Buổi tối hôm sau, tất cả văn võ bá quan đều tề tụ đến Triều Vân Các, bắt chuyện nhau chờ đợi Thái tử đến, hôm qua chuyện Công chúa Thạch Quốc thả bồ câu Thái tử mọi người đều đã biết. Tuy nói Công chúa Thạch Quốc vô lễ trước, nhưng Thanh Quốc và Thạch Quốc rốt cuộc không ở trên cùng một cấp bậc, bọn họ đều sợ Thái tử sẽ chém vị Công chúa Thạch Quốc kia dưới sự giận dữ, mang đến tai họa ngập đầu cho Thanh Quốc.
"Lâm đại nhân, thái độ của Thái tử ngày hôm qua là gì, rốt cuộc có nổi giận hay không." Binh Bộ Viên Phúc Lộc mặt ủ mày ê đi đến bên người Lâm Tư Viễn hỏi, Thái tử phát điên thì trời mặc kệ thì mặc kệ, đến lúc đó cũng đừng vạ lây bọn họ như mấy con cá trong một cái chậu a.
Lâm Tư Viễn nhìn Vân Phi Vũ ngồi ở xa xa, hắn cùng Liễu Hi, Hoàng Tuyên ba người độc chiếm một cái bàn không người nào dám tiếp cận, chỉ là không khí giữa ba người có vẻ không được tốt lắm, ít nhất là từ lúc vào cửa đến giờ Lâm Tư Viễn cũng chưa từng thấy bọn họ mở miệng nói chuyện một câu, nhưng ánh mắt của họ lại như dao nhỏ bay tới bay lui.
Vân Phi Vũ ngồi đó với vẻ mặt thản nhiên, nhưng Liễu Hi và Hoàng Tuyên đều trưng ra vẻ mặt địch ý mà nhìn hắn.
Lâm Tư Viễn có chút lo lắng thu hồi tầm mắt nói với Viên Phúc Lộc: "Ta sao dám phỏng đoán tâm tư của điện hạ, bất quá đại nhân cứ yên tâm trong lòng điện hạ đã hiểu rõ điều đó."
Viên Phúc Lộc gật gật đầu nói: "Chỉ hy vọng là như thế." Gã thật sự là bị Thái tử trước kia dọa cho sợ, thế cho nên đến bây giờ gã vẫn chưa có hoàn hồn lại được đây này.
Liễu Hi mặc một bộ cẩm y màu đỏ thẫm hoa lệ đầu đội kim quan, thoạt nhìn thật sự quý không thể tả xiết, một đôi mắt phượng vũ mị phiếm lãnh quang nhìn nam tử ôn nhuận phía đối diện.
Sắc mặt Hoàng Tuyên cũng có chút xú xú*, đến tột cùng là cái tên ngu ngốc nào đã sắp xếp y ngồi ở cái bàn này. Nếu không thì dứt khoát đầu độc hắn đến chết đi nhỉ? Nhưng nếu làm như vậy thì điện hạ nhất định sẽ rất tức giận, Hoàng Tuyên rối rắm cau mày.
(*) Không mấy vui.
Bàn ăn lạnh đến mức gần như có thể kết băng, may mắn lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói của thái giám.
"Thái tử điện hạ giá lâm!"
"Tham kiến Thái tử thiên tuế!"
Tô Mạc thân mặc triều phục màu đen đầu đội triều quan, dáng vẻ uy nghiêm mà đại khí, ánh mắt đảo qua đám quần thần đang quỳ lạy, nâng lên bước chân đi về chiếc ghế dựa đặc biệt đặt ở vị trí cao phía trước, ngồi xuống sau đó lên tiếng nói: "Bình thân."
"Tạ Thái tử thiên tuế."
Tô Mạc nói "Ngồi đi" những người này mới dám ngồi xuống, sau khi ánh mắt đảo bộ một vòng trong đình viện xác định không nhìn thấy sứ giả Thạch Quốc, sát khí quanh thân Tô Mạc khiến mấy thị nữ phía sau bị dọa đến mức dựng thẳng lông tóc toàn thân.
Chỉ là một tên sứ giả mà thôi, cho dù có là của Thạch Quốc thì thế nào, vậy mà còn dám để cậu đường đường là một Thái tử của một quốc gia phải chờ ở đây, một sứ giả mà lại dám không để Thanh Quốc đặt vào mắt như thế, vậy Thanh Quốc của cậu ở trong mắt Thạch Nhiên thì tính là cái gì đây?
Không chỉ riêng Tô Mạc, ngay cả các đại thần trong triều cũng bất mãn, chỉ là ngại vị Thái tử trên thủ tọa nên không dám khe khẽ nói nhỏ. Ngày hôm qua cũng đã bắt bọn họ phải đợi tận nửa ngày, chẳng lẽ hôm nay lại phải đợi trong vô ích nữa sao? Trong khoảng thời gian ngắn ngay cả tiếng côn trùng trong đình viện mấy trăm người cũng không thể nghe được.
Thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng "Sứ giả Thạch Quốc đến", không khí trong đình viện mới có chút chuyển biến tốt đẹp, các đại thần lập tức lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, sôi nổi may mắn không thôi đối với việc Thái tử đã nhịn xuống xúc động không có động thủ giết người.
Hồng Đào mang theo sứ đoàn đi vào Triều Vân Các, nhìn đình viện "nhỏ hẹp", đồ ăn "ve sầu mùa đông", phô trương "lên không được mặt bàn" của Thanh Quốc, trong lòng càng thêm xem thường cái nơi "quê ghèo núi sâu" này.
