Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 12



Sau khi rời khỏi nhà hàng, ông Vương kia đã đưa Noãn Thanh đến khách sạn.

Trên đường đi, cô luôn siết chặt tay vào váy, lúc này cô đã sợ hãi đến sắp khóc luôn rồi, nhưng cô lại mở to mắt, không để cho nước mắt chảy ra.

Rồi cô lại nhìn ra bên ngoài cửa kính, lén lút lau nước mắt, cô nhìn thấy ánh đèn đường màu vàng đẹp đẽ, nhìn thấy tấp nập người qua lại, nhìn thấy những cặp tình nhân cùng nhau đi dạo.

Mọi người vẫn đang vui vẻ như vậy, hạnh phúc và tự do như vậy, nhưng còn cô, tại sao lại bị dì bán cho người khác?

Cô không hiểu, đôi mắt nhoà lệ đã khiến cô không thể suy nghĩ gì thêm nữa, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi sự an bài của số phận. Mà cô cũng không biết, sau ngày hôm nay... cô có thể trở về cuộc sống vốn có của cô hay không, hoặc là... mãi mãi rơi vào địa ngục, không một lối thoát.

Sau khi đưa cô đến khách sạn, ông ta đã đặt một phòng tình nhân và đưa cô lên phòng.

Lúc này cô chủ muốn xoay lưng bỏ chạy, chỉ muốn thoát khỏi vòng tay của ông ta. Nhưng... cô lại không thể, vì căn bản người cô đã căng cứng, nỗi sợ đã khiến cho cô chỉ biết run rẩy.

Cô đúng là vô dụng mà. Sao cô lại vô dụng đến vậy.

Sau khi vào phòng, ông ta đã khoá cửa lại, đôi mắt biến thái nhìn cô không chút che giấu.

Ông ta bước đến một bước, cô liền lùi về sau một bước, cứ lập đi lập lại cho đến khi cô ngã xuống giường, không còn đường chạy.

"Ngoan, đừng sợ, để ông đây giúp em thoái mái, có chịu không?" Ông ta sấn tới, đè lên cơ thể cô, thân thể mập mạp đó khiến cho cô cảm thấy nghẹt thở.

Cô liên tục lắc đầu, muốn đẩy ông ta ra.

"Còn phản kháng nữa sao? Thú vị đấy." Ông ta vừa dứt lời, tay đã cởi thắt lưng ra, trói chặt hai ray cô lại, chặt đến mức khiến cô cau mày vì đau đớn.

"Ư... ư... ư..." Cô liên tục giãy dụa nhưng dường như là vô ích, bởi vì cô căn bản không đẩy nổi ông ta.

"Cục cưng, để ông thoả mãn em nha!" Ông ta nắm hai tay cô lên đỉnh đầu, sau đó vùi vào cổ cô, liếm láp cô như là một con chó.

"Ư... ư..."

Rồi ông ta lại cởi áo sơ mi ra, để lộ chiếc bụng bia to tròn vô cùng ghê tởm. Ánh mắt đó, nụ cười đó đều khiến cô sợ hãi.

Cô vội vàng ngồi dậy, cố gắng lùi về phía sau và bước xuống giường, cô mong có thể chạy thoát được.



"Ngoan nào! Đừng khiến ông đây phải chờ lâu, nếu không, em biết hậu quả rồi đấy." Ông ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn, vì thứ ông ta ghét nhất chính là loại thú cưng không biết nghe lời.

Chợt, cô nảy ra một ý nghĩ, cô đi đến đầu giường, cằm chiếc đèn ngủ trong tay, hướng về phía ông ta, chủ cần ông ta dám lại gần, cô sẽ...

"Rầm!"

Âm thanh vang lên, chiếc đèn ngủ rơi xuống. Chủ trong chốc lát mà ông ta đã tóm được cô, đè cô xuống giường, lần nay ông ta đã không còn nhẹ tay nữa.

Ông ta hôn vào cổ cô, kéo cổ áo cô xuống để lộ xương quay xanh xinh đẹp.

Bàn tay ông ta không yên phận, bắt đầu luồn vào trong váy cô, nắm lấy đùi cô.

"Ư... hức... hức..."

