Trước lúc Cơ Ninh thu được hồi âm của Cơ Yến Thanh, tin tức sứ giả Hồ Quyếtđến đã truyền tới Dận Đô rồi.Cuối tháng Mười, trước lúc bắt đầu mùa đông, bộ lạc Hồ Quyết sẽ tổ chức mộtlễ bái thần tên là "Ô mịch lặc" vào nửa đêm trăng tròn, khẩn cầu Lang thần phùhộ tất cả hơn mười bộ lạc lớn nhỏ bình yên vượt qua trời đông giá rét.Đại lễ liên tục trong ba đêm, tượng trưng cho ba tháng mùa đông.Năm nay, thần lễ Ô mịch lặc cử hành đúng hạn như trước, nhưng vào đêm thứba đại lễ khi việc phòng thủ đang ở trong tình trạng sơ hở nhất, một ngọn lửa từtrên trời rơi xuống đã đốt cháy một số trại và kho thóc nơi bộ lạc Hồ Quyếtđóng quân.Mùa đông đang tới gần, đối với người Hồ Quyết mà nói, đây không thể nghingờ là tai hoạ ngập đầu.Có người nói lửa này là do sao rơi lạc mà ra nhưng cũng có người nói là có kẻđã đốt trận đại hỏa này, nhưng bởi vì không có bằng chứng, cũng chỉ có thểdừng bước tại suy đoán.Trước lúc sử giả Hồ Quyết vào Dận Đô, từng cầu kiến Cơ Yến Thanh ở biêncương, không rõ lý do vì sao, nhưng nghe nói lần đầu tiên Cơ Yến Thanh nhìnthấy sứ giả, chưa nói hai lời, ở ngay tại chỗ tàn nhẫn đánh một trận với đốiphương.Nàng dưới cao nhìn nhìn xuống, chậm rãi nói, "Ồ? Thật sự thất kính, hóa ra làsứ giả Hồ Quyết, ta vốn tưởng là thích khách đến đây hành thích, chỉ vì tiểumuội Phù Quang của ta lúc trước nhiều lần gặp phải thích khách Hồ Quyết ámsát..."Nàng nhẹ ‘’Ồ " một tiếng, có thâm ý khác nói, "Việc này phát sinh đã có mộtđoạn thời gian, không biết Lang Vương Hồ Quyết có biết hay không?".Lần này sứ giả Hổ Quyết vốn muốn tìm hiểu chuyện cháy kho lương có phải doCơ Yến Thanh làm hay không, nhưng từ lúc đó nửa chữ cũng hỏi không ra. Ámsát hoàng trữ một quốc gia tuyệt không phải là việc nhỏ, sứ giả nào dám đơngiản đáp lời.Lang Vương Hồ Quyết tuổi tác đã cao, dưới gối bốn người con, đều rục rịch,ngoài sáng âm thầm tranh quyền đoạt thế. Bây giờ bên trong Hồ Quyết rungchuyển bất an, nếu Đại Kỳ lấy lý do ám sát xuất chiến Hồ Quyết, Hồ Quyết sợlà vô lực ngăn cản.Sứ giả liên tục phủ nhận lại nhịn đau nói trở về sẽ báo cáo tình hình thực tế vớiLang Vương Hồ Quyết, nhất định sẽ cho một đáp án thuyết phục.Vì chuyện này, Lang Vương Hồ Quyết liền phái sứ giả đi đến Dận Đô.Lúc tin tức truyền đến trong tai Cơ Ninh, sứ giả Hồ Quyết đã đi được nửađường, lúc đó đúng lúc Cơ Chiếu đang đến nhà vấn an nàng.Cơ Chiếu đến phủ công chúa như vào cửa nhà mình, lúc thị nữ chạy tới báo chobiết Cơ Ninh, Cơ Chiếu đã đường hoàng đến vườn hoa phía sau.Chuyến này hắn không mang theo tùy tùng bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ,dường như thờ ơ đối với tất cả mọi chuyện, nắm