Công việc mới của Trần Kiết Nhiên chính là công nhân vệ sinh đường phố.
Nữ nhân trung niên chấp nhân cho nàng thử việc với mức lương 1200 tệ, Trần Kiết Nhiên không biết bà ấy tên gì, chỉ biết gọi là dì Ngô.
Vốn dĩ tiền lương của mỗi nhân viên là năm ngàn rưỡi tệ, hơn nữa còn có bảo hiểm, lễ tết cũng được thưởng theo qui định, dì Ngô bỏ ra hai ngàn tệ thuê người làm việc thay mình, ngồi không mỗi tháng, uống trà, đánh bài, cũng có ba ngàn rưỡi tệ bỏ túi cùng những phúc lợi tương ứng, đã vậy còn gặp được con cừu non như Trần Khiết Nhiên, chỉ cần bỏ ra một ngàn hai tệ.
Đương nhiên Trần Kiết Nhiên không biết chuyện này, cho dù nàng biết cũng không cách nào phản kháng hay từ chối. Những ngày qua, nàng đi khắp nơi tìm việc, tất cả đều như nhau, không cần hỏi gì, chỉ nhìn thấy mặt nàng đã ngoảnh mặt ngay tức khắc, huống chi một tay nàng gần như bị liệt, không thể làm việc nặng.
Thời khắc Trần Kiết Nhiên tuyệt vọng, gặp được cơ hội này, giống như "Tuyệt xử phùng sinh" ( Tìm được đường sống từ chỗ chết).
Dì lương nói, lương của nàng bao ở, hẹn đêm nay sẽ dẫn nàng đến kí túc xá, nào ngờ đến nơi lại là một dãy trọ cũ kỹ nằm dưới tầng hầm, dưới chân tráng xi măng, vách tường ẩm ướt rạn nứt, quét một lớp vôi mỏng, trên tường có một cái cửa sổ nhưng không mở được, trong quanh năm phòng kín gió, so với chỗ Trần Kiết Nhiên ở mấy ngày qua còn cũ kỹ hơn.
"Đây... Đây chính là phòng của cháu." Dì Ngô cũng biết điều kiện ở chỗ này không được tốt, cười cười nói với Trần Kiết Nhiên: "Hoàn cảnh đúng là kém một chút, nhưng cháu nhìn đi, vật dụng vẫn còn rất đầy đủ." Người phụ nữ đi vào nhà, vỗ vỗ cái tủ quần áo màu đen, cũng không biết đã có từ niên đại nào: "Tủ đồ, giường đều còn tốt, còn có quạt trần." Bà chỉ trần nhà.
Trần Kiết Nhiên ngẩng đầu, giữa nhà có một cái quạt màu vàng, vừa nhìn đã biết thời gian dài không sử dụng, xung quanh kết đầy mạng nhện, cánh quạt lẫn lộn màu xám bụi.
Lâm Uyên nằm ở vùng duyên hải phía Nam, mùa đông khí hậu vẫn ấm áp, nhưng đứng bên trong gian phòng này một lúc, Trần Kiết Nhiên lại cảm thấy thấm lạnh, cánh tay phải bắt đầu đau nhức.
Ưu điểm duy nhất của căn phòng này chính là có nhà vệ sinh và bếp riêng, tuy không lớn, nhưng đủ để thoả mãn Trần Kiết Nhiên.
"Mỗi tháng đóng tiền điện nước một lần, điện một tệ hai một ký, nước bảy tệ một tấn, cháu yên tâm, sẽ có hoá đơn cụ thể, toà nhà này đều là của dì, nếu xảy ra chuyện gì, ví dụ như bóng đèn hỏng, đường nước không thông cũng có thể gọi quản lý, một lát nữa dì sẽ cho cháu số điện thoại. Đúng rồi, cháu cũng đưa cho dì số điện thoại đi, vạn nhất có chuyện cần tìm còn có thể liên lạc."
Trần Kiết Nhiên nói: "Cháu không có di động."
"Như vậy sao được?" Dì Ngô cau mày: "Nhiệm vụ của cháu là duy trì vệ sinh sạch sẽ ở bốn cái ngõ nhỏ, khi có việc đội trưởng đội một sẽ liên hệ với cháu, ngay cả điện thoại cũng không có? Làm sao liên lạc khi cần? Nếu như xảy ra chuyện gì, cháu gánh nổi trách nhiệm sao?"
