Cơ thể của Kỳ Lâm phản chiếu vào cửa sổ sát đất, so ra càng giống một bức tranh hơn Diệp Chuyết Hàn vẽ. Tầm mắt của Diệp Chuyết Hàn cố định trên người cậu, bút vẽ gần như không động đậy.
“Ca ca.” Trong tay Kỳ Lâm cầm một tờ giấy ố vàng, “Anh vẽ đi. Người mẫu bọn em giữ nguyên tư thế rất mệt đó.”
Cậu cố ý bày ra tư thế mà mười năm trước Diệp Chuyết Hàn tưởng tượng, chỉ có một điểm khác biệt là năm đó Diệp Chuyết Hàn dùng một cái khăn mỏng che lại cho cậu, bây giờ trên eo cậu không hề có cái khăn nào cả.
“Tôi…” Yết hầu Diệp Chuyết Hàn khô khốc.
Con người là một loài động vật rất dễ bị dục vọng chi phối, mặc dù vài phút trước vừa mới trải qua một hồi vận động thân mật nhưng hiện tại nhìn người yêu quyến rũ mình, chỗ nào đó trên thân thể lại được nổi lửa lên.
Kỳ Lâm chăm chú nhìn Diệp Chuyết Hàn, “Em tạo dáng không đúng à?”
Diệp Chuyết Hàn khô khan trả lời: “Không có khăn.”
Kỳ Lâm cười đến mức thở hổn hển.
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
“Vì sao nhất định phải có khăn?” Kỳ Lâm cũng không để ý Diệp Chuyết Hàn đang nhìn mình. Đừng nói hiện tại bọn họ đã xảy ra quan hệ, cho dù quay lại thời niên thiếu, cậu vẫn luôn trộm nghĩ về Diệp Chuyết Hàn, trộm nghĩ về những việc muốn làm với Diệp Chuyết Hàn.
Chỉ là chưa kịp nói ra mà thôi.
“Không phải là em muốn giống bức tranh kia sao?” Diệp Chuyết Hàn nói, “Khăn cũng là một thành phần.”
Kỳ Lâm vẫn phản đối, “Nóng.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
“Lúc anh vẽ là mùa thu, bắt đầu vào đông, bây giờ là mùa hè mà ca ca.” Kỳ Lâm nói có sách mách có chứng, “Có ai mùa hè còn quấn thêm khăn?”
Nói xong câu đó, Kỳ Lâm thấy ngực Diệp Chuyết Hàn chuyển động lên xuống rõ ràng.
Làm gì mà phải nín thở a? Kỳ Lâm nhịn cười.
Diệp Chuyết Hàn thu ánh mắt lại, tiếp tục vẽ phác lên giấy.
Thư phòng to như vậy mà chỉ có tiếng bút vẽ “xoàn xoạt” vang lên.
Lúc Diệp Chuyết Hàn tập trung làm một thứ gì đó môi sẽ hơi mím lại. Môi hắn vốn mỏng, mím lại nhìn càng mỏng như lưỡi dao, có vài phần sắc bén, làm người ngoài không dám tới gần.
Nhưng hiểu nhiên sự sắc bén này không thể uy hiếp vị người mẫu “được sủng sinh kiêu” kia.
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Chuyết Hàn một cái liếc mắt cũng không cho cậu, im lặng trong chốc lát lại không nhịn được, gọi: “Ca.”
Diệp Chuyết Hàn nhìn bản vẽ, “Hửm?”
“Lúc ấy khi anh vẽ em, cho em một cái khăn mỏng là do xấu hổ sao?”
Tay Diệp Chuyết Hàn khựng lại, trong mắt như có gió thổi qua.
Kỳ Lâm có một chút bồn chồn kì lạ.
Diệp Chuyết Hàn: “Không phải xấu hổ.”
Kỳ Lâm hỏi: “Vậy là vì…”
“Tôi chưa được nhìn qua.”
“Sax……”
Tầm mắt di chuyển tới nơi năm đó chưa được nhìn, nửa ngày vẫn không dời đi.
