Tháng 6, Trần Kiết Nhiên chìm đắm trong một loại hạnh phúc mông lung.
Mỗi sáng thức dậy đón ánh nắng sớm, cùng tiếng chim hót vang ngoài khung cửa sổ, vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy người nàng yêu nhất. Công việc làm thêm suôn sẻ, nhiều năm đèn sách học thuộc lòng phát huy tác dụng, nàng nắm rõ quyển thực đơn trong lòng bàn tay, bình thường chịu thiệt một chút cũng không hề gì, đồng sự nhờ vả việc này việc kia, nàng đều cười hì hì đáp ứng, bởi vậy mối quan hệ với các nhân viên rất tốt, có món hời đều dành cho nàng một phần.
Mồng 5 hàng tháng là ngày phát lương, dù Trần Kiết Nhiên mới làmk nửa tháng nhưng cũng được nhận, nàng tự nhẩm, phỏng chừng hơn 1000 tệ.
Hơn một ngàn a! Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chạm qua khoản tiền lớn như vậy, Trần Kiết Nhiên nghĩ kỹ, nàng muốn mua quà tặng Cố Quỳnh.
Mua cái gì đây? Nàng khổ não rất lâu. Cố Quỳnh không thiếu thứ gì, nhưng Trần Kiết Nhiên vẫn muốn tặng nàng một món quà ý nghĩa, đây là số tiền đầu tiên trong đời nàng tự mình làm ra, Trần Kiết Nhiên muốn dùng nó cho người mình yêu nhất, một thứ có thể tồn tại thật lâu. Đợi đến khi các nàng đều bước vào tuổi xế chiều, tay trong tay ngồi trên xích đu tắm nắng, còn có thể lấy ra ngắm nghía, ôn kỷ niệm xưa.
Đến lúc đó, không biết Cố Quỳnh sẽ thế nào? Nói không chừng tóc đã bạc trắng, da mặt lỏng lẻo, nếp nhăn khắc sâu nơi khoé mắt, nhưng ắt hẳn vẫn rất ưa nhìn, đầu đầy chỉ bạc đoan trang búi cao, toàn thân toả ra khí chất ung dung quý phái của người từng trải, nắm lấy đồ vật nhẹ nhàng đặt vào tay Trần Kiết Nhiên, các nàng nhìn nhau hồi tưởng về những tháng ngày tuổi trẻ, những khó khăn trong cuộc sống, một chặng đường dài đi đến mộ tịch chi niên.
Đến khi ấy, Cố Quỳnh có còn kéo tay nàng, mơ hồ gọi nàng một tiếng bảo bảo, thấp giọng nói: "Đời này có thể sống bên cậu tới già thực sự quá hạnh phúc".
Trần Kiết Nhiên xoắn xuýt bàn tay, thả trôi bản thân vào mơ tưởng tương lai xa xôi, tiền lương chưa tới tay, đã nghĩ đến viễn cảnh Cố Quỳnh đeo cặp kính lão ngồi phơi nắng. Nàng chính là người như vậy, thích suy nghĩ lung tung, nghĩ đến rõ ràng đầu đuôi ngọn nguồn, ngày còn là học sinh tiểu học đã vạch kế hoạch lớn lên trở thành lão sư, lý tưởng này đến nay chưa từng dao động, lúc này mới bên cạnh Cố Quỳnh mấy ngày, cũng đã bắt đầu tưởng tượng khung cảnh hai người bên nhau khi về già.
Tuổi già còn quá xa, mà ngày nhận lương quả thực rất gần, Trần Kiết Nhiên khổ não một tuần, nghĩ đến đau đầu nhức óc, vẫn chưa biết phải mua cái gì.
Ngày mai là ngày nàng được nghỉ, dự định buổi trưa làm một bàn thức ăn ngon, vốn tưởng rằng sẽ khiến Cố Quỳnh vui vẻ, nào ngờ đúng lúc khẩu vị của cô không tốt.