"Cháu...Ngày mai cháu sẽ đi mua một..." Trần Kiết Nhiên lúng túng, thấp giọng hỏi: "Dì Ngô, dì có biết chỗ nào bán di động không? Không cần quá tốt, có thể nghe gọi là được! Trên người cháu không có nhiều tiền, còn phải đợi đến tiền lương tháng sau, nếu như mua di động quá đắt..."
Nàng ngại ngùng không thể nói hết câu.
Dì Ngô nhìn nàng khổ sở, thầm nghĩ đứa trẻ này một thân một mình lưu lạc đến Lâm Uyên thật không dễ dàng, chỉ nói: "Quên đi, dì còn có một cái di động cũ, tính năng cơ bản, để trong phòng không ai dùng cũng lãng phí, lát nữa cháu theo dì lên lầu lấy đi, ngày mai nhớ đi đăng kí thẻ sim là được."
"Cảm ơn! Cảm ơn dì Ngô!" Trần Kiết Nhiên vui mừng, chỉ cần có di động để người khác tiện liên hệ với nàng là đủ.
Ngày trước nàng sống rất có nguyên tắc, không phải đồ vật của nàng, nàng kiên quyết không cần, cho dù là món đồ người khác không dùng nên bố thí nàng cũng không nhận, nhưng Trần Kiết Nhiên của hiện tại không chỉ nhận, mà còn cảm động đến rơi nước mắt.
Cuộc sống chính là như vậy, thời điểm không có tiền, sẽ không còn để ý tới tiểu tiết, ngày hôm nay Trần Kiết Nhiên không nhận cái di động này, ngày mai nàng ắt phải dùng hai tháng tiền ăn để mua một cái di động đắt đỏ, tiết kiệm được một phân tiền, ước mơ học đại học của nàng lại có thêm chút hi vọng.
Lưu lại căn phòng ở ghép kia một ngày liền tốn thêm một ngày tiền thuê, buổi tối hôm đó sau khi nhận chìa khoá, nàng liền chuyển đến căn phòng dưới hầm.
Nơi này tuy âm lãnh ẩm ướt, nhưng rộng tới hai mươi, ba mươi mét vuông, so với những căn phòng trước đây Trần Kiết Nhiên từng xem qua còn lớn hơn một chút, lại là miễn phí. Nàng tính toán mỗi tháng tiết kiệm hơn 1000 tệ tiền thuê nhà, vẫn là nàng có lời.
Trong phòng chỉ có một cái giường, một cái bàn ọp ẹp và tủ quần áo kiểu cũ, gỗ tủ biến thành màu đen, gương cũng mờ đi trông thấy, không thể soi rõ, nàng đem đồng phục và ba lô bỏ vào tủ, ngồi trên giường một lúc, cánh tay phải đau buốt khó chịu, vô thức cắn răng.
Ngày xuất viện bác sĩ nhắc nhở, vết thương trên tay phải sẽ vĩnh viễn để lại di chứng, mùa đông ở Tây Triều khô ráo, cảm giác mà cơn di chứng mang lại không quá to lớn, đến Lâm Uyên, quả nhiên vừa nhức vừa đau, từng trận từng trận dằn vặt.
Trong phòng trống trơn, một cái ấm để đun nước nóng cũng không có. Trần Kiết Nhiên kéo hết quần áo trong ba lô ra, trải lên giường, Cam Ảnh cho nàng một cái áo bông lớn, nàng liền lấy đó làm chăn, nhẫn nhịn chịu đau.
Nửa đêm, ẩm thấp trong phòng càng nghiêm trọng, mặc dù Trần Kiết Nhiên đắp áo bông rồi vẫn cảm thấy lạnh, cái lạnh xuyên qua kẽ hở len vào cơ thể, nàng vừa đau vừa rét, hàm răng đánh vào nhau, co ro thành một nắm, vẫn lạnh đến mức run rẩy. Trần Kiết Nhiên nhắm mắt ép bản thân đi ngủ, ngủ không được lại mơ hồ nghĩ, nếu lúc này hai người ôm lẫn nhau thì sẽ không lạnh như vậy.