Kỳ Lâm có cảm giác chỗ đó như bị lửa đốt, có cảm giác tính sai rồi.
Cố ý chọc người là cậu, lâm vào quẫn bách cũng là cậu. Sao cậu lại quên mất mình không phải là đối thủ của Diệp Chuyết Hàn, sau khi kết hôn vô số lần so chiêu hình như đâu có lần nào Diệp Chuyết Hàn không thắng?
Cậu dịch chân, che khuất bộ vị trọng yếu kia lại.
Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Người mẫu không thể động đậy.”
Kỳ Lâm oan oan ức ức dịch chân trở về.
Bộ dạng hiện tại của Diệp Chuyết Hàn tỏa ra sự cấm dục cao lãnh. Hắn nhìn Kỳ Lâm ngượng ngùng, phun ra một tiếng hừ cười sung sướng, “Chưa được nhìn nên chỉ có thể dùng khăn che đi cho có lệ. Bây giờ được nhìn rồi tôi sẽ tận lực vẽ giống thật nhất có thể.”
Kỳ Lâm đỏ mặt, “Vậy anh, vậy anh vẽ đi.”
Diệp Chuyết Hàn cười, lưng Kỳ Lâm đổ mồ hôi, “Ca, thương lượng chút đi.”
Diệp Chuyết Hàn lười nhác, “Hửm?”
“Ngài nhìn một chút phác họa sương sương rồi nhìn chỗ khác đi.” Kỳ Lâm nói, “Đừng nhìn chằm chằm một chỗ.”
Càng nhìn, là, là có phản ứng đó!
Những lời sau cậu không nói ra miệng nhưng Diệp Chuyết Hàn vẫn hiểu được khi nhìn vẻ mặt cậu, nhàn nhạt đáp lại: “Có phản ứng hả? Tôi sẽ vẽ cho em. Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Tận lực vẽ giống thật.”
Kỳ Lâm đỡ trán, “Hu hu…”
Diệp Chuyết Hàn cười, “Đừng lộn xộn.”
Kỳ Lâm vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn hắn, “Kỳ lân cần mặt mũi, chấm, jpg.”
Một bức vẽ vật thực hình người tốn không ít thời gian, khi vẽ gần xong đã là nửa đêm. Kỳ Lâm chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua gian nan như vậy.
Ngoại trừ lúc mới bắt đầu cậu và Diệp Chuyết Hàn trêu chọc nhau nháo cười một trận, sau đó hai người yên tĩnh làm tốt vai trò của người mẫu và họa sĩ.
Thỉnh thoảng Diệp Chuyết Hàn nhìn cậu rồi lại nhìn giấy vẽ, từ đầu đến cuối cậu chỉ chăm chú nhìn Diệp Chuyết Hàn.
Chỉ có lặng lẽ nhìn như vậy mà cậu có thể cảm nhận được một sự hạnh phúc khó giải thích được.
Ở bên cạnh Diệp Chuyết Hàn, không biết xấu hổ ngắm Diệp Chuyết Hàn, không bao giờ tách ra – đối với lúc bị nhốt ở phòng thí nghiệm Cát Nam Uy mà nói đây quả thực là giấc mộng xa xỉ nhất, cho dù là ngôi sao cũng sợ là không có cách nào giúp cậu hoàn thành ước nguyện.
Nhưng Diệp Chuyết Hàn lại giúp cậu thực hiện.
Có lẽ lúc ở trên sân thượng của phòng nghiên cứu, nhìn sao trời lẩm bẩm, Diệp Chuyết Hàn cũng đang cô đơn đứng trên ban công ở Diệp gia kia, dùng kính thiên văn nhìn sao không chừng.
Nghe được ước nguyện của cậu không phải ngôi sao, mà là Diệp Chuyết Hàn, chính là “ngôi sao” của cậu.
Diệp Chuyết Hàn buông bút, “Vẽ xong rồi.”
Kỳ Lâm nhanh chóng chạy tới, “Cho em xem với!”
Nếu nói bức tranh mười năm trước vẽ cậu có tám phần tương tự thì bức tranh hiện tại chỉ có năm phần tương tự.