Từ sau lễ tạ sư, mấy ngày liên tiếp Cố Quỳnh tâm sự trùng trùng, Trần Kiết Nhiên lo lắng, hỏi mấy lần có phải xảy ra chuyện gì hay không, Cố Quỳnh lắc đầu phủ nhận, cười ha hả lái qua việc khác, nàng biết cô không muốn nhiều lời, cũng không hỏi thêm, sợ làm phiền Cố Quỳnh.
Hơn nữa...
Trần Kiết Nhiên siết chặt lòng bàn tay, buồn buồn nghĩ, hai người đã rất lâu không làm "Chuyện đó".
Da mặt nàng mỏng, không dám nói ra, mặc dù suy nghĩ trong lòng, cũng chỉ dám dùng từ "Chuyện đó".
Trần Kiết Nhiên lần đầu tiên yêu đương, không biết như vậy là bất bình thường, thế nhưng Cố Quỳnh không muốn gần gũi, luôn khiến nội tâm nàng hoảng sợ, lo lắng có phải cô đã không còn thích nàng.
"Cố Quỳnh, không phải lần trước cậu nói muốn ăn Hoàn Tử sao? Mình làm theo sách hướng dẫn, nếm thử xem có hợp khẩu vị của cậu hay không?" Ánh mắt chất chứa sầu lo, nhưng khoé môi vẫn cười, vừa nói vừa thả Hoàn Tử vào bát Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh nhìn nàng mấy giây, ánh mắt thâm trầm, bên trong cất giấu vô vàn tâm tư, không nói một lời, dùng đũa gắp viên thịt cho vào miệng, chỉ thấy nhạt như nước ốc, miễn cưỡng nuốt xuống, cười qua loa: "Rất ngon."
Trần Kiết Nhiên nhìn biểu tình trên mặt Cố Quỳnh, thật không giống đang ăn mỹ thực.
Nàng không nhìn thấy, trong lòng Cố Quỳnh ngũ vị trộn lẫn.
Từ tiệc tạ sư trở về, Cố Quỳnh vẫn luôn mất tập trung như vậy, mấy lần muốn mở miệng nói chia tay, lời tới yết hầu liền mắc kẹt, mặc kệ cô cố gắng thế nào cũng không thể nói ra.
Đặc biệt là mỗi đêm nhìn Trần Kiết Nhiên đi làm về mệt đến mắt không mở nổi, lại không quản vất vả, sợ cô đói, trực tiếp lao vào bếp chuẩn bị bữa khuya.
Nói chia tay với kẻ ngốc như vậy, Cố Quỳnh cảm thấy bản thân cô cũng chẳng ra gì.
Nhưng kể từ khi lập giao kèo với Trần Tử Oánh, tâm tư đen tối trong lòng Cố Quỳnh lập tức mở ra, cô thường xuyên nhớ tới nàng, nhớ cần cổ trắng nõn, đuôi mắt hướng lên trên, nhớ đôi môi đỏ hồng căng mọng, Cố Quỳnh muốn một ngày nào đó yểu điệu thục nữ tựa vào ngực cô.
Cố Quỳnh minh bạch, nếu cô không chiếm được thì tâm tư cũng chết. Lúc này tâm tư được khơi dậy lần nữa, vì thế càng hừng hực nhiệt liệt hơn rất nhiều, ngọn lửa ngày ngày thiêu đốt trong lòng, nửa đêm giật mình thoát khỏi giấc mộng, trước mắt đều là khuôn mặt Trần Tử Oánh.
Cố Quỳnh gạt mồ hôi trên trán ngồi dậy, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, thầm nghĩ đôi mắt Trần Tử Oánh cũng lấp lánh và vắng lặng y như vậy, không khỏi khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cúi đầu nhìn Trần Kiết Nhiên cuộn tròn ngủ say, nhất thời tuột hứng.