Nghĩ đến đây nàng liền ngẩn ra, trong đầu đều là hình ảnh cùng Cố Quỳnh ôm ấp.
Cố Quỳnh tâm hoả dồi dào, lúc nào nhiệt độ trên người cũng cao hơn nàng, mùa đông hai người trốn trong chăn, Cố Quỳnh sẽ ôm nàng ủ ấm, ấm đến lục phủ ngũ tạng đều nóng.
Hồi ức quá tươi đẹp, Trần Kiết Nhiên suýt chút nữa không nhịn được giương khoé miệng, lời Cố Quỳnh vang bên tai: "Xưa nay tôi chưa từng thích cô, bên cạnh cô chỉ vì Trần Tử Oánh."
Khoé môi trên đà giương lên lập tức đông cứng, hờ hững, xấu đến buồn cười.
Lòng bàn tay vừa thu được một điểm nhiệt khí, chớp mắt nguội lạnh.
Khoé miệng từ từ xẹp xuống, nàng chôn đầu giữa đầu gối, bức bách bản thân không được nghĩ đến Cố Quỳnh, không được lưu luyến sưởi ấm hư huyễn.
Không sao, cảm giác này cũng chỉ là di chứng về sau, thời gian qua đi nàng sẽ quen, một khi quen rồi liền có thể quên người con gái đó.
Quên đi, quên đi.
Trần Kiết Nhiên trốn trong áo bông tự nện trán của mình. Oán hận bản thân tại sao không thể quên Cố Quỳnh, tại sao biết rõ là giả, vẫn mê luyến nhung nhớ, nàng oán hận bản thân không có tiền đồ, sáng tỏ lời ngon tiếng ngọt là dao găm xuyên vào da thịt, mà vẫn si mê đâm đầu.
Trần Kiết Nhiên không thể quên, mặc dù là giả, nhưng mật ngọt nàng nếm trải là thật, cuộc sống của nàng quá đắng, chỉ có Cố Quỳnh ban phát một tia ngọt ngào, rơi vào sinh mệnh của nàng liền phóng đại gấp trăm lần, khiến nàng cảm động đến rơi nước mắt, moi hết tâm tư giao cho cô.
Ngọt giả cũng là ngọt, Trần Kiết Nhiên ngậm đắng suốt 19 năm, làm sao nàng có thể không muốn điểm ngọt duy nhất đó?
Sẽ tốt đẹp. Trần Kiết Nhiên ôm chặt cánh tay, tự dặn lòng, đêm nay lạnh như vậy, hãy đối tốt với bản thân một chút, tự mình sưởi ấm cho mình, mới có thể vượt qua mùa đông giá rét.
Kỳ thực không có tác dụng.
Lúc bắt đầu Cố Quỳnh trao cho nàng một phần nhiệt lượng, chờ đến khi nàng mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh lạc vào trong đó, cũng là lúc mật đường phát sinh kẽ nứt, Trần Kiết Nhiên lỡ bước rơi vào, chớp mắt xương khớp lạnh đến mức kẽo kẹt, bốn phía băng lãnh trơn bóng, nàng không thể leo lên, chỉ thấy Cố Quỳnh đứng trên kẽ băng nứt, nhìn xuống đắc ý cười lớn.
"Cứu mình." Trần Kiết Nhiên cầu xin: "Mình sắp lạnh đến chết."
Một Cố Quỳnh đã từng ôn nhu, đọc thơ tình cho nàng nghe, trêu ghẹo nàng đỏ mặt, lúc này lại cao cao tại thượng, chắp tay sau lưng, không hề có ý muốn cứu nàng:
"Dựa vào cái gì mà muốn tôi cứu cô?" Cố Quỳnh cười khinh bỉ: "Tôi không thích cô, cô tự mình lấy gương soi xem mặt mình có bao nhiêu xấu? Nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn."
Trần Kiết Nhiên mất đi hi vọng, chỉ có thể nằm trong hầm băng, co ro ôm lấy mình.
Không ai muốn cứu nàng, mà bản thân nàng cũng không thể cứu lấy chính mình.
Nàng chỉ cảm thấy lạnh.
Thật lạnh.
