Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 70: Phong Thanh Linh



Edit: phongsunuong.

Thường ngày Yến Hành Dục sẽ ngủ cho đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, nếu không có Kinh Hàn Chương ở bên người, y có thể ôm y phục ngủ đến bình minh.

Nhưng hôm nay trời còn chưa sáng, Yến Hành Dục đột nhiên cảm nhận được trái tim bỗng đập nhanh, y giật mình tỉnh dậy, nằm ở mép giường thở dốc một lúc lâu mới khó khăn hoãn lại.

Trên chiếc giường to như vậy chỉ có một mình y, Yến Hành Dục ho khan đến mức khiến đuôi mắt đỏ lên, y mờ mịt nhìn quanh một vòng: "Điện hạ?"

Chỗ này là săn cung, sáng sớm không cần phải vào triều, bên cạnh ổ chăn đã lạnh, nhất định là Kinh Hàn Chương đã sớm rời đi.

Hắn đi đâu rồi?

Đầu Tiên đau đến muốn nứt ra, trái tim cũng đau nhói từng đợt, hình như là điềm báo sắp tái phát bệnh tim.

"A Mãn..." Giọng nói của Yến Hành Dục cơ hồ không phát ra được, cuối cùng vẫn cố dồn lại khí lực, khàn giọng gọi, "A Mãn!"

Thường thường khi Yến Hành Dục phân phó, chỉ cần gọi một lần là A Mãn sẽ lập tức xuăt hiện, nhưng hôm nay mọi thứ đều rất kỳ quái, một lúc lâu sau A Mãn mới thở hồng hộc mà chạy vào.

Không đợi Yến Hành Dục mở miệng, A Mãn đã sốt ruột báo: "Công tử! Thất điện hạ không cho ta vào đánh thức ngài, sắp xếp một đám người ngăn ta ở bên ngoài."

Đột nhiên Yến Hành Dục cảm nhận có dự cảm không tốt, y nắm chặt mép giường, các ngón tay trắng bệch, gian nan thở dốc hỏi: "Ngài, ngài ấy đi đâu rồi?"

A Mãn cắn răng: "Nghe nói là đi sâu vào trong núi."

Yến Hành Dục ngẩn ra.

"... Là ở ngoài khu vực săn bắn."

A Mãn nói xong không dám nhìn xem sắc mặt của Yến Hành Dục ra sao, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng hô hấp của Yến Hành Dục ngày càng dồn dập hơn, nên thử ngẩng đầu thăm dò. Đúng lúc nhìn thấy Yến Hành Dục đưa tay bụm miệng, một vết máu chảy ra từ khe hở giữa ngón tay của y.

A Mãn bị doạ tới, té ngã mà chạy tới: "Công tử!"

"Ta không đau..." Yến Hành Dục vừa ho khan vừa đưa tay lau máu bên môi, con ngươi mất đi tiêu cự, nhưng vẫn cố chống đỡ, giống như đang tự an ủi chính mình vậy, "Ta một chút cũng không đau."

Đôi mắt A Mãn đỏ lên.

Ngón tay Yến Hành Dục phát run mà lau sạch máu bên môi, y thì thào hỏi: "Phái người đi tìm chưa?"

"Hoàng đế đã sớm biết, phái Yến Thống lĩnh dẫn người vào núi tìm, đã tìm được hai canh giờ rồi, đến giờ vẫn chưa có kết quả."

Bên ngoài cơn mưa âm lãnh vẫn còn rơi, Yến Hành Dục nâng đôi mắt phiếm hồng lên nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu, đột nhiên có chút lo lắng mà nhẹ giọng hỏi: "Ngài ấy có lạnh hay không?"

A Mãn nghe vậy cảm thấy khó chịu, đang muốn cẩn thận an ủi y, thì thấy Yến Hành Dục nhẹ nhàng nghiêng đầu, mái tóc dài hỗn độn từ trên vai y rũ về phía trước, khiến y trở nên càng gầy yếu hơn.

Đôi mắt y đã không còn chút thần thái nào nữa, cứ nhìn mưa rơi bên ngoài như đang tự hỏi gì đó, giọng nói nhu hoà còn nhẹ nhàng hơn cả gió xuân.

"Ta phải dùng máu của bao nhiêu người, mới có thể khiến ngài ấy không phải lạnh nữa."

Cả người A Mãn run lên, hoảng sợ nhìn y.

