Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 30



Phòng bệnh 104

Châu Duật Thần ngồi dựa lưng lên gối người hơi ngã về phía sau dịu dàng nhìn người con gái trước mắt, Nghi Mạch lúc này ra dáng một cô gái ngoan hiền tập trung bóc vỏ cam ra.

" Bác sĩ nói rồi anh mất nhiều máu cần nghỉ ngơi và ăn uống đủ chất như vậy cơ thể mới hồi phục nhanh được, cam này rất ngọt có nhiều vitamin em bóc vỏ anh phải ăn đấy "

Cô ngẩn đầu lên khi bóc xong vỏ trái cam thứ ba bắt gặp ánh mắt chăm chăm của anh bất giác làm cô cảm thấy ngại ngùng, Duật Thần môi khẽ cong lên cười ngọt ngào, biểu hiện của cô như vậy làm anh muốn trêu chọc cô thêm nữa, anh lia tầm mắt hướng về trái cam mở miệng nói với cô.

" Em sao vậy không tính đút cho anh ăn cam à? "

" À...hả....ưhm anh ăn đi "

Cô tách nữa quả ra làm tư rồi đưa đến miệng cho anh, Duật Thần không khách sáo mà hả miệng đớp lấy còn cố ý chạm nhẹ vào ngón tay của cô nữa, cô thu tay lại lấy nữa trái cam bỏ vào miệng nhai phân tán sự tập trung của mình khi cứ nghĩ về anh, cam quả thật rất ngọt độ ngọt mọng nước tan ra trong miệng cô, Nghi Mạch bị lôi cuốn ăn thêm một trái nữa, không để ý có một ánh mắt chăm chú đang nhìn mình.

" Ngon thì em ăn hết đi, không cần để cho anh"

Anh cất giọng lên nói, ngữ khí đậm sự yêu chiều, gương mặt cô lộ ra vẻ bẻng lẻng ngại ngùng nhưng tay lại thành thục cầm lấy trái cam bỏ vào miệng nhai ngon lành. Nếu anh đã nói như vậy thì cô cũng không cần khách sáo nữa anh yêu bảo cô ăn thì cô phải nghe lời ngoan ngoãn ăn.

Cứ được ăn đồ ngon là cô cười khúc khích, hình ảnh của cô trong mắt của Châu Duật Thần lúc này giống hệt như một con sóc chuột, vẻ mặt được ăn ngon của cô bé này có chút đáng yêu.

" Trời cũng tối rồi anh muốn về nhà, nằm ở bệnh viện anh không quen cho lắm "

" Nhưng mà bác sĩ nói cần ở bệnh viện thêm mấy hôm nữa tiện theo dõi tình hình hồi phục của anh mà, về nhà bây giờ không ổn "

" Anh biết tình hình sức khỏe cơ thể của mình mà, vết thương của anh về nhà tịnh dưỡng cũng không sao, có gì anh sẽ gọi bác sĩ riêng tới nhà thăm khám theo tuần, anh thực không quen không khí ở đây nếu ở đây anh sẽ không ngủ được mất nên chúng ta về nhà nha. "

" Được rồi, anh nhớ là phải gọi bác sĩ riêng đến nhà kiểm tra vết thương định kỳ hàng tuần nghe chưa, em ra làm thủ tục xuất viện rồi chúng ta về nhà, anh thay đồ đi chờ em quay lại nhé "

" Ừhm, được "

Cô đi ra quầy làm thủ tục xuất viện còn anh thì thay đồ ra xong xuôi cả hai rời bệnh viên về nhà.

Lúc hai người về tới nhà cũng đã hơn 20h rồi, trong nhà trống trơn người giúp việc đã về hết rồi, cô dìu anh lên phòng ngủ.

Thấy anh loay hoay cởi áo ra nhưng mãi chưa xong vô tình lại động đến vết thương, anh nhăn mặt cảm thấy cánh tay không còn sức lực nó đau nhức khiến anh khó chịu và bất lực.

" Anh ngồi xuống giường đi, em giúp anh cởi áo cho, động mạnh vết thương sẽ rách ra mất"

Anh nghe lời ngồi xuống giường để cô cởi áo giúp mình, vì anh cao hơn cô tận mười lăm phân, Hạ Nghi Mạch cao 1m67 Châu Duật Thần cao 1m92 nên đứng thì cô sao có thể cởi áo giúp anh được. Nhón chân sẽ không tới lỡ đứng không vững ngã ra đè lên người anh nữa nên thôi tốt nhất là anh ngồi xuống để cô dễ cởi.