Trần Kiết Nhiên cuộn mình, nằm trên giường co giật một hồi.
Không tỉnh lại.
Nàng ngủ quên trong kẽ băng nứt.
Ngày trước lúc chưa gặp Cố Quỳnh nàng sống thế nào?
Trần Kiết Nhiên nhớ tới cuộc sống trong căn nhà ngột ngạt, mùa Đông ở Tây Triều rét buốt, có thể khiến mười ngón chân đông thành đá rồi đập gãy, ngày đó Trần Kiết Nhiên vùi mình vào cái chăn bông màu đen không còn tác dụng sưởi ấm, chân tay nứt nẻ, nhưng nàng cũng không cảm thấy lạnh như thế này.
Kể từ sau quãng thời gian ở chung một chỗ với Cố Quỳnh, sức chịu đựng của nàng giảm sút thấy rõ.
Lúc trước nàng là một cây cỏ dại ngoan cường, sinh tồn trên mảnh đất cằn cỗi, mọc ở vách núi cheo leo cũng không gục ngã, thậm chí có thể bén rễ len lỏi khỏi vết nứt xi măng, mặc có bao nhiêu bão táp, nàng vẫn ngoan cường chịu đựng, sống sót.
Hiện tại, chỉ là cái lạnh của phương Nam, Trần Kiết Nhiên lại cảm thấy không chịu nổi.
Trần Kiết Nhiên không còn gì cả, Cố Quỳnh đưa nàng vào cõi mơ khiến nàng cảm thấy bản thân nắm giữ cả thế giới, sau đó không cho nàng có cơ hội phòng bị, đứng trước mặt nàng, đem cả thế giới giả tạo xé nát.
Giống như cô bé bán diêm, khi ngọn lửa cuối cùng vụt tắt, nàng sẽ chết trong Băng Thiên Tuyết Địa.
Lĩnh hội tư vị đau lòng, dù cho biết đó là giả, một lần nữa trở về hoàn cảnh thống khổ, rất khó để không hoài niệm tia sưởi ấm hiếm hoi.
Trong thế giới của Trần Kiết Nhiên, ngọn lửa cháy rực thực chất là giả chớp mắt đã biến mất, lúc nào nàng cũng cho rằng Cố Quỳnh rất tốt, nghĩ một hồi lại là Cố Quỳnh lừa dối, tới tới lui lui, xen kẽ trong đầu, làm cho nàng thống khổ như muốn vỡ lành hai mảnh.
Dù vậy, cuối cùng chỉ có thể tự nói với mình...Thật lạnh.
Người đang đấu tranh với sinh tồn không có thời gian đem tinh lực giây dưa với quá khứ, đây là một loại xa xỉ.
...
Bốn giờ sáng, chiếc điện thoại cũ reo chuông báo thức, một đêm ngủ không yên, tỉnh dậy, Trần Kiết Nhiên có chút uể oải, nghẹt mũi.
Ngàn vạn lần không thể cảm lạnh. Trần Kiết Nhiên chồng chiếc áo len dày nhất vào người, đi tới vòi nước dùng sức xoa xoa mặt, nước lạnh thấu xương lập tức khiến tinh thần phấn chấn, nàng vỗ vỗ gò má, tự nhủ, Trần Kiết Nhiên, cố lên, suy nghĩ tích cực, mày tìm được một công việc, ít nhất sẽ không chết đói ở Lâm Uyên.
"Nếu không có ai yêu mày, mày phải học cách tự yêu lấy mình a." Nàng quay về phía vòi nước tiếp tục rửa mặt, tự lẩm bẩm, nỗ lực kéo khoé miệng di chuyển về phía gò má, nàng mấp máy môi, âm thanh nhẹ đến nỗi chỉ một người nghe thấy.
"Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ."
Nàng không thích chữ "Kiết", giống như nguyền rủa một đời cô độc, nếu có thể, nàng muốn đổi tên, gọi là Nhiên Nhiên.
Trần Nhiên Nhiên, cái tên bình thường, êm tai, điệp âm, có chút đáng yêu, bất luận là ai gọi nàng thì sẽ có cảm giác thân thiết, thật giống bạn bè nhiều năm.