Bình tĩnh xem xét, thì Trần Kiết Nhiên thật sự không xấu, tướng mạo bình thường, thậm chí cần cổ trắng trẻo và dáng người còn khiến nàng dễ nhìn hơn không ít, tính tình ngoan hiền, là người thích hợp để sống bên cạnh suốt đời. Nhưng vì quá bình thản, quá nghe lời, lại giống như bát cháo thanh đạm, nếm vài muỗng đầu cũng không tệ, ăn lâu sẽ cảm thấy nhạt miệng, như một cái đầm không gợn sóng, nhàm chán vô vị.
Mà Trần Tử Oánh chính là thứ Cố Quỳnh nóng lòng muốn thử.
Huống hồ nàng còn có thể cùng cô ra nước ngoài.
Nói cách khác tư vị này, dù xuất ngoại rồi vẫn có thể hằng ngày thưởng thức.
Nghĩ đến đây, Cố Quỳnh không kiềm chế nổi.
Ngày mai, ngày mai sẽ nói với Trần Kiết Nhiên, nỗi đau kéo dài không bằng nhanh chóng cắt đứt.
Mỗi một đêm Cố Quỳnh đều tự tiếp thêm sức mạnh cho bản thân bằng cách này.
Sáng hôm sau, đối diện với khuôn mặt dịu ngoan tràn trề hạnh phúc, trên bàn đầy đủ điểm tâm, lời muốn nói liền kẹt trong cổ họng, cứ như thế trôi qua một tuần.
Trần Tử Oánh thúc giục nhiều lần, khi nào thì cậu mới chia tay với chị mình đây?
Cố Quỳnh chỉ có thể trả về hai chữ, Đừng vội.
Trần Tử Oánh: Là chính miệng cậu đã đồng ý, giao dịch thoả đáng, bây giờ lại muốn nuốt lời?
Cố Quỳnh thiếu kiên nhẫn: Cậu yên tâm, chuyện du học mình sẽ an bài giúp cậu, bất luận thế nào cậu cũng có thể thuận lợi rời đi.
Sai rồi, Trần Tử Oánh là muốn nhắc nàng nhớ: cậu và mình cùng nhau xuất ngoại.
Cố Quỳnh buồn bực ném di động sang một bên, thả người rơi vào sô pha, đưa tay che trán.
Du học có gì tốt? Nước ngoài mạnh hơn Trung Hoa đại lục sao? Chỉ là đánh bóng tên tuổi mà thôi, cô muốn ở lại nơi này, ở lại Tây Triều, cùng Trần Kiết Nhiên học cùng một trường đại học, bên cạnh nàng suốt 4 năm, tốt nhất là đào tạo cùng chuyên nghành, học chung lớp, ở cùng ký túc xá. Không, đến lúc đó không cần ở ký túc xá, cô sẽ thuê một căn nhà gần trường, quấn quýt sinh sống.
Cùng nàng mặc lên người bộ quần áo thủ khoa, cùng nhau tốt nghiệp, không phải Trần Kiết Nhiên muốn làm lão sư sao? Thậm chí Cố Quỳnh có thể cùng nàng nộp đơn xin việc vào một trường, mỗi sáng nắm tay đi làm, tan làm về nhà tắm rửa sạch sẽ, sau đó cùng nhau đi chợ, Trần Kiết Nhiên chọn thực phẩm, Cố Quỳnh sẽ ngoan ngoãn đứng đằng sau xách giỏ hàng.
Cố Quỳnh nhắm mắt, tưởng tượng bầu trời kéo nắng chiều, trong chợ người người huyên náo, Trần Kiết Nhiên khom lưng lựa chọn, thỉnh thoảng quay đầu lại cười với cô: "Khoai từ này vừa mới đào lên, chúng ta mua về tối hầm canh sườn được không?"
Ánh mặt trời ngả vàng phản chiếu trên người Trần Kiết Nhiên, thật đẹp mắt...
Cố Quỳnh nghĩ đến nhập thần, buồn ngủ, trên trán đột nhiên truyền đến cảm giác mát mẻ, lòng bàn tay có chút thô ráp, dùng sức vừa đủ, Cố Quỳnh thích ý duỗi thẳng cơ thể hừ hừ: "Thoải mái..."
