Đêm hôm đó, sau khi ăn tối, bà Khương và lão Lâm đã sớm về nhà. Dỗ cho Bảo Bảo ngủ say rồi, lúc này Tư Niệm mới được đi tắm. Vì chưa kịp dọn đồ từ nhà trọ qua đây, biết cậu tắm xong sẽ không có đồ để thay, Phong Diên chủ động mang bộ đồ trước kia anh đã từng cho cậu mượn vài lần tới trước cửa nhà tắm.
Cộc! Cộc!
“Châu Tư Niệm, mở cửa.”
Trong phòng tắm, Tư Niệm giật mình khi nghe tiếng gõ cửa và giọng nói của anh. Thấy anh bảo mở cửa, cậu bối rối, lúng túng hỏi:
“Có… chuyện gì vậy, Phong Diên?”
“Không có chuyện gì cả. Tôi bảo em mở cửa ra.”
“Tại sao…?”
“Em không định lấy đồ để thay sao? Muốn khoả thân ra ngoài với tôi hả?”
Nghe đến đây, hai má Tư Niệm phút chốc đỏ ửng. Cậu vội vàng hé mở cửa, cả cơ thể trốn sau cánh cửa, chỉ có mỗi đầu và một chút phần vai thò ra.
“Cảm ơn anh.”
Phong Diên nhướn một bên mày, khoanh tay, đứng tựa vai vào bên cạnh cửa, nhìn cậu chằm chằm. Anh chính là đang nhìn phần vai xương quai xanh của cậu. Làn da trắng hồng, mịn màng, vẫn còn vương vài giọt nước. Anh bỗng mỉm cười một cái khiến cậu lại càng bối rối hơn.
“Phong, Phong Diên, mau đưa đồ cho tôi.”
Nghe xong, anh cuối cùng cũng chịu đưa đồ cho cậu. Trước khi cậu đóng cửa anh còn không quên để lại một câu nói khiến cậu xấu hổ vô cùng.
“Đáng lẽ ra tôi không nên đưa đồ cho em mới phải. Em sẽ phải khoả thân mà ra ngoài với tôi.”
Sau khi tắm xong, Tư Niệm về phòng. Phong Diên đã nằm sẵn trên giường bấm điện thoại từ lúc nào. Thấy vậy cậu liền tắt điện rồi leo lên giường. Tư Niệm vừa đặt lưng xuống giường, không hiểu sao Phong Diên cũng lập tức tắt điện thoại. Anh đột nhiên quay sang, vòng tay ôm chặt lấy cậu, khiến cậu phút chốc phải giật mình.
“Châu Tư Niệm, cuối cùng cũng được ôm em rồi. Em không biết tôi đã nhớ cái cảm giác này lâu thế nào rồi đâu. Nào, ôm tôi đi, như khi trước em cũng đã từng làm với tôi ấy.”
Phong Diên vừa dứt câu, Tư Niệm còn ngại ngùng chưa kịp phản ứng gì anh nhanh chóng đã trùm chăn lên người, nằm thụt xuống dưới rồi kéo tay cậu vòng qua ôm mình. Nhìn anh thoải mái dụi đầu vào lòng mình, Tư Niệm thầm nghĩ có lẽ là do lâu rồi cả anh và cậu đều không làm những hành động thế này nên bây giờ có chút gượng gạo. Bởi vì khi trước mỗi lần anh làm như vậy, cậu lại thấy rất bình thường.
“Châu Tư Niệm, ngày mai em đi hẹn hò với tôi nhé.”
Câu nói khiến Tư Niệm có chút bất ngờ.
“Hẹn hò gì chứ? Tôi và anh… chúng ta đã… phải là yêu nhau đâu?”
“Nhưng anh đã nói là sẽ… sẽ theo đuổi tôi từ đầu mà. Trong xe anh đã nói như vậy mà.”
Đến đây, Phong Diên cuối cùng cũng nhớ ra bản thân đã nói lời đó. Anh cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy ngày mai em đi chơi với tôi nhé. Từ ngày mai tôi sẽ chính thức bắt đầu theo đuổi em.”