Thật ra nàng chỉ dám quay lưng về phía tường tự nói chúc mừng, ngay cả tấm gương cũng không dám nhìn.
Quá xấu, nàng vẫn chưa quen đối diện với khuôn mặt này.
...
Một tuần trước lễ giáng sinh, trường Cố Quỳnh theo học được nghỉ.
Vé máy bay rất đắt, Trần Tử Oánh nhân thời gian nghỉ lễ kiếm một công việc làm thêm, Cố Quỳnh bay qua London cùng ba mẹ.
Trước khi đi, Cố Quỳnh hẹn Trần Tử Oánh uống rượu, tặng cho nàng món quà sinh nhật, là một cái đồng hồ đeo tay giá 5000 USD.
Trần Tử Oánh đẩy ngược lại: " Tôi không cần."
"Nếu cậu muốn hoà nhập với đồng học ở đây thì cầm lấy đi."
Nơi các nàng theo học là một học phủ có lịch sử lâu đời, đồng học không thiếu những nhân tài hàng đầu thế giới, ông trùm tài chính. Đương nhiên, học phí cũng cao ngất ngưởng, Trần Tử Oánh hiểu rõ, 30 vạn chỉ là da lông ở bên ngoài da lông, bởi vậy, người có thể học ở trường này, hoặc là tinh anh trong tinh anh, học phí đều dựa vào học bổng, an tâm hoàn thành 4 năm học; hoặc là hào môn vọng tộc, một đám vung tiền như trò chơi.
Trần Tử Oánh là tinh anh, nhưng không phải là tinh anh trong tinh anh, cũng không phải phú nhị đại vung tiền quá trán, nàng vẫn là một cô gái Châu Á, tóc đen mắt đen, trong môi trường này đúng là không cùng đẳng cấp.
Tướng mạo tinh xảo, tính cách lạnh lùng, bởi vì người tiếp cận nàng đều là những thanh niên thích dùng tiền bông đùa, không có một người chân tâm muốn làm bạn cùng nàng, toàn bộ học kì Trần Tử Oánh độc lai độc vãng, không giao hảo với bất kỳ người nào.
Có một lần Cố Quỳnh và nàng có cùng một tiết học, bên trong giảng đường, Trần Tử Oánh ngồi một mình chăm chú nghe giảng, trước sau trái phải không một bóng người, thật giống có một đường ranh vô hình giữa nàng và các đồng học, tâm Cố Quỳnh đột ngột nhói lên.
Không phải vì nàng, mà là vì Trần Kiết Nhiên.
Trong trí nhớ của Cố Quỳnh, tựa hồ Trần Kiết Nhiên cũng như vậy, tách biệt khỏi mọi người, khi cô ở bên cạnh, còn có thể kéo nàng chen vào đám đồng học một chút, cô đi rồi, nàng cũng chỉ có thể ngồi một góc hâm mộ đồng học tán gẫu, ánh mắt khát vọng, nhưng hoàn toàn không thể hoà nhập.
Giống như tiết thể dục, có Cố Quỳnh bên cạnh, mọi người chơi đùa cùng Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh không ở, Trần Kiết Nhiên yên vị nép vào sân cỏ, yên lặng chạy đủ số vòng lão sư yêu cầu.
Trần Kiết Nhiên nhỏ giọng, nói: "Mình không muốn chơi."
Thế nhưng khi Cố Quỳnh kéo nàng vào sân bóng, rõ ràng nàng rất cao hứng, nàng không biết cách đánh bóng, Cố Quỳnh hướng dẫn nàng nắm đập, vung đập, những tiết thể dục sau đó nàng vui vui vẻ vẻ, cười đến hồng hào, rất đẹp mắt.
Không phải là không muốn chơi, mà là không có ai chơi cùng nàng.
Trần Tử Oánh của hiện tại, có mấy phần tư vị của Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh vì Trần Kiết Nhiên mà đau lòng, cô không muốn em gái nàng đi vào vết xe đổ, bởi vậy mới cố ý tặng cho nàng đồng hồ, muốn giúp nàng hoà nhập vào môi trường mới.
Vật dụng cho thấy thân phận, mặc dù cái đồng hồ này không quá đắt, nhưng quý ở chỗ sản xuất có giới hạn, đại đa số sản phẩm đều thuộc về cậu ấm cô chiêu, người bình thường có trông mòn con mắt cũng không chạm vào được.