Lời chưa dứt, mở mắt, liền thấy khuôn mặt Trần Kiết Nhiên cười toả sáng.
"Muốn ngủ ở đây tốt xấu gì cũng nên lấy chăn ra đắp, cậu muốn cảm lạnh sao?" Trần Kiết Nhiên cười ôn nhu.
Cố Quỳnh giật mình ngồi dậy: "Biết rồi." Vội vội vàng vàng đi tới ban công.
Sau lưng lưu lại một tầng mồ hôi mỏng.
Tại sao cô lại có ý nghĩ như thế? Cố Quỳnh mơ hồ nhìn ra xa, cô không thể phụ lòng Cố gia, cho dù bản thân nguyện ý ở lại đây cùng Trần Kiết Nhiên trải qua những tháng ngày bình thản, thì mẹ Cố cũng sẽ không đồng ý. Cố Quỳnh không thể ngó lơ ý muốn của mẹ mình.
Đám "Người nhà" nào có ai ngồi không? Hiện tại mẹ cô đắc thế, có thể ở bên cạnh chăm sóc ba Cố, ẩn trong bóng tối, hàng tá con mắt ngày đêm theo dõi nhất cử nhất động, chỉ ước mẹ cô chết đi. Nếu như Cố Quỳnh cam tâm trở thành một lão sư tiểu học, ngày hôm sau mẹ con hai người lập tức trắng tay.
Cố Quỳnh không thể vì Trần Kiết Nhiên, mà sống cả đời ở nơi thâm sơn cùng cốc.
Chẳng hiểu vì sao lại rơi vào nút thắt kỳ quái, trước mắt là hai con đường uốn lượn quấn quanh, bế tắc không rõ lối đi, chỉ cần nhẫn tâm chặt đứt một cái, liền có thể dễ dàng giải quyết.
Cố Quỳnh mâu thuẫn, không thể làm gì khác là ném mớ hỗn loạn ra sau đầu, cô không nhìn cũng không nghe, giờ phút này chỉ muốn tận hưởng đoạn thời gian cuối cùng bên cạnh Trần Kiết Nhiên.
Sau bữa tối, Trần Kiết Nhiên đi tắm, tiếng nước tí tách bên trong khiến nội tâm Cố Quỳnh ngứa ngáy, ánh mắt thoáng nhìn, đường nét cơ thể mơ hồ ẩn hiện qua tấm kính mờ, cuối cùng không nhịn được nữa, tắt ti vi, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Phía sau phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, chưa tới một giây, môi nàng bị ngậm lấy, ép vào vách thủy tinh, Trần Kiết Nhiên giật mình ô ô, chỉ chốc lát đã thay đổi ý vị, trở nên sền sệt ngọt ngào.
Ầm một tiếng, Cố Quỳnh xoay người, tựa vào kính, Trần Kiết Nhiên dựa vào cô.
Từ trước đến nay Cố Quỳnh chưa từng nhiệt tình như vậy, ngậm cười xấu xa, cưỡng bức môi Trần Kiết Nhiên.
Cô ôm Trần Kiết Nhiên vào phòng, đặt đầu nàng lên gối hôn không ngừng nghỉ, 15 phút trôi qua, bắp chân run rẩy cũng coi như được nghỉ ngơi, chuyển tư thế, ngọt ngào dựa vào ngực Cố Quỳnh, làn tóc rối ren quét tới quét lui trên cổ.
Trần Kiết Nhiên một lần nữa hỏi Cố Quỳnh có tâm sự gì.
"Mình luôn bên cạnh cậu, có cái gì không nỡ?" Trần Kiết Nhiên cười híp mắt, nằm nhoài bên cạnh: "Có phải cậu lo lắng, sau khi xuất ngoại, quan hệ của chúng ta sẽ đứt đoạn?"
Cố Quỳnh âm thầm hoảng sợ: "Sao cậu biết."