Mà cái áo này sao khó cởi vậy, cô vụng về gỡ từng cút áo ra, cuối cùng cũng gở xong hết tất cả cúc áo nhẹ nhàng cởi ra khỏi người anh, cô đứng dậy đi tới tủ quần áo lựa ra một bộ đồ ngủ cho anh không quên lấy khăn lau.

" Ừhm anh đi tắm đi đồ đây, để em xuống nấu ít cháo thịt cho anh ăn "

Cô nhét quần áo vài tay anh, Duật Thần cười cười rồi lên tiếng " Em nhìn anh như vậy sao tự tắm được? Anh mà tự tắm vết thương sẽ bung chỉ ra mất, hay là em giúp anh tắm đi "

Nhìn gương mặt ấy làm nũng cầu xin, đầu Nhi Mạch cảm thất bất lực cô đưa tay lên xoa đầu rồi chịu thua, thôi được ai biểu anh là người em yêu thương chứ tắm thôi mà Hạ Nghi Mạch này không làm được chắc.

" Được, chỉ là giúp anh tắm thôi mà dù sao cơ thể anh em đều nhìn thấy hết rồi "

Cô dìu anh dậy đi vào trong nhà tắm, nhìn xung quanh lúc này cô mới hối hận bây giờ nên bắt đầu từ đâu đây? Trước giờ đều là cô tự tắm chưa tắm qua cho ai hơn nữa đối tượng giờ là con trai sắc mặt Nghi Mạch hoang mang đúng là cô mạnh miệng giờ xem tự làm khó mình mà.

" Em nên bắt đầu từ đâu đây anh? "

" Em pha nước ấm giúp anh "

" À dạ "

Cô đều chỉnh nước ấm vừa phải rồi bấm xả vào trong bồn tắm, vừa quay người lại định nói với anh đã pha xong rồi thì thấy anh đã cởi xong chiếc quần, một thân trần truồng không biết ngại mà phô ra. Hạ Nghi Mạch kích động đến mức hai mắt trợn tròn lên tim đập nhanh mắt không chủ động được mà nhìn lên nhìn xuống toàn thân, hai bàn tay bên hông vô thức nắm chặt lại, miệng lấp bấp nói:

" Anh .....anh...anh nước ấm xong rồi đó anh tự tắm đi em xuống nấu cháo đây "

Cô muốn chuồng đi nhưng kẻ già gân Châu Duật Thần lại không muốn buông tha cho bé thỏ này, anh đưa tay nắm lấy tay cô kéo cô mà ôm lấy eo. Cô giật mình hai tay đặt lên ngực anh tiếp xúc thân mật và trong tình trạng anh đang khỏa thân như này làm cho cô không bình tĩnh được.

Thầm mắng trong bụng cái người đàn ông trước mặt đã bị thương rồi mà sức lực vẫn mạnh mẽ như vậy ôm cô muốn thoát cũng không được.

" Duật Thần anh buông em ra, anh đang bị thương đấy không được giỏ trò lưu manh với em. "

Châu Duật Thần mỉm cười khuôn mặt của cô bây giờ đang đỏ bừng ánh mắt đang lãng tránh anh ngại ngùng, hai bàn tay muốn đẩy anh ra nhưng lại vô lực bởi sức ôm chặt của anh. Ai nói là bị thương không được làm chuyện xấu xa chứ, anh cũng không muốn bản thân mình trầm mê mất lí trí nhưng cô bé cứ bên anh từ cái động chạm ôm ấp, nắm tay và nhìn thấy gương mặt này anh muốn kiềm chế làm trai tốt cũng không được.

" Giở trò lưu manh? Bé con em đang nói tới chuyện gì vậy? "

" Anh biết rõ còn cố tình chọc em, đồ xấu xa nhà anh buông ra em xuống nấu cháo "

Châu Duật Thần mặc kệ kháng cự của cô ôm eo cô chặt hơn, lúc này Nghi Mạch cảm nhận được ở dưới có cái gì đó đang cứng lên cọ vào quần cô, cô mở miệng định nói nữa nhưng lại trao cơ hội cho anh, cần gì phải nấu cháo có món cháo không cần bắt bếp cơ mà.

" Ưhm....ư ........ưm......"

....................................................