Đột nhiên, một trận hàn ý từ phía trước đánh úp lại khiến toàn thân gã dựng thẳng, Hồng Đào ngẩng đầu đôi mắt đối diện với đôi con ngươi đen nhánh của Tô Mạc, hàn khí cùng sát ý trong đôi mắt kia khiến đầu óc gã nhất thời trở nên trống rỗng, không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước. Thẳng đến khi bị người phía sau nâng dậy thì gã mới thẹn quá hóa giận đứng lên, vẻ mặt kiêu căng đi vào giữa đình viện, chất vấn với Tô Mạc: "Ngươi chính là Thái tử Thanh Quốc? Sao Hoàng đế của các ngươi lại không ra đây? Chẳng lẽ là các ngươi không để Thạch Quốc của chúng ta vào mắt?"
Tô Mạc không biết Thạch Nhiên phái cái tên SB* này tới là có ý gì, tính dùng gã để nhục nhã cậu? Nếu là như thế này Tô Mạc cần phải tán một câu, Thạch Nhiên ngươi làm cũng không tồi. Vẫy vẫy tay, cấm quân phía sau lập tức xuất hiện ở trước người Tô Mạc, động tác đều nhịp thanh âm leng keng hữu lực nói: "Xin điện hạ cứ phân phó."
(*) SB (傻逼 / shǎbī): đồ ngốc, ngu ngốc, tên ngốc
"Bắt tên này lại."
Cấm quân thân mặc giáp sắt tay cầm trường thương, nhanh chóng vây quanh Hồng Đào, mười mấy côn trường thương sáng như tuyết chỉ vào vị trí trái tim gã, Hồng Đào toát một thân mồ hôi lạnh đứng ở tại chỗ ngón tay cũng không dám động một chút, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Tô Mạc nói: "Ngươi muốn làm gì? Ta là sứ giả Thạch Quốc."
Tô Mạc thu hồi vẻ tức giận trên mặt, nhìn Hồng Đào bị dọa đến mức hai chân run rẩy nói: "Nếu Thạch Hoàng quản không nổi "vật nuôi" của chính mình, vậy thì bổn cung sẽ miễn cưỡng quản giúp hắn, miễn cho nó cắn sai người, gây phiền toái cho chủ nhân."
Hồng Đào nhìn trường thương gần như sắp đâm vào người mình, bị dọa đến tròng mắt muốn lồi ra ngoài, gã chưa từng nghĩ đến Thái tử của một quốc gia nhỏ bé vậy mà lại thật sự dám động thủ với mình, gã mở to hai mắt phẫn nộ nhìn Tô Mạc, nói: "Lập tức bảo bọn hắn thu tay lại, nếu không ta nhất định sẽ đem việc này bẩm báo lại với Thạch Hoàng, để thiết kỵ Thạch Quốc san bằng mỗi một tấc đất ở Thanh Quốc của ngươi."
Tô Mạc cười cười giọng điệu ấm áp nói: "Trước khi chuyện đó xảy ra, ta sẽ đem máu thịt trên người của ngươi rải xuống mỗi một tấc đất của Thanh Quốc."
"Ngươi......" Hồng Đào nhìn nụ cười giống như ma quỷ kia của Tô Mạc lập tức bị dọa lông tơ dựng thẳng, trong đầu gã hiện lên những truyền thuyết mới thu thập được của Thái tử Thanh Quốc, khiến gã hối hận hận không thể đem đầu lưỡi của chính mình nuốt vào.
Cái vị Thái tử Thanh Quốc này khác với những "tên nhu nhược" của các quốc gia khác, một khi ngươi dám ép buộc, hắn sẽ dám mạnh mẽ đấm ngươi thành thịt vụn.
Chỉ là lúc này gã đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống*, gã vẫn luôn quen tác oai tác phúc không quen kéo mặt cúi đầu xuống xin tha, sau khi về nước còn không bị cười nhạo đến chết sao? Nhưng vũ khí lạnh chĩa vào trái tim gã lại xác xác thật thật cho gã biết, Thái tử Thanh Quốc cũng không phải chỉ nói giỡn, trong khoảng thời gian ngắn khiến gã không biết phải làm như thế nào cho phải.
(*) Câu thành ngữ "Kỵ Hổ Nan Hạ", dịch nghĩa là "đã cưỡi trên lưng hổ rồi thì khó mà xuống lắm", được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói tựa như tiếng trời, khiến Hồng Đào lập tức như được đại xá.
"Xin Thái tử bớt giận, Hồng đại nhân cũng chỉ là vô ý, xin Thái tử hãy tha thứ cho hắn."
"Thanh Sương công chúa của Thạch quốc giá lâm."
Theo thanh âm rơi xuống, một vị nữ tử ăn mặc cung trang lộng lẫy như một đóa hoa tươi nở rộ xuất hiện ở trước mặt mọi người, nàng tuy mang lụa che mặt nhưng lại nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt đủ để khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo kia của nàng.
Nàng vừa bước vào Triều Vân Các, ánh mắt liền dừng ở trên người ở trung tâm mọi người là Tô Mạc, không hề dời đi dù chỉ một tấc.
Mà Tô Mạc khi vừa nghe thấy giọng nói kia tương tự với giọng nói luôn hiện hữu trong đầu cậu như đúc, cũng đã không thể khống chế được mà run lên nhè nhẹ.
Thanh Tuyết, người duy nhất mà Tô Mặc Trì từng yêu, cũng là nữ nhân duy nhất từng yêu hắn.