"Mình đâu phải ngốc không biết gì." Trần Kiết Nhiên cong mắt, quở trách: "Mình biết cậu phải đi du học, chuyện này liên quan đến tiền đồ tương lai, làm sao có thể vì mình mà bỏ lỡ?"
"Cố Quỳnh, cậu yên tâm, mình sẽ ở đây chờ cậu, ngoại trừ cậu, mình không thích ai cả, mình không biết chương trình học đại học bên đó là mấy năm, chỉ là, nếu cậu học 4 năm, mình sẽ chờ 4 năm, nếu cậu học y, mình sẽ chờ cậu bảy, tám năm, bao lâu cũng được, nhưng lỡ như...Lỡ như cậu không trở lại, vậy mình phải cố gắng gấp bội! Học thật tốt, tích góp tiền, xin học bổng, tìm cách đến bên cậu."
Trần Kiết Nhiên nở nụ cười: "Khờ thì đã sao? Ngược lại còn được cậu yêu thích, liền đủ rồi."
Ngực Cố Quỳnh vừa đau vừa tê, không đáp một chữ.
Nàng nhìn Trần Kiết Nhiên, nhưng giọng nói của Trần Tử Oánh chạy ngang chạy dọc trong đại não, lặng lẽ đầu độc tâm can, mau tới đây, mau tới đây, đến bên cạnh mình.
Cậu là người yêu thích những thứ xinh đẹp mỹ hảo, hãy trả tự do cho Trần Kiết Nhiên, đến bên cạnh mình.
Thế là những thứ gọi là "Khó xử" lập tức xé tan thành trăm mảnh, Cố Quỳnh không thể trốn tránh đối diện nội tâm, cô chính là kẻ xấu xa, không thể cưỡng lại sức mê hoặc của Trần Tử Oánh, muốn cùng nàng ở chung một chỗ.
Mà Trần Kiết Nhiên lại ngoan ngoãn dựa trong ngực, hai mắt mở to, chăm chú nhìn cần cổ trắng xinh như ngọc, thầm nghĩ, muốn tặng cho Cố Quỳnh một sợi dây chuyền.
Cổ Cố Quỳnh đẹp như vậy, cần phải là một sợi dây chuyền ưa nhìn.
Tâm tư Trần Kiết Nhiên phiêu xa, thiết nghĩ tặng dây chuyền rồi, Cố Quỳnh đi đâu đều có thể mang theo bên người, nhìn thấy nó, sẽ nhớ người tặng.
Như vậy, chẳng phải lúc nào Cố Quỳnh cũng nhớ đến nàng sao, thật tốt.
...
Ngày phát lương, Trần Tử Oánh gọi điện đến nhà hàng gặp Trần Kiết Nhiên, phấn khởi thông báo, nói các nàng đã đậu trường đại học ở Tây Triều!
"Thật sao!?" Trái tim đột ngột nhảy lên yết hầu, viền mắt ươn ướt: "Tử Oánh, em được bao nhiêu điểm?"
"680!" Trần Tử Oánh vui vẻ, lại nói: "Điểm chuẩn Khoa tự nhiên là 496, khoa xã hội là 502, chị, chị muốn biết mình được bao nhiêu điểm không?"
(Chú 1)
"Mau nói đi, mau nói! Gấp chết chị rồi!" Trần Kiết Nhiên không thể chờ được nữa.
"550 điểm! Chị, chị trên điểm sàn gần 50 điểm! Chúng ta có thể trở thành tân sinh viên của Lâm Sư rồi!" Trần Tử Oánh đứng ở đầu giây bên kia hô lớn, kích động đến mất bình tĩnh.
"Thật sao!" Trần Kiết Nhiên tăng âm lượng, cũng may buổi chiều nhà hàng vắng khách, nếu không nàng nhất định bị khách hàng trách cứ.
Trần Kiết Nhiên biết mình thất thố, xấu hổ thu hồi âm thanh, thấp giọng nói: "Quá tốt rồi, quá rốt rồi Tử Oánh, chị...Chị..." Nàng kích động đến nỗi ăn nói lung tung, ôm điện thoại mà rơi nước mắt.