trong tay một đóa phù dung nởrộ màu phấn cúi người ngửi nhẹ.Hắn ngược lại rất biết chọn, cả vườn hoa, chọn lấy cây yếu ớt quý giá nhất, hoanày là do Cơ Ninh chuyển từ trong nội cung tới trồng ở đây, nếu chăm sóckhông đúng cách nó sẽ héo úa ngay, nhưng mà đến mùa hoa nở ra sắc màu rựcrỡ, đẹp không sao tả xiết.Cơ Chiếu chuyên tâm thưởng hoa, hắn ngửi ngửi, đột nhiên khẽ mở môi mỏng,há miệng ngậm một cánh hoa tươi, hơi dùng lực giật cánh hoa xuống, nhai nátcảnh hoa, hai gò má khẽ mấp máy giống như đang mút nếm nước hoa đắngchát.Phong nhã hay không chưa bàn đến, nhưng cũng gọi là có năng lực chà đạp hoatươi. Ánh mắt Cơ Chiếu thoảng qua nhìn thấy bóng dáng Cơ Ninh và Tần Diệcđến gần, quay đầu nhìn sang, nuốt cánh hoa vào trong cổ. Tầm mắt của hắnquay lại đảo qua mấy lần trên người Cơ Ninh, rồi sau đó đuôi lông mày nhẹnhàng nhảy lên. "Đã lâu không thấy, nhìn Phù Quang so với trước kia hình nhưcó cao lớn chút ít."Lời này của hắn chủ yếu mang ý trêu đùa, Cơ Ninh từ lúc mười lăm tuổi đãkhông cao lên bao nhiêu, so với Cơ Yến Thanh thân cao thước tám rong ruổichiến trường, nhìn nàng kiểu gì cũng giống với tiểu cô nương mới lớn.Nàng bất mãn nói, "Thế tử ca ca lại trêu ghẹo ta."Tần Diệc nhìn ánh mắt trần trụi của Cơ Chiếu, híp mắt, hắn mặt không đổi sắcnghe hai người mở miệng một tiếng "Phù Quang", mở miệng một tiếng "Ca ca",giả câm vờ điếc sau lưng Cơ Ninh, không lên tiếng.Mấy người chẳng có mục đích đi dạo trong hoa viên, Cơ Chiếu không nói đếnvì sao đến đây, thong thả chậm rãi rảo bước cùng Cơ Ninh một đường về phíatrước, khi thì nói hai câu chuyện phiếm, giống như đến phủ chỉ vì muốn gặpmặt Cơ Ninh mà thôi, yên tĩnh đi dạo một vòng quanh vườn hoa nhỏ.Ba người đồng hành, Tần Diệc rơi vào phía sau hai người nửa bước, Cơ Ninhquay lặng lẽ nhìn hắn, đúng lúc đối diện với ánh mắt hắn nhìn nàng.Bình tĩnh tỉnh táo, trong mắt dường như đang cất giấu cái gì.Trước mặt người ngoài, cho tới bây giờ Tần Diệc luôn làm tròn bổn phận, yênlặng làm thị vệ bên cạnh Cơ Ninh, đoạn đường này hắn một câu cũng khôngnói.Cơ Ninh không hiểu sao cảm thấy có chút ủy khuất hắn.Cơ Ninh suy tư một lát, nhẹ giọng nói với hắn, "Tần Diệc, lúc trước ta hỏimượn cuốn “Dân sinh lục” của Diệp đại nhân định hôm nay đi lấy, ngươi có thểgiúp ta đi một chuyến không?"Cơ Ninh vốn muốn lấy cớ để hẳn không phải ở chỗ này, hẳn không hứng thú vớihoa cỏ đi như vậy cũng thật sự không thú vị, nhưng Tần Diệc lại cho rằng CơNinh là muốn đuổi hắn đi. Hắn giương mắt nhìn nàng, vốn định trả lời "Khôngthể", nhưng đối diện với ánh mắt Cơ Ninh, lời nói đến bên miệng lại nuốt trởvào, hắn không chút biểu cảm nhìn