Cô vẫn luôn chống cự, nhưng cuối cùng lại tuyệt vọng khóc nấc lên, nước mắt không ngừng chảy ra, làm cho những thứ xung quanh trở nên mờ ảo.

Đây là lần đầu tiên, cô nghĩ đến cái chết, chỉ có chết mới có thể thoát khỏi ông ta, chỉ có chết thì cô mới không chịu đau khổ thêm nữa.

Cô cắn chặt răng, nuốt tiếng nức nở vào trong, cô dùng hết sức để vùng dậy, đẩy ông ta sang một bên.

Còn bản thân Noãn Thanh thì lao vào bức tường trước mặt, cô cố đâm đầu thật mạnh vào tường.

Nhưng... nhưng không ngờ cô lại bị ông ta kéo lại.

"Mẹ nó! Con đĩ này! Mày muốn chết? Ai cho mày chết hả? Tao tốn tiền mua mày về để mày chết trước mặt tao sao?" Ông ta lại đè cô xuống giường, điên cuồng tát vào mặt cô, sau đó xé rách váy của cô.

"Á..."

Noãn Thanh như đang rơi vào cõi chết, cô thật sự cảm thấy thống khổ. Ngay cả quyền được chết mà cô cũng không có hay sao?

Noãn Thanh không kháng cự nữa, cô buông xuôi, mặc cô ông ta gặm cắn trên cơ thể cô, mặc cho nước mắt cứ chảy ra không ngừng.

Cô đã mệt mỏi đến mức không muốn làm gì nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại chịu đựng hết thảy sự giằng xé và nhục nhã.

Rồi tất cả... cũng sẽ qua thôi đúng không?

Rồi cô sẽ lại được sống dưới ánh nắng mặt trời, sẽ được cảm nhận cái ấm áp và có một cuộc sống trọn vẹn, phải không?



Dường như... những thứ đó đang hiện ra trước mắt cô, mờ mờ ảo ảo.

Khi cô dơ tay lên muốn chạm vào... thì nó lại tan biến, chủ còn lại cảm giác bi ai.

"Rầm!"

Có ai đó đã đạp cửa đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, anh đã vội bước nhanh đến, kéo ông ta ra khỏi người cô, dồn hết sức, đấm một cú vào mặt ông ta.

"Á! Trần... Trần tổng, anh làm gì vậy?"

"Mẹ Kiếp! Làm gì? Tôi đánh chết ông!"

Anh lại vung một cú đấm như trời giáng khiến cho ông ta phun ra một ngụm máu, rơi ra luôn ba chiếc răng.

"Răng... răng của tôi! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi, xin Trần tổng tha mạng." Thật ra ông ta vẫn chưa biết là ông ta sai ở đâu, chỉ là đang nhận bừa mà thôi.

Trần Lục Diên hừ lạnh một tiếng, sau đó đi đến chỗ của Noãn Thanh.

Cô sợ hãi đến mức liên tục lùi về sau, tránh né anh.

"Đừng sợ, tôi đến để cứu cô." Anh dịu dàng nói, không muốn doạ cho cô sợ, nhưng anh đâu biết, cảnh tượng hung tợn lúc nãy đã khiến cho cô đủ kinh hoàng rồi.

Anh giúp cô tháo dây thắt lưng trên tay cô, sau đó cởi áo vest ra khoác lên cho cô.

"Hức... ư... ư..."

Nhưng từ đầu đến cuối cô đều kinh hãi run cầm cập, cô sợ anh sẽ làm gì cô, cô sợ anh sẽ lại ức hiếp cô giống ông ta.

Trần Lục Diên nhìn thấy cô như vậy mà không khỏi đau lòng.

Khi anh bế cô lên, cô đã bị doạ đến mức ngất lịm đi trong lòng anh, trên má còn vương vươn những giọt nước mắt mặn chát.

Trước khi đưa cô đi khỏi đây, anh đã liếc sang ông ta một cái: "Ông chưa xong với tôi đâu."

Trần Lục Diên vô cùng tức giận. Người phụ nữ mà anh chưa chơi chán vậy mà ông ta lại dám dùng bàn tay dơ bẩn dó chạm vào, đúng là đáng chết ngàn vạn lần.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.