Kiều Hạnh và Tuấn Kha lúc này đang ngồi ăn lẩu, trên bàn ăn ngoại trừ lẩu ra còn có trái cây và kem nữa, hôm nay anh chở cô đến hadilao để ăn, hai người chọn ba vị lẩu theo 3 ngăn lẩu thái chua cay, lẩu nấm, lẫu tứ xuyên một ngăn trống để nước lọc phòng khi lát nữa Kiều Hạnh muốn nấu cháo ăn.

" Ngon không em? "

Anh nhúng thịt bò xong bỏ vào chén cho bạn gái nhỏ nhà mình, Kiều Hạnh được anh nhúng thịt cho vui vẻ mà cười khì khì cô không khách sáo gắp chúng nhúng vào nước chấm rồi bỏ vào miệng nhai ngon lành.

" Ngon lắm ạ, mà anh cũng ăn đi sao nãy giờ cứ gắp cho em quài vậy, em tự ăn cũng được mà, đây anh ăn thịt đi "

Cô gắp thịt trong nồi lẫu lúc nãy cô bỏ vô cho chín đó, khói bóc lên từ miếng thịt Kiều Hạnh liền chu miệng thổi vào cho bớt nóng rồi đưa miếng thịt đến trước miệng anh, Tuấn Kha cưng chiều hả miệng cho cô đút.

" Giỏi quá, anh muốn ăn gì nữa không em lấy cho ? Ưhm ăn tôm nhé ? "

Cô chủ động chiều anh người yêu, Kiều Hạnh là người rất rành mạch rõ ràng người đối tốt với cô cô sẽ hết lòng đối tốt lại, Dương Tuấn Kha hiện tại là bạn trai của cô đương nhiên cô sẽ để ý quan tâm và chăm sóc anh thật lòng, đôi khi có một người để mình quan tâm cũng không tệ.

Trước kia khi đi ăn chơi cùng bạn lúc nào cô cũng chủ động giúp bạn mình từng việc nhỏ nhặt để ý từng chi tiết. Nướng đồ ăn, bóc vỏ tôm, múc đồ ăn, lấy nước, đến mức bạn của cô phải nói rằng trông cô như đàn ông không giống con gái.

Kiều Hạnh muốn bóc tôm cho bạn trai, tôm vừa vớt ra bỏ vài chén cô không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp dùng tay cầm lên muốn lột vỏ, cầm lên chưa được 5s đã bỏ xuống vì nóng quá.

Dương Tuấn Kha cau mày đưa tay lấy khăn giấy bọc lấy ngón tay vừa mới bị bỏng nóng do tôm kia, anh không vui nhìn cô bé ngốc muốn la cô vì không chú ý bản thân nhưng nghĩ thôi lời nói không thốt ra được.

" Bỏng tay rồi đúng không? Em đấy không chú ý gì cả "

" Em chỉ muốn lột vỏ tôm cho anh ăn thôi mà, chỉ tại em hấp tấp quên để cho nó nguội rồi mới lột chớ bộ "

" Em thấy em ngốc chưa, từ nay về sau anh sẽ để ý em kĩ hơn không để em động tay chân nữa em chỉ việc bên cạnh anh yêu anh là được rồi, những việc khác để anh lo "

" Đâu được, anh đi làm đã mệt mỏi rồi không cần chăm sóc em quá đâu, em có tay có chân lành lặn như này em tự lo cho mình được mà, anh Tuấn Kha em cũng muốn chăm sóc người yêu mình mà "



Dương Tuấn Kha thở dài tay đã bóc xong vỏ tôm đổi chén đưa cho cô.

" Em ăn tôm đi, ăn xong về nhà anh sẽ suy nghĩ muốn anh đồng ý phải xem biểu hiện của em thế nào đã "

" Ò ! "

Kiều Hạnh chu môi ra có chút hụt hẩng nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn tôm, xem biểu hiện của em? Hừ! Anh muốn như thế nào đây?

Ăn xong anh lái xe chở cô về nhà, từ lúc ở trên xe đến lúc đi xuống xe anh cứ im lặng không nói gì cũng không có hành động gì với cô nữa. Hai người một đi trước một đi sau chân người đàn ông khá dài đi liền nhanh hơn cô gái phía sau.

Kiều Hạnh chân đâu có dài cô chỉ cao có 1m61 mà kém nhiều so với chiều cao 1m85 của anh. Cô tăng tốc bước chân đi nhanh tới anh đưa tay ra muốn nắm tay anh nhưng lại chợp mất cơ hội nhìn thấy anh lạnh lùng đi một mạch lên lầu cô đứng dưới nhà khách tầng 1 ngó lên cảm thật bất lực.

Lúc này điện thoại cô reo lên cô lấy ra nghe, người gọi tới là mẹ của cô.

