Phong Tĩnh cũng không chú ý, tiếp tục cúi đầu làm bài kiểm tra.
Cho đến cái ghế trống bên cạnh bị kéo ra, có người ngồi xuống. Lực chú ý của Phong Tĩnh bị kéo qua, một ánh nhìn trong lúc lơ đãng, cô thấy tên của đối phương viết trên bài thi...
"Lớp 10-1, Tần Tranh."
...
Tần Tranh trong trí nhớ, mãi mãi vẫn là vẻ mặt lười biếng tản mạn kia.
Gặp lại lần nữa, anh sớm đã rút đi cảm giác ngây ngô thuở thiếu thời, nhiều hơn mấy phần lạnh lùng và trưởng thành.
Cô mới phát hiện, hoá ra chỉ chớp mắt mà đã qua nhiều năm như thế.
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, mạnh mẽ cắt đứt hồi ức trong đầu.
Phong Tĩnh vô ý thức cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến cô tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Cô nhìn cuộc gọi hiển thị.
Trên màn hình điều khiển điện thoại kết nối bluetooth hiển thị "Mẫu thượng đại nhân".
Cô thở ra một hơi, bình phục nỗi lòng, đeo tai nghe bluetooth lên, nhận cuộc gọi.
Phong Tĩnh nói: "Chưa ạ, con vừa tăng ca xong, đang trên đường về nhà."
"Hôm nay lại tăng ca à?" Mẹ Phong nói: "Con mới từ nước ngoài về, sao ngày nào cũng phải tăng ca thế? Vừa quay về, sao không nghỉ ngơi cho tốt một thời gian đã."
"Không có việc gì, con cũng quen rồi."
"Thế con ăn cơm chưa?"
"Chưa, con đang định về rồi ăn."
"Còn chưa ăn cơm à?" Mẹ Phong ngừng lại, thở dài: "Tĩnh Tĩnh, con lớn thế rồi, sao còn không tự biết chăm lo cho bản thân vậy?"
"Mẹ biết công việc này của con vừa bận là chẳng đoái hoài tới gì hết, nhưng con thế này sao để cho người khác yên tâm được?"
"Con không biết lo cho bản thân, bây giờ còn có bố mẹ, sau này bố mẹ không còn nữa thì một mình con phải làm thế nào?"
Tới rồi tới rồi, quả nhiên tới rồi.
Lại là lời dạo đầu quen thuộc này.
Đúng như dự đoán, sau một phen khuyên bảo tận tình, mẹ Phong đổi đề tài, nói đến chuyện chính: "Tĩnh Tĩnh, con cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, có một số việc nên nắm chặt."
Phong Tĩnh sớm có dự đoán, lập tức lên tiếng ngắt lời: "Mẹ, hiện tại con đang lái xe, không tiện nói chuyện lắm."
Lúc lấy lại tinh thần, chiếc xe đằng trước nháy đèn đuôi xe, ra hiệu cho cô tấp xe vào lề trước đã.
Hiện tại đang mưa to, cứ chắn giữa đường như thế thì đúng là không tiện.
Cô đi theo đằng sau chiếc ô tô màu đen, tấp vào ven đường.
Đỗ xe xong, cô tắt máy, lập tức xuống xe kiểm tra tình trạng hư hao của chiếc xe.
Chiếc ô tô bị tông vào đuôi xe là một chiếc xe đại chúng màu đen, may mà cũng không phải va chạm quá nghiêm trọng, chỉ có mấy vết chầy xước rất nhỏ.
"Vô cùng xin lỗi, tôi..." Tiếng mở cửa xe truyền tới, Phong Tĩnh ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện trên đỉnh đầu nhiều ra một cây dù che mưa.
Mưa bụi bị ngăn ở ngoài, dưới không gian nhỏ hẹp dưới tán dù, Tần Tranh rũ mắt nhìn cô: "Mưa to thế sao cũng không bung dù?"
Lúc này, cửa ghế lái mở ra, Giang Nhất Trình đi từ trên xe xuống, đáp lời: "Vô cùng xin lỗi, vô cùng xin lỗi, đây là xe của tôi. Vừa rồi chạy nhanh quá, không sao chứ... ơ? Bác sĩ Phong?"