Thái dương Kỳ Lâm giật giật, đau khổ nhịn cười.
Diệp Chuyết Hàn thâm thúy nhìn cậu.
“Ca, thực ra anh vẽ rất khá nhưng đã lâu rồi không vẽ lại.” Kỳ Lâm vắt hết óc ra khen, “Anh xem, tỉ lệ này vừa nhìn là biết người vẽ có khả năng quan sát trác tuyệt, khắc họa cơ bắp rõ ràng, nhìn ra được nền móng cơ bản rất vững, còn có chỗ này…”
Vừa nói, Kỳ Lâm chú ý tới bộ vị riêng tư của mình.
Diệp Chuyết Hàn hừ lạnh.
“Chỗ này…”
Khen thế nào bây giờ?
Mười năm trước mình được đắp một cái khăn mỏng, tuy không mặc quần áo nhưng nhìn rất thanh thuần duy mĩ, bây giờ mình không những không có khăn, chỗ đó còn nhìn rất “có sức sống”.
Diệp Chuyết Hàn búng nhẹ lên trán Kỳ Lâm, “Sao không nói gì?”
Kỳ Lâm nghĩ, ngài muốn tôi nói thế nào? Khen mình rất “lớn” sao?
[Kỳ lân thực sự cần mặt mũi.jpg]
“Tôi đã vẽ lại cả “phản ứng” của em rồi đó.” Diệp Chuyết Hàn cười, “Dù sao cũng là vẽ vật thực.”
Kỳ Lâm ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy chính mình, vùi mặt vào cánh tay, “Ca ca, anh đủ rồi đó!”
Kỳ Lâm chỉ mặc quần, khi xoay người nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn đang gỡ tranh khỏi giá vẽ.
Bức tranh cũ và bức tranh mới trải ra trên bàn làm việc, màu sắc khác nhau, phong cách cũng hoàn toàn khác nhau.
Hai người yên lặng nhìn, nhất thời không ai nói chuyện.
Bỗng nhiên, Kỳ Lâm vươn tay, dùng sức nắm chặt tay Diệp Chuyết Hàn.
Bức tranh vẽ lại của nhiều năm sau, kỹ năng vẽ đã giảm sút rõ ràng nhưng nó lại giống như kim chỉ, vá lại những điểm còn thiếu của bức tranh cũ.
Diệp Chuyết Hàn kéo Kỳ Lâm vào trong ngực, Kỳ Lâm còn chưa kịp phản ứng đã bị người mình yêu xâm chiếm toàn bộ hô hấp, sau đó bị ôm lên.
“A…” Thay đổi trọng lực bất ngờ khiến Kỳ Lâm kêu lên. Trong mắt Diệp Chuyết Hàn là sóng tình cuồng nhiệt, cậu liền bị cuốn vào trong đó, sao cậu có thể không hiểu sắp tới Diệp Chuyết Hàn muốn làm gì?
“Chờ một chút chờ một chút!” Cậu hô lên, không nhận ra trong giọng nói của mình có vài phần đã nghiện còn ngại giả ngây thơ, “Không phải là chúng ta vừa mới làm rồi sao?”
Diệp Chuyết Hàn ôm cậu – hoặc là dùng từ “khiêng” sẽ thích hợp hơn – đi về phía phòng ngủ, “Nhưng em quyến rũ tôi.”
“Em chỉ là làm người mẫu cho anh!”, Anh còn vẽ rất kém!
Diệp Chuyết Hàn: “Em không biết kết cục của người mẫu khỏa thân là thế nào sao?”
Kỳ Lâm: “…..”
Con mẹ nó đây là tuyên ngôn của tổng tài bá đạo à?
Biệt thự trên núi rất thích hợp để ngắm sao, sau khi xong việc Kỳ Lâm khoác áo ngủ, đứng ở ban công với Diệp Chuyết Hàn.
Nơi này không phải trung tâm thành phố nhưng vẫn là thủ đô, không thể nhìn thấy dải ngân hà tráng lệ như ở Tinh Nhứ Than năm đó.
