Tô Mạc cả người không còn chút sức lực ghé vào thành giường, trên lưng in đầy vệt đỏ dày đặc.
Cố Vân Châu cầm hộp thuốc đẩy cửa đi đến, vạch tấm chăn còn đang đắp ở trên người Tô Mạc ra, dùng ngón tay chai sần nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ khắp người Tô Mạc.
Quá trình bôi thuốc vô cùng nóng bỏng và hương diễm, nếu không phải Cố Vân Châu đã lăn lộn với Tô Mạc tận ba ngày, thì lúc này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân truyền đến ngay sau đó là tiếng đập cửa vang lên.
Ánh mắt Cố Vân Châu đột nhiên trở nên sắc bén, kéo chăn lên che kín toàn bộ cơ thể Tô Mạc.
Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào: "Các chủ, Diệp Thanh Phong cầu kiến."
Cố Vân Châu liếc nhìn Tô Mạc vẫn còn đang ngủ say nói: "Ta biết rồi, ngươi ở lại đây canh gác đi."
"Vâng."
Cố Vân Châu mang theo kiếm sắt đi ra khỏi phòng, hướng về phía đại đường.
Nhưng Cố Vân Châu không biết hắn vừa mới đi người canh giữ ở cửa đã bị đánh ngã, một bóng người quỷ mị nhanh chóng vọt vào phòng Tô Mạc, dùng chăn bọc cả người Tô Mạc đang xích lõa lên rồi ôm đi.
Khi đến đại đường không thấy ai Cố Vân Châu lập tức nhận ra có gì đó không đúng, nhưng khi hắn dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi tới, thì đã không còn kịp nữa rồi.
Tô Mạc từ trong cơn xóc nảy tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy phong cách ăn mặc quen thuộc của Diệp Thanh Phong, cơ ngực rắn chắc màu mật ong lộ ra bên ngoài, tóc thì được tùy ý buộc ở sau người, quần áo rõ ràng rất đứng đắn rất quý khí nhưng khi mặc lên người hắn lại cố tình toát ra một loại khí chất lưu manh.
Tô Mạc há miệng, lại phát hiện yết hầu vừa nóng lại vừa đau, trong lòng lập tức ghi hận, hận không thể cắt cái tên đầu sỏ gây tội ra thành từng mảnh.
Diệp Thanh Phong vội vàng lên đường cúi đầu nhìn nhìn vẻ mặt vẫn còn chút xuân ý của Tô Mạc, trong lòng hận không thể xé cái tên Cố Vân Châu kia ra thành tám khối.
Đối với Tô Mạc, hắn cũng rất tức giận đến ngứa răng, hận không thể lập tức hảo hảo giáo huấn cậu một trận. Hắn lúc đó mới đi được có mấy ngày! Vật nhỏ vô lương tâm này lại đi thông đồng với một tên nam nhân khác.
Diệp Thanh Phong hung hăng nhéo cái mông cong vểnh của Tô Mạc một cái, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Mạc nói: "Xem ta trở về sẽ xử lí ngươi như thế nào."
Tô Mạc đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, tay phải trả thù tính đấm vào ngực Diệp Thanh Phong, nhéo một miếng thịt của hắn hung hăng vê nắn nói: "Ngươi sống mà không biết kiên nhẫn à."
"Ai ai ai! Bảo bối nhỏ buông tay xuống đi mà đau muốn chết!"
Tô Mạc hừ lạnh một tiếng thả hắn ra, hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Diệp Thanh Phong nghiến răng nói: "Đương nhiên đi đến nơi cái tên vương bát đản* kia không tìm được rồi."
(*) Đồ con rùa rụt cổ, Nếu theo kiểu phỉ nhổ thì chính là mắng là đồ "trứng rùa" vì 'Vương bát" là rùa *nhìn lên trên* và 'đản' thì nghĩa là "trứng", ý chửi là "cái đồ ngay cả rùa cũng hơn ngươi!" – có lẽ DTP đang sd nghĩa này hoặc nghĩa sau để móc mỉa CVC hay trốn tránh nhìn TM từ xa chăng?