Trong lòng Phong Tĩnh không hiểu sao thở phào một hơi, nhìn về phía Giang Nhất Trình: "Không, là trách nhiệm của tôi, giờ làm theo quy trình hay là giải quyết riêng?"
Giang Nhất Trình không chút suy nghĩ: "Giải quyết riêng đi, đã muộn lắm rồi, cơn mưa này cũng không tạnh ngay đâu, ở đây chờ cảnh sát giao thông tới xử lý cũng không tiện, dù sao cũng là người quen, cứ từng người... ơ này, này, đội trưởng Tần, anh làm gì thế?"
Tần Tranh giơ tay ôm lấy vai cậu ta, kéo cậu ta qua một bên, giọng nói lười biếng mang vài phần hững hờ: "Đừng tự quen thuộc thế."
Phong Tĩnh lấy điện thoại di động ra: "Thế chúng ta thêm cách liên hệ, thuận tiện thương lượng chuyện bồi thường tiếp theo."
"Được." Giang Nhất Trình lên tiếng, sau khi kịp phản ứng thì vô ý thức nhìn về phía Tần Tranh: "Cơ mà, thêm... ai?"
Ánh mắt của Phong Tĩnh từ đầu đến cuối đều không dời khỏi trên người Giang Nhất Trình: "Ai là chủ xe thì thêm người đó."
Tần Tranh liếc xéo về phía Giang Nhất Trình, hơi chế nhạo.
Bị kẹp ở giữa hai ánh mắt, Giang Nhất Trình càng thêm áp lực.
Cô lập tức bấm trúng tin nhắn thoại của mẹ Phong.
Giọng nói vui rạo rực của mẹ Phong truyền ra từ điện thoại: "Tĩnh Tĩnh à, mẹ gửi Wechat của cậu trai đó cho con rồi, con nhớ kết bạn với người ta nhé."
Vừa rồi đang lái xe, cô mở loa ngoài.
Lần này, giọng của mẹ Phong trực tiếp bị phóng to mấy lần, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Ngón tay Phong Tĩnh cầm di động nắm thật chặt, còn chưa kịp đè xuống nút tạm dừng, câu tiếp theo đã tự động vang lên.
"Ảnh cũng gửi cho con rồi, con nhìn xem có phải trông rất đứng đắn không."
"Cái cậu làm ở xí nghiệp nhà nước này thật sự rất tốt, vẫn chưa tới ba mươi, bây giờ đã lên làm quản lý rồi, nghe mẹ cậu ta nói, trong hai năm này phỏng chừng còn sẽ tăng nữa. Đúng rồi, bố của cậu ta hình như cũng làm về mảng y dược, hai người hẳn là sẽ có chủ đề chung, con cố gắng nắm chặt cơ hội..."
Phong Tĩnh vội vàng bấm tạm dừng lời nhắn, nhưng không nghĩ tới, tin nhắn vừa lúc phát xong, lần này lại vang lên lần nữa. Cô cuống cuồng tắt loa ngoài, trong lòng rất lúng túng.
Bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Giang Nhất Trình vội vàng mở mã QR ra, giải vây nói: "Bác sĩ Phong, cô quét tôi đi."
Phong Tĩnh quét mã của cậu ta, cả hai thêm bạn lẫn nhau.
Giang Nhất Trình: "Được rồi, cứ thế này trước đã, có việc chúng ta lại..."
"Đi đây." Tần Tranh nhàn nhạt phun ra hai chữ, quay người rời đi.
"Này, đội trưởng Tần, chờ một chút..." Giang Nhất Trình vội vàng cất điện thoại theo sau.
"Tần Tranh!" Phong Tĩnh nhìn bóng lưng của Tần Tranh, trong lòng tuôn ra một cảm xúc khó hiểu, không nhịn được lên tiếng gọi anh lại: "Chờ một lát!"
Bóng hình người đàn ông cách đó không ra chững lại, dừng bước chân. Mấy giây sau mới chậm chạp quay đầu.
"Bác sĩ Phong còn có việc à?" Anh nhìn về phía Phong Tĩnh, thái độ vẫn nhàn tản lạnh nhạt.
... Bao năm qua, cậu đã đi đâu?
Cô rất muốn hỏi như vậy, nhưng lời đến khóe miệng lại trở thành: "Những năm này, cậu... sống tốt chứ?"
Ánh mắt Tần Tranh nhìn cô đầy không hiểu: "Hử?"