vào mắt Cơ Chiếu, chắp tay nói với CơNinh, "Thủ hạ đi rồi về ngay."Sau khi Tần Diệc rời đi, Cơ Chiếu vẫn cùng Cơ Ninh đi dạo trong vườn, dườngnhư từ đầu tới cuối chưa từng để ý đến Tần Diệc.Hắn vươn tay, trông thấy đóa hoa nào đẹp mắt liền thò ra hái, móng tay bấm vàocành hoa xanh lục nõn nà, lại tiện tay cài vào bên tóc mai Cơ Ninh.Chỉ trong vòng một nén nhang, trên đầu Cơ Ninh đã được cài ba bốn cành hoa.Cơ Chiếu đều chọn những nụ hoa nho nhỏ, không lớn hơn bao nhiêu so vớimóng tay cánh hoa màu phấn lam đặt bên tóc mai Cơ Ninh, ngược lại rất phùhợp với nét trang điểm dịu dàng động lòng người hôm nay của nàng.Cơ Ninh nhẫn nại cùng hắn đi dạo một canh giờ, cuối cùng thấy hoa trên đầucàng ngày càng nhiều, thò tay gỡ xuống, bất đắc dĩ nói, "Thế tử ca ca đừng đùa,đầu của ta cùng sắp thành cái chậu cảnh rồi."Cơ Chiếu tiếp nhận hoa nàng gỡ xuống, cũng không chê, ném vào trong miệngnhai nuốt chậm rãi nói, "Phù Quang bây giờ không chơi cùng ca ca. ngày sauthành thân rồi, chọn phò mã, ca ca phải đi tìm muội muội nào chơi cùng bâygiờ."Những ngày này Tần Diệc vẫn luôn ở trong phủ công chúa, hai người như hìnhvới bóng trong phủ truyền ra ít nhiều lời đồn.Nghe Cơ Chiếu nói như vậy Cơ Ninh vô thức phỏng đoản hắn biết chuyện mìnhcùng Tần Diệc.Nàng dừng một cái chớp mắt, không chủ động đề cập đến mà chỉ nói. "Thế tửca ca nói đùa rồi Mẫu Hoàng chưa bao giờ sốt ruột giúp ta chọn phò mã, sao cóchuyện thành thân."Cơ Chiếu nghi ngờ nói, "Ỏ"? Phù Quang còn không biết sao? Lần này trongđoàn sứ gia Hồ Quyết, đứa con thứ ba Hạ Lâu Cần của Lang Vương Hồ Quyếtcũng góp mặt. Hạ Lâu Cần kia nghe nói trạc tuổi với Phù Quang, là mang theothành ý hòa thân mà đến đấy."Cơ Ninh hơi chấn động, "Hòa thân? Bọn hắn phái ra hoàng trữ ra hòa thânsao?" Ngoài khiếp sợ, nàng bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn Tần Diệckhông ở chỗ này, không nghe được lời như thế.Nhưng sau một khắc nàng lại nhịn không được nghĩ, nếu hắn biết việc này, bảnthân phải dỗ dành hắn như thế nào mới được đây.Cơ Chiếu không biết suy nghĩ trong lòng Cơ Ninh, hắn thản nhiên nói, "Ai biếtđược. Lang Vương Hồ Quyết có bốn con trai, thảo nguyên phương bắc mặc dùtrời cao đất rộng, nhưng dù sao vẫn là chẳng đủ bốn con sói ăn, có thể được mộtđứa cầu hai nước hòa bình, có gì khôngthể?"Lời này Cơ Chiếu dường như chỉ là thuận miệng nhắc tới, hắn tiếp tục đi lênphía trước, rồi lại thình lình bị Cơ Ninh kéo ống tay áo lại, nàng ngẩng đầu nhìnhắn, mày khẽ chau lại, chậm rãi mở miệng nói, "Tin tức của ca ca là thật sao?"Cơ Chiếu dừng bước lại, tỉ mỉ đánh giá thần sắc của Cơ Ninh "Hẳn là vậy, hômqua ta gặp được