Nếu theo kiểu chửi ngoáy nhau thì mời mọi người xem ảnh minh họa
Các bạn đã nhìn ra chưa? Đây chính là hình dạng của cái mai rùa a :"> Ý chửi của câu này chính là chửi "Đồ rùa rụt cổ!" Ý chỉ người không dám đương đầu với chuyện khó khăn, thích trốn tránh, v.v...Hàm nghĩa thứ hai này thường được thấy trong phân đoạn các bạn thụ trách móc các bạn công nha :">
Tô Mạc nhíu mày nói: "Ta phải về hoàng thành."
"Không được!" Diệp Thanh Phong cả giận nói: "Trừ phi ngươi đuổi hết những tên nam nhân trong cung của ngươi đi, bằng không ngươi đừng hòng rời khỏi người lão tử nửa bước."
Ánh mắt Tô Mạc trở nên sắc bén, nắm phần thịt trước ngực Diệp Thanh Phong lạnh giọng hỏi: "Gan lớn nhỉ, ngươi xưng lão tử với ai?"
"Ta ta, bảo bối nhỏ à mau buông tay! Ngươi xuống tay cũng quá độc ác, tốt xấu gì ta cũng là nam nhân của ngươi, một chút cũng không biết đau lòng, ngươi là cái đồ vô lương tâm."
Diệp Thanh Phong là người trượng nghĩa, khinh công đệ nhất thiên hạ, lại là nhi tử của Minh chủ Võ lâm tiền nhiệm, ngày thường không có việc gì làm thì lại thích giao du trong giang hồ bởi vậy mà kết giao được rất nhiều bằng hữu giang hồ.
Lần này hắn ôm Tô Mạc vào trong ngực trực tiếp nhảy lên một con thuyền hoa, trên chiếc thuyền hoa là một nam tử phong lưu tuấn nhã thấy Diệp Thanh Phong dùng chăn bọc một người bế lên thuyền, vẻ mặt trêu đùa đón lên: "Ái chà, Diệp huynh quả nhiên so với trong lời đồn đãi còn phong lưu không kềm chế được hơn nhỉ, tại hạ bội phục bội phục!"
Diệp Thanh Phong ha ha cười nói: "Mèo hoang nhỏ không nghe lời đã khiến Lý huynh phải chê cười rồi......"
Trước ngực truyền đến một trận đau đớn, Diệp Thanh Phong cắn răng vẻ mặt vặn vẹo nói: "Lý huynh, cho ta mượn thuyền hoa của ngươi dùng một chút, móng vuốt của con mèo hoang nhỏ này quá sắc bén, phải trừng phạt một chút mới được."
Lý huynh ngầm hiểu làm mặt quỷ nói: "Diệp huynh xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên đi ha ha ha......" Nói xong liền cười lớn đi xuống thuyền.
Đoạn sông này là sông Hoa Xuyên nổi tiếng, có rất nhiều người qua lại trên những chiếc thuyền du ngoạn được trang trí đẹp mắt, tạo thành một nơi ẩn núp tốt. Diệp Thanh Phong đặt Tô Mạc lên giường, sau đó lập tức đè lên người cậu, không ngừng hôn lên đôi môi đỏ mọng sưng tấy của Tô Mạc.
Tô Mạc cảm thấy đau, lập tức đưa tay lên ngực Diệp Thanh Phong nói: "Biến ra."
Diệp Thanh Phong không vui, kéo tay Tô Mạc vói vào ngực mình, ôm chặt lấy cậu, dùng tính khí cứng rắn của mình cọ xát vào bụng Tô Mạc, trầm giọng nói: "Bảo bối, ta nhớ ngươi quá. Mỗi sáng mỗi tối nhắm mắt lại đều nghĩ đến ngươi. Nhớ ngươi quá, ta sắp phát điên đến nơi rồi! Bảo bối ta muốn thao ngươi, để ta làm nha."