Đêm hôm đó có lẽ là đêm mà cả Tư Niệm và Phong Diên được ngủ ngon nhất. Đã bao lâu rồi họ chưa được ngủ một giấc ngon lành thế này? Ôm Phong Diên trong vòng tay, không hiểu sao Tư Niệm lại có cảm giác rất an toàn. Còn anh được cậu ôm trong lòng, cảm nhận mùi sữa tắm của mình trên người cậu cùng nhiệt độ cơ thể của cậu, ấm áp và thoải mái vô cùng.
Sáng hôm sau, mở mắt ra, nhìn bên cạnh không thấy Phong Diên, Tư Niệm trong giây lát liền cảm thấy hụt hẫng đôi chút. Thế nhưng, bỗng nhiên trong chăn lại có chút động đậy. Vén ra nhìn, thì ra là anh vẫn ở đây. Trước kia mỗi sáng thức dậy đều không thấy anh, cậu thực sự không thích cái cảm giác trống vắng đó. Bây giờ anh lại lần nữa ở bên cậu, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm rồi.
Bữa sáng, không biết vì lí do gì mà cả Phong Diên và Bảo Bảo đều muốn cậu làm cơm chiên trứng. Phong Diên còn đặc biệt lưu ý, đĩa cơm của anh và Bảo Bảo phải giống nhau, bởi vì anh cũng thích hình vẽ mặt cười trên đĩa cơm như của Bảo Bảo. Anh lại lần nữa được uống nước ép của Tư Niệm. Cảm giác hôm nay thực sự ngon hơn nhiều.
“Phong Diên, lát nữa, đưa Bảo Bảo đi cùng được không?”
“Đương nhiên là không.”
“Tại sao?”
“Tôi đưa em đi hẹn hò, sao đưa thằng bé đi cùng được chứ? Mỗi lần đưa nó đi cùng em đều chỉ để tâm tới nó chứ đâu có để ý gì đến tôi.”
Câu trả lời quả nhiên khiến Tư Niệm bó tay. Từ trước tới nay cậu chưa từng thấy anh trẻ con như vậy.
“Vậy Bảo Bảo thì phải làm sao hả? Thằng bé sẽ rất tủi thân nếu chúng ta không cho nó đi.”
“Tôi sẽ gửi nó cho bà nội. Bà sẽ đưa nó đi chơi. Em không cần lo.”
Nói rồi anh liền đưa tay vào túi định lấy điện thoại ra gọi cho mẹ. Lúc này anh mới sực nhớ, điện thoại của anh sớm đã bị chính anh đập ra trong lúc tức giận rồi. Hết cách anh chỉ đành mượn điện thoại Tư Niệm. Có một điều anh không ngờ là cậu lại để hình nền điện thoại là ảnh chụp của cả anh, cả cậu và Bảo Bảo trong bộ đồ con gà mà họ từng chụp trước kia.
Đến đây, Phong Diên bỗng nhiên chạy vào phòng một cách vội vàng. Anh không nhớ bức ảnh mà anh cho vào khung đặt trên bàn đã bị anh đập ra trong lúc tức giận như chiếc điện thoại của anh hay chưa. Lần lục một hồi không thấy đâu, Tư Niệm chợt xuất hiện ngoài cửa lên tiếng hỏi:
“Anh đang tìm cái này phải không?”
Không sai. Bức ảnh mà anh đang tìm đang nằm trên tay cậu, cũng là bức ảnh giống như hình nền điện thoại của cậu. Phong Diên quay ra nhìn với vẻ mặt hoảng loạn, điều đó khiến Tư Niệm có chút hài lòng.
“Cái khung đã bị anh đập ra rồi. Lần trước khi tới đây cho Bảo Bảo ăn và dọn dẹp tôi đã lén lấy đi tấm ảnh bên trong. Không ngờ anh vẫn còn nhớ.”
Cậu vừa dứt câu Phong Diên liền bước tới, không nói câu gì mà lập tức lấy lại tấm ảnh trên tay cậu đi.
“Thứ này là của tôi. Em đừng lén lấy đi thứ đồ quan trọng của tôi như vậy chứ.”