một gã quan viên mang theo hiền thê mỹ thiếp đi ra ngoài tìmvui sướng, người nọ cơm no rượu say, hồ đồ tiết lộ vài câu."Hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, thò tay vuốt lên giữa mày Cơ Ninh, "PhùQuang sợ cái gì? Mặc dù là hòa thân, bệ hạ cũng sẽ không đưa Phù Quang đếnvùng đất hoang dã kia chịu khổ, chẳng qua là lưu lại Hạ Lâu Cần, trong khuêphòng Phù Quang nhiều hơn một người bên gối mà thôi."Hắn nói qua, đột nhiên cúi đầu tới gần Cơ Ninh, khuôn mặt ôn nhu tuấn tú gầnnhư dán vào nàng.Hẳn thường ra vào Tần lâu sở quán, trên người từ trước đến nay lấy dính một ítmùi vị son phấn nữ tử, nhưng hôm nay trên người lại sạch sẽ khoan khoái, ngửicòn có một mùi hương thảo mộc dịu nhẹ, giống như là cố ý tắm rồi mới đến gặpnàng.Hắn nhìn nàng, thấp giọng nói, "Phù Quang được chiều chuộng như vậy, nếumuốn chọn phò mã, thay vì chọn người Hồ Quyết ngang tàng bạo ngược khôngbiết phong tình kia, không bằng chọn ca ca?"Hẳn hơi hơi cong khóe môi, thò tay ôm lấy lọn tóc dài đen mượt mà như tơ lụarủ xuống trước ngực Cơ Ninh, giọng điệu gần như dụ dỗ, "Ca ca còn nhiều, rấtnhiều biện pháp làm cho Phù Quang vui vẻ, nếu thành thân, cũng sẽ không ngàyngày quấn lấy Phù Quang, Phù Quang muốn vui vẻ cùng ai cũng được, càng sẽkhông tranh giành tình nhân với nam nhân khác, chỉ cần Phù Quang chơi chánbên ngoài rồi, còn nhớ rõ ca ca trong phủ vẫn đang đau khổ chờ đỡ Phù Quanglà được rồi..."Cơ Chiếu mang dung mạo đa tình xinh đẹp, lúc chuyên chú nhìn Cơ Ninh nhưvậy giống như là thật sự rất yêu thích nàng. Cơ Ninh kinh ngạc nhìn qua ánhmắt của hắn, nhất thời phân không rõhắn là chân tình hay là lại đang trêu ghẹo nàng.Cơ Chiếu hỏi nàng, "Hả? Như thế nào?"Cơ Ninh như là cảm thấy khó xử, "Thế nhưng là, ta, ta đã..."Cơ Chiếu tiếp nhận nàng nói, "Đã như thế nào? Có người trong lòng sao?"Thấy sắc mặt Cơ Ninh bỗng nhiên ngơ ngẩn, hắn cười ha hả, cười đến eo cũngkhông thẳng, "Ta nghe nói Phù Quang nuôi một trai lơ vẻ ngoài xuất chúng, vốncòn tưởng rằng là những người kia trong lúc rảnh rỗi bịa chuyện linh tinh,nhưng nhìn phản ứng này của Phù Quang, chuyện này hẳn là thật rồi..."Lông mi Cơ Ninh run rẩy, lại nghe Cơ Chiếu khẽ thở dài một hơi, dường như cóchút khổ sở nói:"Tiểu Phù Quang lần đầu thông suốt, cùng không biết ánh mắt như thế nào, tìnhcảm sâu nặng đến mức nào rồi..."Hắn nói rồi, bỏ qua Cơ Ninh cất bước đi lên phía trước, hắn tiện tay ngắt mộtđóa hoa sơn trà đỏ tươi xuống ăn, răng nhọn tăm tắp trắng tinh cắn xuống, nướchoa đắng chát tiết ra.Trên mặt hắn như thường là trêu tức vui vẻ, nhưng trong mắt cặp mắt đa tình từnhỏ kia, lại là một vẻ lạnh lẽo thấu xương.