Vừa nói, hắn vừa cởi hết quần áo trên người mình, bàn tay vẫn đang nắm chặt tay Tô Mạc cũng di chuyển dần xuống chỗ cứng rắn của hắn.
Diệp Thanh Phong như keo con chó dán chặt vào người Tô Mạc, kéo mở tấm chăn quấn quanh người Tô Mạc, vừa tức giận vừa kích động nhìn những vết đỏ của cuộc ân ái vẫn còn rải rác trên cơ thể Tô Mạc, gần như có thể tưởng tượng ra Tô Mạc đã rên rỉ và khóc lóc dưới thân thể của nam nhân khác như thế nào.
Đương nhiên, loại thuyền khoái lạc như này không thể thiếu đồ chơi trợ hứng, Diệp Thanh Phong có thể dễ dàng tìm được một hộp thuốc mỡ dùng để kích thích bôi trơn. Tô Mạc thấy hắn hưng phấn như vậy, giống như dã thú đang trải qua thời kỳ giao phối, vội vàng lui về phía sau. Nếu thêm nữa, cậu thực sự sẽ luôn chết trên giường mất.
Thấy Tô Mạc đang tính trốn khỏi giường, Diệp Thanh Phong vội vàng bế cậu lên giường lại lần nữa, mạnh mẽ tách đôi chân thon dài trắng nõn của Tô Mạc ra, lối vào đỏ ửng có dấu hiệu đã được sử dụng quá mức khiến mắt Diệp Thanh Phong càng nóng hơn, vội vàng đưa ngón tay ra chọc chọc rồi mới đưa vào bên trong.
"... Đau quá, Diệp Thanh Phong, ngươi con mẹ nó dừng lại ngay!"
Diệp Thanh Phong rút ngón tay ra, nắm lấy chân Tô Mạc, dương vật cứng rắn nóng bỏng của hắn vội vàng đẩy về phía trước.
Tô Mạc vừa nhìn thấy thứ đó, không tự chủ được mà run rẩy, vội vàng dùng nội lực thoát khỏi xiềng xích của Diệp Thanh Phong, nhưng Diệp Thanh Phong lại nhào tới, đè chặt Tô Mạc dưới thân, tùy ý hôn cậu.
Tô Mạc cố gắng dùng nội lực để thoát khỏi hắn, nhưng tên này vẫn không chịu buông tay, mà Tô Mạc cũng không nỡ làm hắn bị thương.
Diệp Thanh Phong đè Tô Mạc, vẻ mặt đau khổ nói: "Bảo bối, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Ta rốt cuộc từ nhà chạy đến hoàng thành, lại từ hoàng thành chạy đến đây. Ta thậm chí còn không thèm cãi nhau với ngươi về chuyện thông đồng với nam nhân khác, vậy mà ngươi lại đối xử với ta như vậy. Quả nhiên, có ngọn lửa mới, ngươi quên mất ngọn lửa cũ, ngươi là đồ vô tâm, ngươi không có lương tâm..."
Tô Mạc nghiến răng, vỗ đầu hắn nói: "Câm miệng."
"Được." Diệp Thanh Phong dùng tính khí cứng rắn cọ xát vào lối vào đỏ ửng và sưng tấy của Tô Mạc, cười yêu mị nói: "Bảo bối, 'há miệng' ra ta sẽ đút ngươi ăn thật no."
"Cút đi!"
Diệp Thanh Phong vốn định trở về hoàng thành để cùng Tô Mạc lăn lộn ân ái vài vòng trên giường, vậy mà lại phải chịu đựng suốt thời gian qua, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Tô Mạc được.
Hắn không để ý đến tứ chi đang giãy dụa của Tô Mạc mà ôm chặt vào lòng. Dù sao Tô Mạc cũng không muốn làm hắn đau.
