Sau ngày hôm đó, có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng Cơ Ninh và HạLâu Cần song song đi dạo trong nội thành Dận Độ.Chơi cờ thưởng trà, thuyền hoa đua ngựa. Hạ Lâu Cần cũng đã dâng thiếp mời.Cơ Ninh thân là chủ nhà liền dẫn Hạ Lâu Cần du ngoạn mấy lần những nơi thúvị trong nội thành Dận Đô.Mà mỗi lần Cơ Ninh đi chơi, Tần Diệc đều đi theo bên mình.Chỉ là hắn lại trở nên ít nói ít lời như trước, không tranh giành tình nhân, cũngkhông can thiệp Cơ Ninh kết giao với Hạ Lâu Cần, càng không có bất kỳ traođổi nào với Cơ Ninh.Mỗi lần mấy người đồng hành, hắn liền đúng như một gã thị vệ tận trung vớicương vị công tác của mình, cầm trường kiếm trong tay, cách hai bước khoảngcách im lặng ở sau lưng Cơ Ninh và Hạ Lâu Cần.Cho dù sau khi Cơ Ninh và Hạ Lâu Cần tách ra, đoạn đường Tần Diệc hộ tốngnàng hồi phủ, hắn cũng vẫn không nói một lời.Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ, Cơ Ninh được thị nữ nâng ra khỏi xe ngựa, đợiCơ Ninh vào phủ, Tần Diệc mới cung kính cúi người ôm quyền hành lễ vớinàng, trầm giọng nói một câu "Thuộc hạ cáo lui", liền trở mình lên ngựa, kéodây cương một phát đã đi ra.Đúng là đến cửa phủ công chúa cũng không vào nữa.Hắn làm việc cho tới giờ không câu nệ tiểu tiết, bây giờ đột nhiên trở nên quycủ ổn trọng, Cơ Ninh ngược lại cực không thích ứng. Nhưng nàng cũng biết TầnDiệc bỗng thay đổi hoàn toàn thái độ là vì nàng dựng lên.Ban ngày nàng và Hạ Lâu Cần quần nhau trước mặt Tần Diệc, trong đêm lại suynghĩ rất nhiều, ngắn ngủn nửa tháng, cả người cũng gầy gò thêm vài phần.Ngày hôm đó, Hạ Lâu Cần mời Cơ Ninh đi xem cưỡi ngựa ở trường đua.Hồ Quyết không hổ là dân tộc trên thảo nguyên, đây đã là lần thứ ba Cơ Ninhcùng hắn đến trường đua ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Cơ Ninh không tốt, lầnđầu tiên hai người tới nàng đã nói cho Hạ Lâu Cần biết.Hạ Lâu Cần không nói được, lúc Cơ Ninh tới nói chuyện cũng mơ hồ đoán ýqua động tác cử chỉ tay của hắn, cũng may Hạ Lâu Cần hiểu ngôn ngữ Kỳ quốc,trao đổi cũng không quá khó khăn.Hắn đi dạo một vòng trong chuồng ngựa, chọn lấy một con tuấn mã tính cáchdịu dàng ngoan ngoãn, dùng hai ngày kiên nhẫn dạy Cơ Ninh cưỡi ngựa như thếnào.Mặc dù không thể nói đã tinh thông kỹ thuật cưỡi ngựa, nhưng ít ra bây giờ lúcCơ Ninh ở một mình trên ngựa không cần phải lo lắng sẽ ngồi bất ổn mà téxuống nữa.Lần này Cơ Ninh cho là hắn nhưng muốn dạy mình kỹ thuật cưỡi ngựa, nhưngHạ Lâu Cần lại dắt tới một con liệt mã toàn thân đen nhánh. Cơ Ninh nghi ngờnhìn hắn, không rõ hắn muốn làm gì.Hạ Lâu Cần kéo dây cương, vỗ vỗ cổ ngựa, ý bảo Cơ Ninh lên ngựa.Con ngựa trước mắt này so với con ngựa Cơ Ninh cưỡi lúc trước cao lớn hơnkhông ít, hắc mã ngửa đầu phun ra hơi thở, không kiên nhẫn hất hất móngngựa, vẻ mặt của Cơ Ninh hơi cứng, có chút căng thẳng nói: "Thoạt nhìn nócũng không giống như thích ta."Hạ Lâu Cần nghe vậy, hơi hơi cong khóe miệng, âm thanh cười khẽ.Cặp mắt hắn dưới mặt nạ hơi hơi nheo lại, mở lòng bàn tay ra hướng về về phíaCơ Ninh - đây là một trong những phương pháp hắn giao tiếp cùng Cơ Ninh, ýlà muốn Cơ Ninh ngửa lòng bàn tay ra, để hắn viết chữ lên lòng bàn tay nàng.Cơ Ninh vươn tay, Hạ Lâu Cần dùng ngón tay viết chữ lên giữa lòng bàn taynàng: Nó không phải không thích người.Hắn viết rất rất chậm, tựa như cực kỳ chăm chú, dùng sức nhẹ như lông chim,móng tay gãi qua làn da, cảm giác hơi ngứa, Cơ Ninh bất giác cong ngón tay lại.Hạ Lâu Cần thấy vậy, buông dây cương ra, cầm đầu ngón tay Cơ Ninh, khôngcho nàng khép tay lại. Đây là động tác thân mật nhất những ngày này mà hắnlàm, đương nhiên rất quen, coi như cũng không cảm thấy không ổn.Đoạn thời gian này hắn biểu hiện nho nhã lễ độ, cử chỉ vừa vặn, nếu không CơNinh không biết hắn từng có ý giết mình, cũng sắp bị bộ dạng này của hắn lừagạt.Hắn cúi đầu tiếp tục viết: Không có người không thích công chúa.Trên mặt Cơ Ninh nổi lên một màu ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng mím môidưới, cánh môi hồng nộn như hoa hiện ra một chút màu trắng do thiếu máu, lúctách ra lại có màu đỏ đậm hơn phủ lên cánh môi, diễm lệ chói mắt, xinh đẹpkinh người.Hạ Lâu Cần chậm chạp chớp mắt, cặp mắt dưới lớp mặt nạ kia trong veo nhưsuối, phản chiêu trọn vẹn khuôn mặt Cơ Ninh.Chỉ một chớp mắt như vậy, Cơ Ninh cảm nhận được một loại cảm giác ớn lạnhbị mãng xà ăn thịt người cuốn lấy, khiến phía sau lưng nàng đều bốc lên mộttầng mồ hôi lạnh.Nhưng nàng không xác định cảm giác này là tới từ Hạ Lâu Cần trước mặt, haylà ánh mắt đen tối mãnh liệt sau lưng dường như đang xuyên thấu máu thịtxương cốt của nàng.Mà Hạ Lâu Cần chỉ coi Tần Diệc là thị vệ bình thường, cũng không để ý nhiều.Hắn thấy Cơ Ninh chậm chạp không dám lên ngựa, đột nhiên duỗi tay nắm chặteo Cơ Ninh, nhấc cao, ôm nàng lên lưng ngựa.Cơ Ninh kinh hô một tiếng, nàng ngồi ngang ở trên ngựa, ánh mắt liếc xéo nhìnqua vẻ Tần Diệc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, lại ép tiếng kinh hô xuống.Hạ Lâu Cần không chú ý tới sự mờ ám của Cơ Ninh, hắn ta giẫm mạnh bàn đạp,động tác lưu loát trở mình lên ngựa, vòng Cơ Ninh ở trước người, rồi sau đógiật nhẹ dây cương, tuấn mã dưới thân lập tức bắt đầu chạy bước nhỏ.Tần Diệc cũng tiện tay dắt một con ngựa, cưỡi ngựa theo sát phía sau Cơ Ninh.Ngựa Hạ Lâu Cần càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, gió lớn quấtvào mặt, khiến Cơ Ninh không mở mắt được, nàng cảm giác cả người mình sắpbị lắc lư rơi xuống.Nàng rất ít khi chạy băng băng trên ngựa, lần kia Tần Diệc cưỡi ngựa cùngnàng, cũng cố kỵ nàng sợ hãi mà cưỡi rất chậm.Nàng