Yến Hành Dục nhẹ nhàng nói xong câu đó, lập tức cố gắng chống cơ thể rời giường, thần sắc đờ dẫn cầm lấy thanh kiếm mà Kinh Hàn Chương tùy tay treo trên tường, tóc tai bù xù đi ra ngoài.

A Mãn bị doạ sợ, vội xông lên ngăn cản, e sợ Yến Hành Dục sẽ làm ra việc gì đó ngu ngốc.

"Công tử! Điện hạ còn chưa trở về, còn chưa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mà, ngài chờ thêm một chút nữa đi!" A Mãn hoảng quá không biết lựa lời, "Cho dù có người muốn giết hắn..."

Yến Hành Dục giật mình, cũng không nhìn A Mãn, tầm mắt hướng về cơn mưa ở bên ngoài, y nhẹ giọng hỏi: "Ở ngoài khu vực săn bắn, đều là sài lang hổ báo, ngài ấy dẫn theo bao nhiêu người?"

A Mãn nơm nớp lo sợ nói: "Mười, mười người."

"Ha." Thanh âm Yến Hành Dục mang theo sự mờ mịt, phảng phất như nếu y nói xong sẽ đứt đoạn vậy, "Mới có mười người, vậy làm sao mà ngài ấy sống sót trở về được?"

A Mãn suýt nữa khóc nấc lên: "Công tử! Ngài chờ một chút nữa! Thất điện hạ phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an trở về. Nếu bây giờ ngài... Ngài muốn đi giết người, chắc chắn sẽ đả thảo kinh xà, sau này phải làm thế nào đây?"

Yến Hành Dục rũ mắt nhìn A Mãn quỳ gối bên chân mình, giống như cảm thấy những lời này cực kỳ buồn cười vậy, y bật cười một tiếng: "Ngài ấy đã chết, thì ta làm gì còn sau này nữa?"

Y nói xong, đẩy ra A Mãn lập tức ra ngoài, A Mãn không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên trở tay bắt lấy vạt áo của y.

"Công tử."

Yến Hành Dục đứng đấy bất động, mặt đầy sát khí lạnh lẽo, bàn tay nắm lấy chuôi kiếm đang kịch liệt phát run.

"Buông ra."

"Bên ngoài đang mưa, nếu công tử ra ngoài, sẽ phát bệnh." A Mãn nói.

Yến Hành Dục cười nhạo một tiếng, ngay cả cái mạng này y còn không cần, chứ nói gì tới phát bệnh.

A Mãn nhanh chóng nói câu tiếp theo, giọng nói đều run rẩy: "Hôm qua khi trời mưa, ngay cả khi ngài đeo giày Thất điện hạ cũng không đành lòng để chân ngài chạm đất, sợ khí lạnh làm ngài khó chịu. Bây giờ mới qua một ngày, ngài... Cứ như vậy làm hại bản thân mình sao? Nếu Thất điện hạ biết, sẽ đau lòng đến nhường nào?"

Yến Hành Dục đang muốn bước chân ra khỏi cửa đột nhiên dừng lại.

A Mãn còn tưởng rằng những lời này không có tác dụng, không ngờ Yến Hành Dục lại nghe lọt tai, hắn vội lê gối tới, kéo tay Yến Hành Dục, cơ hồ là cầu xin mà nói: "Công tử, lại chờ thêm một lúc nữa được không? Nếu Thất điện hạ bình an trở về, nhưng ngài lại bởi vì lỗ mãng mà xảy ra chuyện, vậy thì phải làm sao đây?"

Yến Hành Dục cứng người đứng ở ngưỡng cửa, nhìn mưa rơi lộp độp bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi từ ngoài vào làm mái tóc rối của y phất lên, khiến Yến Hành Dục bất giác rùng mình một cái.

Chỉ với vài câu nói, sát ý trong mắt Yến Hành Dục bị thay thế bởi sự mờ mịt, y đứng đó một lúc lâu, nhìn bóng tối bên ngoài cửa, giống như mới tỉnh mộng mà nhanh chóng lùi về sau mấy bước.

Trong phòng được ánh nến chiếu sáng, nhưng ngoài cửa lại là một mảnh tối đen, phảng phất như có dã thú đang ngủ đông ở tứ phía, vô cùng đáng sợ.

Nếu đi về phía trước dù chỉ một bước, có khả năng nghênh đón Yến Hành Dục chính là vạn kiếp bất phục*.

*Vạn kiếp bất phục: nghĩa là muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được.

Thanh kiếm trong tay Yến Hành Dục đột nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng thanh thúy.