Môi tấn công hai viên châu đỏ trên ngực Tô Mạc, khiến người dưới thân run rẩy, lưu lại một đường ướt át ấm áp, thẳng đến vùng bụng săn chắc của Tô Mạc, sau đó liếm lấy vật nhỏ mềm mại giữa hai chân Tô Mạc, sau đó ngậm toàn bộ vào miệng, bắt đầu mút một cách dâm đãng.
Một luồng nhiệt từ dưới bụng dâng lên, Tô Mạc cũng cảm thấy có chút kích thích, vội vàng đưa tay đẩy đầu Diệp Thanh Phong đang chôn ở dưới người mình ra. Diệp Thanh Phong không hề phản kháng, chỉ kẹp chặt lấy tiểu đệ của Tô Mạc, Tô Mạc càng đẩy càng đau nên đành buông ra.
Diệp Thanh Phong thở hổn hển, buông tiểu Mạc của Tô Mạc ra, chuyển hướng chiến trường đến lối vào mềm mại của Tô Mạc.
Hơi thở của Tô Mạc ngừng lại trong chốc lát vì cảm giác ẩm ướt và nóng hổi đột ngột ở phía sau, một cảm giác rùng mình không thể kiểm soát lan tỏa từ điểm ở trung tâm đó.
Tô Mạc xấu hổ đến nỗi giọng nói cũng mềm đi: "Diệp Thanh Phong... buông ra... đừng... ở đó, tên khốn này..."
Chiếc lưỡi mềm mại luồn vào bên trong liếm khắp nơi, khiến Tô Mạc vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn đá chết cái tên này.
Đột nhiên, Diệp Thanh Phong dừng lại động tác, đứng dậy tách hai chân Tô Mạc ra hai bên, ép dương vật thô to của mình vào trong Tô Mạc đang giãy dụa.
Tô Mạc hét lên, nước mắt lưng tròng: "A! Đau quá... đồ khốn kiếp cút ra ngoài."
Diệp Thanh Phong siết chặt eo Tô Mạc thúc nông vào, nhìn dương vật to lớn màu đỏ tím của hắn tiến vào từng tấc một, xâm chiếm cơ thể Tô Mạc.
"Diệp Thanh Phong... dừng lại, đau quá" Tô Mạc tận lực dùng sức kẹp chặt lối vào của mình, không cho nó tiến về phía trước.
Nhưng mà, Diệp Thanh Phong lại gần như mất lý trí vì sự căng chặt đột ngột này, hắn cố nén ham muốn tàn nhẫn thao Tô Mạc, khàn giọng an ủi: "Yên tâm đi, một lát nữa sẽ không đau nữa."
Hắn dùng ngón tay ấn vào phần thịt mềm mại ở miệng huyệt Tô Mạc vào cây gậy cứng rắn của hắn, nói: "Như ngươi thấy đấy, nó nhớ ngươi nhiều lắm, nhớ đến mức đau đớn. Bảo bối, để ta làm một lần thôi, chỉ một lần thôi ta đảm bảo sẽ không làm ngươi đau nữa đâu."
Tô Mạc tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn đã vào trong rồi cậu còn có chỗ nào để từ chối nữa sao? Hơn nữa, ai mà tin được hắn chỉ một lần sẽ thả cậu đi.
Nhưng Tô Mạc lúc này cũng đã bị kích thích, tuy rằng có chút đau, nhưng vẫn có chút ham muốn. Tô Mạc trừng mắt nhìn hắn, uy hiếp nói: "Chỉ một lần thôi, nếu đau, ta sẽ giết... Đồ khốn, ta đã bảo ngươi nhẹ tay rồi cơ mà."
Mà ở thời điểm Diệp Thanh Phong đang cùng Tô Mạc hoang đường một phen ở trên thuyền đột nhiên cảm thấy thân thuyền chấn động, sau đó toàn bộ thuyền lật nghiêng qua, cùng lúc đó bên ngoài còn truyền đến h tiếng cười to phóng đãng.
