Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 456



CHƯƠNG 456

An Diệc Diệp vừa quay đầu lại, đã thấy ông Bành và ông Trương đang đứng bên cạnh vẫy tay với cô.

An Diệc Diệp quay đầu nhìn bọn họ, rồi mỉm cười chào hỏi.

“Ông Trương.”

Ông Trương vừa nghe thì vỗ ông Bành ở bên cạnh ngay.

“Ông xem! Ông xem! Tôi nói rồi mà, chắc chắn con bé là Diệc Diệp, chỉ có con bé mới có thể có khí chất như vậy.”

Dứt lời, ông vội đi tới đây.

“Nhóc con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cháu bỗng trở thành người nhà họ Nguyễn thế?”

An Diệc Diệp lắc đầu đáp: “Là bà Nguyễn nhận nuôi cháu.”

“Nhưng dù là vậy, thì tại sao cháu lại nói cháu không phải là nhóc con?”

An Diệc Diệp khẽ cười.

“An Diệc Diệp ngày trước đã rơi xuống biển chết rồi, nên cháu không phải cô ấy.”

Ông Trương sửng sốt rồi vỗ trán, nhất thời vỡ lẽ.

“Đúng! Đúng! Như vậy cũng tốt! Sau này cháu khỏi phải bị tên Khúc Chấn Sơ đó quấy rầy nữa, tên đó chẳng có chỗ nào tốt.”

Ông Bành không kích động như ông ta, sau khi xác nhận người trước mặt là An Diệc Diệp, ông bỗng thư thái.

Dù thế nào, chỉ cần nhóc con có thể bình an hạnh phúc là được rồi.

“Vậy giờ cháu định làm gì?” Ông Bành hỏi.

An Diệc Diệp ngẫm nghĩ, rồi nói ra kế hoạch lúc trước.

“Cháu sẽ không để mấy người từng đốt cô nhi viện, rồi đẩy cháu xuống vách núi, tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà bọn họ phải trả giá về những chuyện mình đã làm sai.”

Cả ông Trương và ông Bành đều gật đầu.

“Không thành vấn đề! Chỉ cần cháu nói một câu, chúng ta sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình.”

Ông vỗ ngực mình bảo đảm.

Ông Bành ở bên cạnh không nhịn được mà nói lời cảnh tỉnh ông ta.

“Giờ nhóc con đã là con gái bà Nguyễn, thì ai dám chọc vào nó? Bọn họ chán sống rồi à? Còn chuyện nào con bé không làm được không? Ông hãy yên tĩnh chút đi!”

Ông Trương bất mãn lườm ông ta.

“Chuyện này có quan hệ gì? Nhóc con Diệc Diệp, nếu cháu cần làm chuyện gì thì cứ việc nói với ông, ông sẽ bảo thằng con ngốc nhà ông đi làm giúp cháu.”

Dứt lời, ông lại nhíu mày.

“Nhưng tên Khúc Chấn Sơ đó, cháu không được ở bên cậu ta nữa. Cháu có biết không, ban đầu khi cháu rơi xuống biển, Khúc Chấn Sơ còn cử người đi tìm kiếm cháu, nhưng chưa tới hai ngày sau đó đã từ bỏ rồi.”

“Người như vậy có điểm nào tốt đâu chứ, cháu mau quên cậu ta đi.”

“Anh ấy không tìm kiếm cháu ư?”

“Cậu ta có tìm, nhưng chưa tìm được mấy ngày đã từ bỏ rồi, cháu nói xem làm vậy có được không?” Ông Trương giận dữ bất bình.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.