"Đừng khóc, chị, đừng khóc." Trần Tử Oánh cũng nghẹn ngào: "Cuối cùng hai chúng ta sắp hết khổ rồi, sau này...Sau này có em ở đây, em sẽ bảo vệ chị..."
Trần Kiết Nhiên khóc một hồi rồi cúp điện thoại, trong lòng vung lên loại vui sướng mang tên "Khổ tận cam lai", nhất thời không nhịn được, ngồi xổm ôm đầu nức nở.
Nàng có thể học ở Lâm Sư rồi, nàng có thể trở thành lão sư! Thời khắc này, Trần Kiết Nhiên cảm thấy, hết thảy oan ức bao năm đều đáng giá!
Bốn năm, sau bốn năm, nàng liền có thể làm lão sư.
Cuộc đời của Trần Kiết Nhiên chưa từng tràn ngập hy vọng như vậy, phía trước là một tương lai tươi sáng, nàng có người yêu, cũng bước một chân vào cánh cửa lý tưởng, ánh mặt trời soi sáng, xua tan 18 năm mù mịt, rốt cuộc Trần Kiết Nhiên có thể mơ tới điều ấm áp. Tiêu băng dung tuyết.
Đồng sự thấy nữ sinh khóc thành lệ người, dồn dập vây đến, người an ủi, người hỏi đã xảy ra chuyện gì?
"Đúng rồi, Tiểu Trần vừa thi đại học đúng không? Lẽ nào kết quả không tốt?"
"Không sao, đường còn dài, tuổi còn trẻ, chịu khó học lại một năm, năm sau ắt là Thủ khoa đại học Q, đại học H!" Bếp trưởng thong thả đi tới, vỗ vỗ vai Trần Kiết Nhiên, ngữ khí ôn hoà, nói: "Tiểu hài nhi đừng khóc, lát nữa chú làm cho con hai món thật ngon, no rồi sẽ không khó chịu nữa, làm xong tháng này quay về ôn tập, nâng cao thành tích vào năm sau."
Mọi người mồm năm miệng mười dồn dập tán thành: "Đúng vậy đúng vậy."
"Không cần gấp, sang năm nhất định đậu!"
"Tiểu Trần cố lên!"
Trần Kiết Nhiên đỏ mắt ngẩng đầu nhìn lên, lau khô nước mắt, cười cười: "Không phải rớt, mà là vì thi đậu, cho nên mới không nhịn được..."
"Thi đậu!?" Mọi người vui ra mặt: "Thi đậu là tốt rồi! Thi đậu càng nên chúc mừng!"
"Tiểu Trần, chúc mừng em!"
"Chúc mừng chúc mừng!"
Lần đầu tiên trong đời có nhiều người quan tâm đến nàng như vậy, phút chốc viền mắt lại nóng, vừa khóc vừa cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người những ngày qua đã chăm sóc em, mọi người... Mọi người thật sự rất tốt..."
Suốt buổi chiều hôm đó, tâm tình Trần Kiết Nhiên nhảy nhót không thôi, nàng nhờ một người chị thay ca giúp mình, sau đó nhanh chóng cưỡi xe đạp chạy thẳng đến cửa hàng trang sức, tiền lương tháng này nàng nhận được 1238 tệ, Trần Kiết Nhiên chọn một sợi dây tinh xảo, trơn bóng, mặt dây chuyền được đính viên đá sáng lấp lánh.
Đây là món quà nàng muốn tặng Cố Quỳnh, mấy ngày trước Trần Kiết Nhiên đã đến xem qua, nàng tìm hết tất cả cửa hàng trang sức to nhỏ trong thành phố, cuối cùng chọn được hạt châu này.
Một viên đá màu trắng tinh khiết đặc biệt chói mắt, giây đầu tiên chạm mắt Trần Kiết Nhiên đã bị nó hấp dẫn, thầm nghĩ viên đá này nếu ngự trên cổ Cố Quỳnh, sẽ có bao nhiêu đẹp đẽ.