"Ha ha ha..... Lý Thành Hướng lần này ngươi mẹ nó chết chắc rồi."
Tô Mạc cùng Diệp Thanh Phong vội vàng kéo miếng vải lên che giấu cảnh xấu hổ, chạy ra khỏi khoang thuyền sắp lật úp, đáp xuống nóc nhà bên ngoài. May mắn gần đó có một tiệm quần áo tại nhà, Diệp Thanh Phong vội vàng phi qua chỗ đó cầm lấy hai bộ nam trang rồi quay lại. Đương nhiên là hắn không có trả tiền, bất quá Lý Thành Hướng cũng có chút ảnh hưởng trong vụ này, nên ghi vào hóa đơn chắc chắn là không thành vấn đề.
Hai người đáp xuống chỗ tôi tối mặc y phục vào, vẻ mặt lạnh băng đi ra.
Bị cắt ngang chuyện tốt Diệp Thanh Phong bước đến bờ vẻ mặt như muốn chém người, hướng người gây họa hỏi: "Vì sao lại vô cớ đâm thuyền của bọn ta?"
Tô Mạc mặt vô biểu tình nhìn tên nam nhân trẻ tuổi trái ôm phải ấp trên thuyền kia, hắn tùy ý nhéo bóp trên người nữ nhân bên cạnh, căn bản không để ý đến vẻ đau đớn trên mặt hai vị nữ tử, ngược lại còn bày ra vẻ mặt hưởng thụ nhìn Diệp Thanh Phong, không đem hắn để vào mắt một chút nào nói: "Tiểu gia ta còn chưa có hỏi ngươi là cọng hành nào đâu? Lý Thành Hướng ở đâu? Kêu hắn ra đây gặp tiểu gia ta."
Quan hệ giữa Diệp Thanh Phong và Lý Thành Hướng tương đối tốt, người này thoạt nhìn không giống người tốt hành sự lại càn rỡ như thế, quan trọng nhất là gã đã cắt ngang "chuyện tốt" của hắn, Diệp Thanh Phong làm sao có thể tha thứ cho gã.
Diệp Thanh Phong nhanh chóng từ phía sau tiệm quần áo lấy ra một tấm vải vóc hoàn chỉnh ném về phía trên thuyền, vải vóc liền quấn quanh cột gỗ trên thuyền, rồi sau đó nó bị Diệp Thanh Phong lôi kéo xuống vài cái, thuyền lập tức lật ngang trong tiếng mắng chửi của nam nhân và tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Những người này không có công phu tốt như Tô Mạc và Diệp Thanh Phong, trong cái nháy mắt đã trở thành gà rớt vào nồi canh.
Mấy tên hạ nhân bên bờ lập tức đuổi tới đây, kinh hoảng thất thố hét lớn: "Thiếu gia thiếu gia......"
Hai gia đinh biết bơi lập tức nhảy xuống nước bơi về phía vị công tử kia, mà nữ tử kêu cứu bên cạnh bọn họ lại không có người nào phản ứng, những người bên bờ cũng chỉ đứng xem kịch vui.
Tô Mạc mắt thấy hai vị nữ tử kia sắp chết đuối ở dưới sông, vội vàng phi thân xuống cứu các nàng lên.
Hai nữ tử khắp người chật vật nửa ngồi dưới đất ho sặc sụa, vị nữ tử hơi cao một chút quỳ trước mặt Tô Mạc dập đầu nói: "Cảm tạ công tử ân cứu mạng, chỉ là tiểu nữ tử không vật gì quý giá không thể báo đáp đại ân của công tử, nếu công tử không chê có thể tới 'Túy Hoa Lâu' tìm tiểu nữ tử, tiểu nữ tử nhất định...... sẽ dốc hết sức lực báo đáp lại công tử......"
