em, Phong Tĩnh bật cười, trong lòng ấm áp.
Tất cả đều sẽ tốt lên.
Lúc này, điện thoại thông báo có một cuộc gọi đến khác.
"Này, không nói với anh nữa, có người tìm em."
Phong Tĩnh nói với đầu bên kia rồi cúp điẹn thoại nghe cuộc gọi mới.
Điện thoại vừa kết nối cô mới kịp phản ứng. Nếu như cô không nhìn lầm thì thông báo cuộc gọi vừa hiển thị là...
Phong Tĩnh xoay người ngồi dậy, trong giọng nói rõ ràng không đủ khí thế: "Ai... nói? Em dậy từ sớm rồi nhé."
Tần Tranh cười khẽ một tiếng.
"Anh cười cái gì? Này có gì buồn cười à?" Phong Tĩnh hơi không vừa ý: "Em phát hiện nhé, người nào đó thật là không biết xấu hổ, thế mà lúc lưu số điện thoại còn tự lưu tên mình..."
Tần Tranh làm như khó hiểu, thuận theo lời cô hỏi: "Hửm? Lưu là gì?"
Rõ ràng là cố ý.
Phong Tĩnh mới không mắc mưu của anh: "Chính anh lưu anh không biết chắc?"
"Ừm, cho nên? Bạn gái?" Trong giọng Tần Tranh đầy ý cười.
Phong Tĩnh nhấn giọng như thể nhắc nhở: "Đội trưởng Tần, đừng quên bây giờ anh vẫn đang trong kỳ khảo sát."
"Anh gọi điện thoại cho em làm gì? Chỉ vì trêu chọc em thôi à?" Cô phiết miệng, than phiền với anh: "Đều do anh, hôm qua hại em bị mẹ em thẩm vấn cả đêm."
"Ừ, đều do anh."
Tần Tranh đáp lại, lại hỏi: "Ngày mai em ở trong nhà hay là về bên nhà trọ?"
Cô nhìn vào bên trong, là bánh bao và sữa đậu nành. Túi nâng trong tay vẫn còn nóng hổi.
Lái xe ra chung cư, hoà vào trong dòng xe đi làm sáng.
Tần Tranh hỏi: "Biểu hiện hôm nay của anh có được cộng điểm không?"
Phong Tĩnh liếc anh một cái: "Hôm nay anh biểu hiện tích cực như vậy là vì cộng điểm?"
Tần Tranh nhướng mày: "Nếu không thì sao? Bây giờ anh cách đầy điểm còn xa như thế, bạn gái còn xa xa khó vời, cũng nên chủ động tranh thủ cơ hội chứ. Em nói đúng không bác sĩ Phong?"
"Thế được rồi, xem ở biểu hiện không tệ của anh vào sáng hôm nay, vậy cộng cho anh..." Phong Tĩnh ra vẻ suy tư, bất đắc dĩ nói: "Một điểm nhé."