Y cúi đầu nhìn tay của mình, đột nhiên bước nhanh chạy trở về giường trong phòng, cả người chui vào trong chiếc chăn đã sớm lạnh mà phát run.

A Mãn nhìn thấy y trở về, mới hoàn toàn nhẹ nhõm, hắn cầm vài túi nước ấm nhét vào trong chăn, quỳ gối bên giường nhỏ giọng hỏi: "Công tử, muốn gọi Ngư Tức tới đây không?"

Giọng nói của Yến Hành Dục truyền ra từ trong chăn, có chút rầu rĩ: "Bảo hắn đến. Phái người trong khu vực săn bắn vào trong núi tìm người."

A Mãn do dự nói: "Nhưng nếu tự tiện vào trong núi, sợ là sẽ bị bại lộ thân phận. Công tử hãy suy nghĩ lại."

Yến Hành Dục không nói gì thêm, A Mãn cho rằng y nghe vào tai nên ra ngoài cho người đi gọi Ngư Tức, lần thứ hai vào phòng thì lại nghe thấy Yến Hành Dục đang ngâm nga hát.

A Mãn ngẩn người.

Yến Hành Dục đang ngâm bài hát ru mà Kinh Hàn Chương hát cho mình nghe, hát bài ru kia tới tới lui lui cũng chỉ có hai câu. Mấy năm nay khi nào Yến Hành Dục cảm thấy rất vui hoặc rất bực bội đều sẽ không thấy chán mà hát, ngay cả A Mãn cũng thuộc luôn rồi.

Nhưng A Mãn không nghĩ tới, dưới tình huống khẩn cấp như này, Yến Hành Dục thế nhưng vẫn có hưng trí để hát.

Việc này thật sự quá bất thường, khiến cho A Mãn trước nay không sợ trời không sợ đất phải toát một thân mồ hôi lạnh.

A Mãn sợ y sẽ sinh bệnh, dù lòng mang sợ hãi vẫn đi sắc thuốc trước, đến khi trở về, hắn phát hiện Yến Hành Dục đã an tĩnh nằm trên giường, trong ngực còn ôm lấy xiêm y của Kinh Hàn Chương, thế nhưng... Đã ngủ.

Ánh mặt trời ló rạng.

Sâu trong núi ánh mặt trời bị tầng lớp tán lá cây che lấp, cho nên không thể nhìn rõ đường được, Kinh Hàn Chương theo bản năng mà chạy thẳng về phía trước.

Hắn giống như lại quay trở lại cơn ác mộng trốn cũng không thoát được hồi còn bé, nhưng lần này, phải mạo hiểm nhiều hơn lần trước.

Đầu óc Kinh Hàn Chương quay cuồng, một bên vai đã bị tên bắn trúng, máu chảy không ngừng, nhưng điều đó cũng khoonh phải thứ khiến hắn khó chịu nhất.

Mới vừa rồi khi đang chạy trốn, hắn bị trượt chân lăn xuống dốc núi, sau gáy bị đập vào trên tảng đá to.

Một cơn đau nhức ập tới, Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, cũng nhờ giọt nước mưa đánh vào mặt mà hắn gian nan tỉnh táo lại.

Không biết là máu hay là mưa chậm rãi chảy theo tóc xuống sau lưng hắn, cảm giác rợn người kia khiến Kinh Hàn Chương không dám nghĩ nhiều, chỉ muốn một lòng một dạ chạy ra khỏi nơi núi sâu tràn ngập nguy cơ này.

Người hắn mang theo đã triệt để lạc mất nhau, mà tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng tên bắn sượt sau lưng vẫn thường vang lên như cũ. Kinh Hàn Chương chật vật tránh khỏi một mũi tên bắn vào sau lưng, hắn ngay lập tức lăn một vòng tại chỗ rồi trốn vào một cái hốc cây khó thấy.

Bên tai vang lên đủ mọi loại tiếng động, tiếng mưa rơi tiếng bước chân tiếng mũi tên rời cung đều bị phóng đại vô hạn, từng đợt ù ù vang lên, khiến Kinh Hàn Chương suýt nữa nôn ra.

Có người muốn giết hắn.

Ban đầu khi có nhận thức này, Kinh Hàn Chương đã đắc tội với quá nhiều người, cho nên trong nhất thời không nghĩ ra ai lại dám càn rỡ giết hắn trong khu vực săn bắn như vậy.

Nhưng khi ngẫm nghĩ lại, hắn mới ý thức được, chỗ núi sâu như này xác thật là nơi lý tưởng để giết người diệt khẩu.