Đây coi như là nước cờ đầu tiên giúp Trần Tử Oánh và đồng học rút ngắn khoảng cách.
Trần Tử Oánh kiên quyết từ chối: "Cảm tạ Cố tiểu thư quan tâm, tôi căn bản không phải kẻ có tiền, cũng không có lòng muốn kết giao bạn bè vào năm nhất, không cần cô hao tổn tâm tư."
Cố Quỳnh nhìn thấy trên người Trần Tử Oánh ẩn hiện cái bóng của Trần Kiết Nhiên, giả vờ thông minh đau lòng thay nàng, nhưng lại quên mất Trần Tử Oánh và Trần Kiết Nhiên là hai loại người hoàn toàn khác nhau, Trần Kiết Nhiên cô độc là bị động, mà Trần Từ Oánh cô độc là chủ động. Đối với nàng, chuyện kết giao bằng hữu là một việc quá sức đơn giản, nàng không có, là bởi vì nàng không muốn.
Bạn bè không có giá trị lợi dụng cho dù có nhiều hơn nữa cũng vô nghĩa, Trần Tử Oánh không phải Trần Kiết Nhiên, nàng không cần các mối quan hệ mờ mịt "Hữu nghị", nàng cần những người có giá trị và ổn định, học kỳ này im hơi lặng tiếng, chỉ vì nàng đang quan sát, ai có thể vì nàng mà nguyện ý lót đường cho tương lai, ai có thể trở thành trợ thủ đắc lực trên con đường thành công của nàng, hoặc là đá kê chân? Nàng cần tìm những nhân tài có giá trị như vậy.
Cố Quỳnh nghe xong mấy câu nói, trên mặt kinh ngạc lên mấy phần, trong lòng âm thầm khâm phục, thầm nghĩ tốt xấu gì cô cũng là người Cố gia, nhưng tâm tư lại không kín đáo, mưu tính sâu xa bằng một Trần Tử Oánh xuất thân tầm thường. Trần Tử Oánh là người như vậy, sau này nếu cô không thể kéo nàng về phe của mình, nhất định sẽ trở thành mối uy hiếp to lớn.
Cố Quỳnh không nhiều lời nữa, nâng ly chạm vào ly của nàng: "Uống rượu."
Thời điểm Cố Quỳnh học lớp 12, luôn nghĩ môi trường đại học tiêu dao tự tại, mấy cô gái tóc vàng mắt xanh vây quanh, nhiệt tình như lửa, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy hăng hái, nhưng sau khi lên đại học, dục vọng trong cô đều bị đóng băng, người biết xu hướng tính dục của cô không ít, các hotgirl chủ động đến tìm cô ngày càng nhiều, nhưng Cố Quỳnh không hề có hứng thú, trong lòng thường xuyên nhớ đến Trần Kiết Nhiên đang ở một đầu thế giới khác.
Vết thương của nàng thế nào rồi? Nàng đã tiến hành phẫu thuật hay chưa? Thêm nửa năm là nàng đã có thể quay lại trường học, hy vọng nàng kết giao được nhiều bạn bè tri âm, có người chân chính đối tốt với nàng.
Kẻ từ khi Cố Quỳnh lấy sợi dây chuyền từ trong cái áo nhuốm máu, mỗi khi đêm xuống, cô lặng lẽ sờ nó, tưởng tượng như đang ôm ấp Trần Kiết Nhiên. Trong mơ Cố Quỳnh thường xuyên gặp nàng, nàng nằm trong ngực cô, nhỏ giọng ôn nhu, bầu không khí kiều diễm, ngọt ngào, nước chảy thành sông.
Sau khi tỉnh giấc chung quanh trống không, chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, một đêm thức trắng, Cố Quỳnh lấy điện thoại ra xem bức hình cũ cho đến hừng đông.
Trần Kiết Nhiên không thích chụp ảnh bởi vì nàng không tự tin về ngoại hình của mình.
Cố Quỳnh muốn chụp ảnh, Trần Kiết Nhiên liền trốn tránh, chính vì thế không có nhiều bức ảnh được lưu lại, trong điện thoại, chỉ có duy nhất một tấm, là hình ảnh của hai người nhưng cũng là do Cố Quỳnh lén lút chụp được.