Hơn nữa nó lại có màu trắng thanh thuần, vừa vặn phù hợp với Cố Quỳnh thanh cao!
Bởi vậy, nhận được tiền lương, nàng liền phóng thẳng đến quầy hàng, không một lời thừa thãi, chỉ đích danh viên đá kia, nhân viên mang găng tay cẩn thận lấy ra, tỉ mỉ đặt vào hộp, đưa biên lai và vật phẩm đến trước mặt Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên xếp tờ giấy cho vào cặp, chầm chậm tựa như sợ làm xước rồi bỏ hộp quà vào túi áo, trong đầu tưởng tượng vẻ mặt Cố Quỳnh khi nhận quà, vừa cấp tốc đạp xe vừa cười ngây ngô.
Về đến nhà, Trần Kiết Nhiên vui mừng khôn xiết, không nhớ tới mùi mồ hôi sẽ khiến Cố Quỳnh khó chịu, vừa vào cửa đã lao vào Cố Quỳnh ôm ấp, kéo tay cô, cười cong mắt:
"Cố Quỳnh, có điểm rồi! Mình có thể trở thành tân sinh viên đại học Lâm Sư a! Ha ha ha, mình có thể làm lão sư! Sau này học sinh của mình đều phải gọi mình là Trần lão sư!"
"Trần lão sư, ha ha." Trần Kiết Nhiên đọc lại danh xưng này một lần, càng ngọt trong lòng, hai tay quàng cổ Cố Quỳnh cười khanh khách: "Trần lão sư, Trần lão sư..."
Trần Kiết Nhiên quá hưng phấn, không nghe ra điểm tâm tình dị dạng trong lời nói, vẫn cười ngây ngô: "Cố Quỳnh, sau này chúng ta có con cũng không cần mời gia sư."
Mắt Cố Quỳnh giật giật: "Cậu nghĩ chúng ta sẽ có con sao?"
"Đương nhiên!" Hai mắt mở lớn như chuông đồng, Trần Kiết Nhiên dùng sức gật đầu: "Mình nghe nói, hai người con gái cũng có thể sinh con, không cần mượn t*ng trùng của người khác, chỉ cần tách tế bào khỏi cơ thể sau đó nuôi trong môi trường thích hợp là được!"
(Chú 2) -- Editor: Tác giả giải thích ở bên dưới.
Yết hầu Cố Quỳnh run lên, hỏi nàng đã tìm hiểu từ lúc nào.
Trần Kiết Nhiên cười ngượng: "Ở nhà hàng có máy tính, mình nhờ quản lý nữ xem cho."
"Có người nói, hai người con gái chỉ có thể sinh ra bé gái, liên quan đến nhiễm sắc thể gì đó, chuyện này, mình không hiểu lắm..." Trần Kiết Nhiên gãi đầu, cười khúc khích le lưỡi.
Nghĩ đến tương lai, lòng nàng lại ấm nóng, hỏi Cố Quỳnh có thích con gái hay không?
Nàng hồ hởi nói với Cố Quỳnh, nếu là con gái, nhất định sẽ giống Cố Quỳnh, sau này vừa cao vừa xinh, còn thông minh lanh lợi, trở thành Tiểu Công Chúa người người yêu thích.
Trần Kiết Nhiên mải mê mơ tưởng, Cố Quỳnh bình tĩnh nói một câu: "Trần Kiết Nhiên, chúng ta chia tay đi."
Giống như sét đánh giữa trời quang, trái tim như bị ai bóp nát, một giây trước nàng còn lâng lâng ảo tưởng tương lai tươi sáng, trong nháy mắt chia năm sẻ bảy tan tành.
"Cậu nói gì?" Cả người Trần Kiết Nhiên lạnh thấu, máu trong cơ thể đông cứng thành băng, hai mắt mở lớn tận cùng, con ngươi co rút.