quay đầu tránh bão cát, cả người hầu như núp ở trước người Hạ Lâu Cẩn,sợ hãi nói, "Lang Cần, cưỡi chậm một chút..."Dường như Hạ Lâu Cần bị bộ dạng nũng nịu này của nàng chọc cười, trong cổcười khẽ một tiếng, nhưng cũng không dừng lại.Hắn trấn an vỗ vỗ bả vai Cơ Ninh, ôm eo nàng vào sát lại chút ít, lại chạy thêmmột đoạn nữa, mới chậm rãi giảm tốc độ, sau đó ngừng lại.Tay chân Cơ Ninh như nhũn ra, nàng mở mắt, không thể chờ đợi được mà muốnlập tức xuống ngay, nhưng khi nàng ngẩng đầu, lại bị cảnh sắc rực rỡ tươi đẹphồn nhiên trước mắt mê hoặc tâm thần.Trời cao buông xuống, ánh chiều tà vàng rực, mây mù dày đặc rực đỏ trên đỉnhđầu, dưới mây là cánh đồng hoa dại rộng lớn tươi tốt, những đóa hoa tươi đẹpsặc sỡ tranh nhau khoe sắc, phản chiếu một phong cách ấm áp khác lạ trong ánhhoàng hôn.Nơi này cách chỗ vừa rồi rất xa, Cơ Ninh thoáng nhìn Tần Diệc ở sau lưng mớiyên lòng.Nàng hỏi: "Sao Lang Cần tìm được chỗ đẹp như này?"Hạ Lâu Cần không trả lời vấn đề này, hắn ta ôm Cơ Ninh xuống ngựa, viếttrong lòng bàn tay nàng: "Công chúa thích không?"Cơ Ninh chậm rãi gật đầu.Hạ Lâu Cần cười nhìn nàng, cầm tay nàng lần nữa, nhưng lần này lại khôngphải là vì viết xuống.Hắn cúi đầu xuống, kéo tay nàng đặt ở dây buộc mặt nạ ở sau gáy hắn, tóc dàihơi xoăn màu đen rủ xuống, hắn nắm tay Cơ Ninh nhẹ nhàng kéo mộtphát, chậm chạp cởi bỏ sợi dây trên mặt nạ.Mặt nạ màu trắng bạc từ trên mặt hắn đến rơi xuống, lộ ra khuôn mặt dưới mặtnạ chưa từng gặp người kia, mắt sâu mũi cao, tuấn tú phi phàm.Ánh chiều tà vàng rực chiếu nghiêng vào trên người hắn, mạ một lớp ánh sángvàng vào khuôn mặt thâm sâu tuấn tú của hắn, lông mày hắn dài đen nhánh, trêntrán có một vết sẹo, lộ rõ một loại cảm giác dị vực đã tính khó tả mà người Kỳquốc không có được.Hạ Lâu Cần ngước mắt, trịnh trọng giao mặt nạ vào tay Cơ Ninh.Hắn chuyên chú nhìn Cơ Ninh, viết một cái lên lòng bàn tay nàng: Công chúa,ta là của người rồi.Khâm Thiên Giám xem sao trời bói toán tính ra ngày tốt, định ra ngày đại hôncủa Cơ Ninh và Hạ Lâu Cần vào trung tuần tháng mười hai.Trong nội cung thiết yến quốc khánh, Đại Kỳ có tập tục trước lúc thành thânnửa tháng nam nữ không thể gặp nhau, Cơ Ninh và Hạ Lâu Cần dùng qua cơmcanh, đi dạo một lát trong nội cung Lâm Viên, liền tách nhau ra mà đi rồi.Tần Diệc đi theo sau lưng Cơ Ninh như lúc trước, nhưng từ ngày đó sau khi CơNinh nhận mặt nạ của Hạ Lâu Cần, cả người Tần Diệc càng ngày càng trở nênngột ngạt, thoạt nhìn hình như gầy thêm vài phần.Nghe Tiểu Thập Tam nói, mấy ngày trước đây tâm trạng của Tần Diệc khôngtốt, còn đả thương một huynh đệ trong tướng phủ.Hiện tại Hạ Lâu Cần không ở đây, bên người Cơ Ninh cũng không có cung nữđi theo, đúng là mấy ngày này hai người lần đầu tiên một mình ở chung.Hôm nay là bữa tiệc tuyên cáo