Lúc đó, Trần Kiết Nhiên say ngủ, Cố Quỳnh ôm nàng, khoé mắt còn vương giọt lệ, gò má ửng đỏ.
Hôm đó, nhân lúc Trần Kiết Nhiên ngà ngà say, Cố Quỳnh cố ý chuốc cho nàng quá chén, đó cũng là lần đầu tiên của các nàng.
Cũng là lần đầu tiên Trần Kiết Nhiên uống rượu, ôm bình rượu trong ngực liểng xiểng chân nọ đá chân kia, chống đầu, thân thể méo mó, nàng cười khúc khích, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Cố Quỳnh, viền mắt mơ hồ thuỷ nhận, thuần túy ngây thơ, khuôn mặt bình thường tăng lên không ít thần thái xinh đẹp.
Cố Quỳnh ngây dại, như cá cắn câu, cứ như thế bị Trần Kiết Nhiên ôm lấy.
Sau đó thuận lý thành chương.
Kỳ thực cảm giác rất tốt, đặc biệt là khi hai người hôn môi.
Trần Kiết Nhiên uống say giống như con mèo nhỏ, âm thanh mềm mại.
Cố Quỳnh không có kinh nghiệm, nhiều lần làm Trần Kiết Nhiên đau, nhưng nàng không nói, nhẫn nhịn, cho đến khi Cố Quỳnh tự mình phát hiện, khi đó cô còn cho đó là chiến tích của mình.
Trần Kiết Nhiên là cô gái quật cường, bất tri bất giác chiếm lấy tâm Cố Quỳnh, bản thân cô luôn cho rằng mình vẫn giống như trước, du hí nhân gian, yêu thích mỹ nữ, thì ra sau tất cả những gì đã xảy ra, cô không còn cách nào trở lại là Cố Quỳnh của ngày đầu.
Cố Quỳnh và Trần Tử Oánh uống rượu, thời điểm say chuếnh choáng, cô nắm chặt hạt châu trên cổ, đem lời trong lòng nói ra: "Tôi rất nhớ Trần Kiết Nhiên."
Trần Tử Oánh cũng đã say, dùng sức tát Cố Quỳnh một bạt tai, giận dữ chửi bới: "Cô có tư cách gì nhớ chị ấy, có tư cách gì để yêu chị ấy?"
Má đau rát, nhưng Cố Quỳnh không đánh trả, lúc này Trần Tử Oánh nói tiếp: "Tôi mới gửi vài bức ảnh liền thành công câu dẫn cô, cô thích những trò chơi thấp hèn như thế? Bây giờ còn dám mở miệng nói nhớ chị ấy sao? Ngay cả xách giày cho chị ấy cô cũng không xứng!"
Cố Quỳnh ôm bình rượu cười lớn: "Cô nói đúng, tôi không có tư cách nhớ cậu ấy."
"Là tôi hại cậu ấy."
Vết thương trên mặt có thể chữa lành, nhưng vết thương trong lòng phải chữ thể nào? Tay phải của nàng cũng không thể khôi phục trạng thái ban đầu.
Trần Tử Oánh cười cười nhìn Cố Quỳnh, nhưng hai hàng nước mắt chảy dài, nàng ngồi thụp xuống ghế, bưng mặt nghẹn ngào: "Cô không xứng, tôi cũng không xứng."
"Tôi cũng là hung thủ hại chị ấy."
Các nàng lâm vào tình trạng sám hối, muốn giảm bớt bất an trong lương tâm.
Trần Kiết Nhiên ở nơi xa không hề quan tâm hai người xứng hay không xứng, các nàng uống rượu đỏ đắt tiền, ăn những những thứ xa xỉ nhất, một cái đồng hồ đeo tay đã có giá 5000 USD, ở trong căn phòng ấm cúng. Còn Trần Kiết Nhiên ngủ trong căn phòng 20 mét vuông dưới tầng hầm, cố gắng che giấu gương mặt xấu xí của mình để không ai nhìn thấy, toàn bộ tài sản nằm trong cái túi du lịch màu đen, vì kế sinh nhai ngày mai mà phát sầu.