Sau khi nói xong nàng liền ngẩng đầu lên, chỉ là một cái liếc mắt thì nàng đã không thể dời đi được, thiếu niên anh tuấn khuôn mặt đượm ánh mặt trời, toàn thân bao phủ trong kim quang, phảng phất hoàn mỹ giống như thiên thần, khiến trái tim của vô số thiếu nữ cũng xuân tâm manh động. Chỉ là y chỉ cách các nàng có vài bước mà lại xa xôi không thể với tới, lệnh nàng cúi đầu thật sâu chôn xuống đất không dám nhìn lại một cái.
Diệp Thanh Phong từ lúc Tô Mạc cứu hai nữ tử phong trần này đã theo tới đây, sau khi nhìn thấy nàng ta tâm sinh si mê với Tô Mạc, vội vàng dưới tình huống Tô Mạc không thấy được liếc mắt cảnh cáo nàng ta một cái, nàng ta sợ tới mức cả người run rẩy vùi đầu xuống sâu hơn.
Thanh niên đã được gia đinh cứu lên bên kia bị đông lạnh đến có chút phát run, lập tức hung tợn xông tới mắng to: "Tên tạp chủng này ở đâu ra, đến thuyền của tiểu gia mà cũng dám xốc, mẹ nó ngươi tự tìm đường chết!"
Gã nói rồi một chân đá về phía Diệp Thanh Phong, lại không ngờ sẽ bị Diệp Thanh Phong phản lại một chân thiếu chút nữa đã đá gã đứt chân, nằm trên mặt đất kêu rên mắng chửi không ngừng.
Tô Mạc bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ nào đó tốt để nghỉ ngơi, một chút cũng không muốn xem cái trò khôi hài này.
Nhưng có một số người lại không muốn buông tha cậu.
"Ôi a a a...... Đau chết lão tử...... Tên tạp chủng này mày tính chạy đi đâu...... ôi a a a a bắt lấy bọn chúng......"
Hai tên gia đinh nhanh chóng vây quanh trước người Tô Mạc, hung thần ác sát uy hiếp nói: "Tiểu tử, làm bị thương công tử của quận thủ đại nhân của chúng ta rồi có thể dễ dàng rời đi à? Mau theo lão tử trở về quận phủ đi! Các huynh đệ chúng tao nhất định sẽ hầu hạ đại gia hỏa ngươi thật tốt."
Diệp Thanh Phong nhìn gã giống như người chết, nâng tay đang chuẩn bị động thủ, lại bị Tô Mạc nâng tay lên ngăn lại, bất đắc dĩ đành phải bỏ tay xuống.
Tô Mạc nhìn gia đinh có vẻ mặt hung tợn trước mắt ánh mắt lạnh lùng, nói: "Ta đi theo ngươi."
Cậu cũng muốn nhìn một chút cái vị quận thủ kia là người như thế nào mà có thể dung túng cho nhi tử mình phạm tội rõ như ban ngày như vậy.
Người nữ tử được Tô Mạc cứu lên bên cạnh vốn cho rằng bằng bản lĩnh của Tô Mạc thì y muốn chạy trốn đi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng nàng không Tô Mạc vậy mà lại tự chui đầu vô lưới, lập tức hoảng loạn khuyên nhủ: "Công tử không thể, ngài vẫn nên nhanh chóng đào tẩu đi......"
"A!" Nàng còn chưa nói xong đã bị một thanh niên gia đinh bên cạnh hung hăng đạp một cước, lại một bên nắm tóc nàng đập vào cây cột, một bên mắng to nói: "Con kỹ nữ chết tiệt, ngươi muốn chết à ở chỗ này ngươi không có tư cách nói chuyện!"
"Dừng tay!" Tô Mạc hét lớn một tiếng nói: "Buông nàng ra."