Kỳ Lâm ngửa đầu, thầm thì nói: “Em có nên giúp anh vẽ lại một chiếc khăn trùm đầu ngân hà không?”
Hiện tại kỹ năng của anh đã rất thảm, vẽ vật thực chỉ giống được năm phần, đối với bầu trời đầy sao đòi hỏi phối màu và sáng tạo cực cao e là không thể vẽ lại được.
Lúc trước, khi tìm lại ký ức bị phong ấn, Kỳ Lâm đã biết chuyện Diệp Chuyết Hàn vẽ cho cậu một mảnh khăn trùm đầu.
Mùa hè năm ấy ở Tinh Nhứ Than, Diệp Chuyết Hàn đã vẽ bức tranh khăn trùm đầu đầu tiên.
Sau đó, ban đêm bị Thôi Y bắt gặp, Diệp Chuyết Hàn hoàn thành bức tranh gửi cho cậu.
Mà cậu lại không nhận được.
Mẹ cậu lấy danh nghĩa của cậu gửi đi một tin nhắn bình thường nhưng mười phần tàn nhẫn – “Lần sau không cần vẽ những thứ này nữa.”
Sau khi cậu rời đi, Diệp Chuyết Hàn vẽ lại vô số bức, cũng xé bỏ vô số bức. Cậu tiếc nuối vô cùng, hận thời gian không có cách nào quay ngược lại.
Cậu muốn tận mắt nhìn thấy bức tranh khăn trùm đầu Diệp Chuyết Hàn vẽ cho cậu.
Rõ ràng là cậu nói ngân hà ở Tinh Nhứ Than như một chiếc áo cưới lãng mạn tuyệt đẹp, cậu lại chưa từng vẽ. Người vẽ lại dải ngân hà là Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn cũng ngửa đầu, có lẽ đang nhìn cùng một ngôi sao với Kỳ Lâm.
“Tôi quên mất cách pha màu rồi.”
Kỳ Lâm thở dài.
“Nhưng thực ra em đã nhìn thấy nó.” Giọng Diệp Chuyết Hàn dịu dàng tựa như ánh trăng nhẹ nhàng phản chiếu trên mặt hồ.
Kỳ Lâm bất ngờ, “Đã nhìn thấy?”
Kỳ Lâm lập tức hồi tưởng, xác định mình chưa từng nhìn thấy bức tranh vẽ khăn trùm đầu nào của Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn xoay người sang, ánh mặt dịu dàng và chân thành, “Còn nhớ ngày chụp ảnh kết hôn không?”
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi kinh ngạc, có tia sáng lóe lên trong mắt cậu, “Là…”
Hôn nhân của cậu và Diệp Chuyết Hàn trong một đoạn thời gian hài hước như một trò cười. Một “Diệp tổng” chưa từng gặp mặt đề nghị kết hôn, sau khi từ chối lại bị AI ghép đôi lại với nhau – Diệp Chuyết Hàn đã thừa nhận hệ thống AI của chính phủ do Nhạc Đình quản lý dữ liệu, sau khi thông tin của cậu được nhập vào hệ thống đã bị khóa lại, do đó cậu không thể kết đôi với bất kỳ ai theo cách thông thường, sau đó, cậu gặp Diệp Chuyết Hàn, bước vào kế hoạch kết hôn đã định trước.
Khi chụp ảnh cưới, Diệp Chuyết Hàn chuẩn bị cho cậu mười hai bộ lễ phục, trong đó có một bộ váy cưới và một bộ sườn xám.
Cậu căn bản không nghiêm túc quan sát váy cưới và sườn xám. Hiển nhiên, sự tồn tại của sườn xám chỉ là giúp cho sự xuất hiện của váy cưới không quá đột ngột.
Thanh âm của Kỳ Lâm run rẩy, “Chiếc váy cười kia thật ra là…”
“Là áo cưới sao trời mà em muốn.” Diệp Chuyết Hàn dùng một tay vuốt ve mặt cậu, gió từ rừng cây bên kia thổi sang, “Tôi đã biến bức tranh thành váy cưới thật sự.”