thời gian đại hôn, Cơ Ninh không thể tưởngtượng được tâm trạng lúc này của Tần Diệc, nàng thả chậm bước chân, cẩn thậnnghe tiếng động rất nhỏ sau lưng. Nhưng lại là yên tĩnh im ắng, nếu không cóbóng dáng Tần Diệc chiếu vào dưới chân Cơ Ninh, nàng suýt nữa cho rằng saulưng không có người.Tâm tư hai người khác nhau, đi qua một rừng phong yên tĩnh của Thạch SơnViên, cả người Cơ Ninh đột nhiên bị một luồng lực lượng không thể chống cựnhấc lên từ phía sau lưng.Nàng thình lình bị làm cho hoảng sợ, ngay sau đó, lại không hề đoán trước màbị Tần Diệc mãnh liệt đặt ở trên một cây phong tráng kiện.Thân thể nóng bỏng cường tráng chống lên phía sau lưng, trước người đè lênthân cây thô ráp nguội lạnh, mũi giày thêu Cơ Ninh khó khăn lắm mới giẫmlên được mặt đất.Cảm giác sự sợ hãi như bị một con sói hung ác nhìn chằm chằm không thểkhống chế tràn vào trong lòng Cơ Ninh, âm thanh nàng phát run mà nói, "Tần,Tần Diệc, người làm cái gì vậy?"Nhưng không có người trả lời nàng.Cơ Ninh không biết Tần Diệc đang suy nghĩ gì, kể tiếp sẽ làm gì. Nhưng cái tưthế này, nếu không phải muốn thương tổn nàng, thì chỉ có thể là muốn làmnàng.Nhưng một câu hắn cũng không nói, cứ thế đè nặng nàng, Cơ Ninh có thể cảmnhận được trái tim đập như nổi trống dưới lồng ngực hắn, lồng ngực cũngđang phập phồng lên xuống.Hắn đang áp chế lửa giận.Hay là tủi thân?Nơi đây tuy rằng yên tĩnh, nhưng cũng không phải không có người vãng lai, nếuCơ Ninh mềm lỏng thuận theo ý hắn, sau khi bị người ta phát hiện vậy Tần Diệcsẽ không biết gì mà bị kéo vào trong lưới, việc này cũng không có lợi đối vớihắn.Lúc này Cơ Ninh chỉ có thể giả vờ không tình nguyện, nàng vùng vẫy vài cái,"Tần Diệc, ngươi thả ta xuống..."Nàng muốn quay đầu nhìn hắn, lại bị một bàn tay thô ráp nguội lạnh nắm giữphần gáy, Tần Diệc tựa hồ không muốn để cho Cơ Ninh trông thấy bộ dáng hắngiờ phút này, hắn đưa chân phải ra chen vào giữa hai chân nàng, bắp đùi đè lênbắp đùi nàng, khiến nàng không thể giãy giụa.Sau đó đột nhiên cúi đầu xuống, cắn một cái xuống dưới.Cơ Ninh không nhìn thấy, nhưng có thể nghe được tiếng hàm răng cắn vào dathịt, thân thể nàng run lên, nhưng đau đớn trong dự đoán không đến.Nàng rất nhanh ý thức được, Tần Diệc không cắn nàng, mà là gắt gao cắn lấytay hắn trên lưng nàng.Hắn dùng mười thành lực lượng, âm thanh hàm răng cắn vào xương ngón taylàm cho lòng người kinh sợ, tựa hồ đang dùng hành động này ngăn chặn tâmtình bản thân không khống chế được.Chất lỏng ấm áp thuận theo cổ Cơ Ninh chảy vào phía sau lưng, CơNinh trong lòng phát run, bối rối nói, "Tần Diệc..."Một hồi lâu sau, thanh âm trầm thấp khàn giọng mới vang lên sau tai nàng, TầnDiệc dán lên vành tai mỏng mềm của nàng, âm thanh băng lãnh nặn ratừ trong kẽ răng."Thuộc hạ thật muốn một cái cắn chết người."