Hắn chủ động nhảy vào bẫy rập, vươn cổ cái là xanh cỏ.

Chẳng trách ai được.

Bất giác, Kinh Hàn Chương đột nhiên nhớ tới câu Yến Hành Dục từng nói với hắn.

"Điện hạ đừng đi vào trường săn."

Đừng đi vào trường săn?

Kinh Hàn Chương vô tri vô giác mà nghĩ, những người này hiển nhiên là có sự chuẩn bị mà đến, Yến Hành Dục chắc hẳn là biết có người muốn giết hắn, cho nên mới âm thầm nhắc nhở mình sao?

Nhưng hiển nhiên là bây giờ không phải lúc suy nghĩ miên man, ám vệ xung quanh có thể tùy lúc lần theo vết máu để tìm ra hắn. Nếu trước khi hừng đông vẫn không ra được, mà hắn cố kéo cơ thể đầy vết thương này chạy trốn thì chỉ sợ sẽ bị tìm ra ngay trong tích tắc.

Đến lúc đấy chỉ với một cơn mưa, mọi dấu vết đều sẽ triệt để bị xoá đi.

Hắn sẽ yên lặng không một tiếng động nào mà chết ở chỗ núi sâu không một bóng người này, ngay cả một ngôi mộ cũng không có.

Kinh Hàn Chương cắn chặt răng, dùng bên tay còn lành ôm chặt lấy thứ được bọc bởi ngoại bào,hắn lẩm bẩm: "Ta phải trở về."

Hắn không được chết ở chỗ này.

Thích khách ở đây không biết có bao nhiêu, ban đầu Kinh Hàn Chương còn giết được vài tên, nhưng những kẻ còn dư lại không những không bị kinh sợ, ngược lại còn trở thành những con chó sói khát máu đánh hơi được mùi máu, đến chết cũng không nhả hắn ra.

Kiếm của Kinh Hàn Chương không biết đã ở chỗ nào nữa, hắn run rẩy vươn bên tay bị thương lên tháo sợi xích thao trên tóc xuống, mặt trầm như nước mà thong thả đi ra khỏi hốc cây.

Nhưng vào khoảnh khắc vừa ra khỏi hốc cây, lập tức có vô số kẻ như tỉnh dậy từ giấc ngủ đông cầm kiếm xông về phía hắn, Kinh Hàn Chương phản ứng cực nhanh, dùng xích thao trong tay kéo theo bùn đất cuốn lấy một kiếm bổ tới, sau đó mắt cũng không chớp mà kéo chặt lại xích thao.

Một vệt máu ấm áp vẩy lên trên người Kinh Hàn Chương, còn có vài giọt đọng trên gò má của hắn, bị mưa chậm rãi cuốn trôi.

Hắn lạnh nhạt nhìn thích khách không sợ chết mà vọt tới, nắm chặt xích thao đang dính máu.

Hắn... Thật sự không muốn chết ở chỗ này.

Khi suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Kinh Hàn Chương, có một hắc y nhân bóng dáng phảng phất như quỷ mị rút ra thanh kiếm mảnh tới bên cạnh hắn, đỡ đòn cho Kinh Hàn Chương, leng keng một trận chặn lại vô số ám khí.

Kinh Hàn Chương ngẩn ra.

Người nọ thân thủ cực mạnh, trong không gian tối đen như mực lại không thể nắm bắt được thân ảnh của hắn, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy từng tiếng gió vút qua. Chờ tới khi trời sáng hẳn, Kinh Hàn Chương ngẩng đầu nhìn lại, những tên thích khách kia đều bị giết hết không chừa một mống, xung quanh chỉ còn xác chết.

Hắc y nhân cứu được người, một giọng nói không được rõ ràng truyền ra từ mặt nạ bảo hộ chắn nửa khuôn mặt của hắn: "Điện hạ, không cần sợ nữa."

Ánh mắt Kinh Hàn Chương dần mất đi tiêu cự, hắn gian nan cất tiếng: "Ngươi..."

Hắn chỉ mới nói được một chữ, cứ vậy mà ngã mạnh trên mặt đất—— đã suy yếu đến như vậy rồi, hắn vẫn còn cố bảo vệ không để thứ trong lồng ngực bị dập nát.

Hắc y nhân đỡ lấy hắn: "Điện hạ?"

Ánh mắt Kinh Hàn Chương tan rã nhìn "hắn", lẩm bẩm nói: "Ngươi là Phong... Thanh Linh."

Vừa dứt lời, hắn triệt để hôn mê bất tỉnh.

⭐⭐⭐
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.