Tên gia đinh kia lúc đầu là bị khí tức của Tô Mạc làm cho sợ tới mức sốc, kết quả sau khi phản ứng lại ngược lại càng dùng sức kéo tóc nữ tử, một chân đá nàng xuống tại chỗ làm vị nữ tử sắc mặt trắng bệch đến muốn kêu cũng kêu không được.
Tô Mạc trong nháy mắt dịch chuyển đến bên người nữ tử nắm chặt cổ của tên gia đinh ném gã ra ngoài, cả giận nói: "Dám hành hung bên đường rõ như ban ngày, Thanh Quốc không có luật pháp sao?"
Người thanh niên suýt nữa bị Diệp Thanh Phong đá gãy chân đã bị nâng đi rồi, đám gia đinh còn ở lại đây bắt người thấy không đánh lại được hai người trước mắt, cũng chỉ có thể dùng lời lẽ độc ác uy hiếp nói: "Dám làm tổn thương công tử nhà quận thủ hai người các ngươi cứ chờ đó chịu chết đi, còn có ngươi cái con kỹ nữ chết tiệt xem lão tử đến lúc đó sẽ xử lí ngươi như thế nào."
Mấy tên gia đinh xám xịt đào tẩu, nữ tử lúc trước bị gia đinh đá đánh khó khăn bò dậy từ mặt đất, mắt thấy nàng ngay cả đứng thẳng cũng không xong Tô Mạc theo bản năng vươn tay đỡ nàng, lại không ngờ nàng như bị điện giật né tránh, Tô Mạc đành phải thu tay lại.
Diệp Thanh Phong không dấu vết liếc mắt uy hiếp nàng một cái, nữ tử vội vàng lui về phía sau một bước đem đầu vùi vào trước ngực, nhỏ giọng nói: "Đa tạ công tử lại lần nữa cứu giúp ta, ngài mau chạy khỏi thành đi, nếu còn trì hoãn ở đây sợ sẽ không kịp mất.".
Sau khi nói xong câu đó nàng ta vội vàng chạy thất tha thất thểu đi, dường như Tô Mạc là cái gì đó rất đáng sợ giống quái vật vậy.
Tô Mạc không rõ nguyên do xoay người sang chỗ khác, cũng không đặt lời nói của nữ tử kia ở trên người, cậu tìm một khách điếm ở trong thành hơi tốt một chút để nghỉ ngơi qua đem, đương nhiên chuyện tiền tài vẫn là do Diệp Thanh Phong giải quyết.
Bởi vì trước giờ Tô Mặc Trì chưa bao giờ tự mình tiêu tiền, cho nên Tô Mạc căn bản không hiểu rõ tiền tệ ở đây. Sau khi cảnh cáo không có hiệu quả Tô Mạc liền tàn nhẫn đánh Diệp Thanh Phong một trận rồi ném ra ngoài cửa, cuối cùng cậu đã ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng trong khi ngủ say Tô Mạc lại không biết mạng nhỏ của mình đã bị nhớ thương.
Trong phủ quận thủ, Dương Tử Phi than thở khóc lóc cáo trạng với lão cha của mình: "Cha à! Người phải xử lí chuyện này, mau bắt hai tên bắt cóc kia lại đi, bọn chúng muốn giết hài nhi của cha."
Sau khi nghe xong nhi tử yêu dấu của mình suýt nữa đã bị đá tàn phế, Dương Hám Hồng thiếu chút nữa đã bị chọc tức đến mức nhảy dựng lên, bàn tay già nua mạnh mẽ đập xuống bàn, giận dữ hét: "Buồn cười, ở trên địa bàn của lão phu mà lại dám cả gan làm loạn như vậy, thậm chí nhi tử của bản quan cũng dám tổn thương, cũng quá mức kiêu ngạo, tức chết người, toàn thành giới nghiêm lập tức cho ta xuất binh đi bắt bọn chúng!"
_____________________________
Đăng 2 chương này rồi sốp đi ngủ đêy nha ૮꒰っ˕ -。꒱ა