Cô quay người đi tới ngồi xuống sofa bấm nghe mẹ gọi tới từ mess gọi videocall.

" Con gái ! "

" Dạ con đây mẹ "

" Con đã ăn cơm gì chưa? "

" À con vừa mới đi ăn với bạn xong, mà mẹ và mấy đứa nhỏ ăn cơm chưa? "

" Mẹ và em ăn rồi. Con vừa khóc à sao mẹ thấy mắt con sưng và đỏ thì phải? "

" Dạ không có con bị đau mắt đấy mẹ không sao thoa thuốc mấy hôm là khỏi à "

" Đau thì mua thuốc uống nghe con, ăn uống coi chú ý sức khỏe "

" Dạ con biết rồi, mà mấy đứa nhỏ đâu mẹ ? "

" Thằng Hải đi nó đang chơi game còn Hiếu thì đang ngồi đây nè, con My đang ngồi ở bàn học bài này "

" Đâu mẹ bảo mấy đứa con nhìn mặt xem, không nhớ chị hai à? "

Mẹ cô quay mặt ra khỏi camera lớn giọng gọi

" Chị hai mấy đứa muốn gặp mặt nè, Hiếu nói chuyện với chị bé đi con "

" Mấy nhỏ đâu chị thấy mặt coi không nhớ chị lớn à ? "

Cô quả thật nhớ mấy nhóc em của mình rồi, nhà cô là chị cả sau có ba đứa em, khi ba mẹ đi làm xa cô là người chăm sóc nấu ăn cho chúng, dù có lúc cô có hơi tức giận chửi chúng nhưng cô thương các em thật.

Lúc đi lên Sài Gòn cô mới biết cô thương các em ra sao nhiều lúc nhớ mà không gặp được không có ai ở nhà nấu cho mấy nhỏ ăn. Có lúc cô nấu ăn lại nhớ tới mấy nhóc nghĩ lại ngủi lòng không biết mình đi mấy nhóc ở nhà với bà nội có được ăn ngon đầy đủ hay không?

" Chị lớn, sao ọ em đây? "_ Em gái My

" Chị muốn nói chuyện đấy mà, ở nhà vẫn tốt chứ bé? "

" Vẫn tốt ạ, còn chị thì sao ạ? "

" Chị vẫn khỏe, chị mới tìm được việc làm thêm đó khi nào lãnh lương chị để dành tiền khi về cho bé mua đồ nhé ? "

" Thật hả chị? Chị làm gì vậy ? "

" Ừhm chị làm phục vụ nấu nướng ấy mà công việc này cũng ổn lắm không quá cực "

" Dạ vậy chị cố lên nhé, chừng nào nghỉ lâu về ngà chơi nhé chị ".

" Ưhm, mà tí Hiếu đâu rồi bé? "

" Thắng Hiếu hả, nó nằm đây nè......Hiếu chị lớn kêu nè "

" Em đây chị lớn "_ Út Hiếu

" Sao chị gọi nãy giờ mà không trả lời, không nhớ chị à? "

" Không có em đang chơi game á "

" Ở nhà Hiếu có uống trà sữa ăn gà rán đồ hông? "

Út Hiếu cười khì khì đáp lại : " Không có chị lớn, tiền còn không có đủ ăn sáng mờ "

Cô chạnh lòng thương nhóc, lúc cô về cô sẽ chở nhóc đi ăn vặt uống trà sữa nhé. Đợi chị hè chị sẽ về.

" Không sao chờ nghỉ hè chị về quê muốn ăn gì chị chở đi ăn vì chị có việc làm thêm rồi lúc đó chắc để dành được tiền đi ăn không thành vấn đề "

" Dạ, hi hi "_ Út Hiếu

" Anh Hải đang chơi game nhà dưới hả? "

" Dạ đúng rồi chị "

" Thôi Hiếu chơi game tiếp đi chị nói chuyện với mẹ chút "

Cậu nhóc đưa máy cho mẹ rồi tiếp tục chơi game.

Bà cầm lấy điện thoại nhìn coi con gái cảm giác như con bé đang có chuyện gì giấu mình.

" Con có chuyện giấu mẹ à? Mẹ thấy con sao sao ấy "

" Không có gì mà mẹ, con đang nhớ mẹ quá thôi à "

" Con bé này, nhớ thì ráng học cho tốt hè về nhà chơi với gia đình "

" Ưm....hưh....mẹ ơi "

" Sao đấy cô nương đừng khóc nhớ thì gọi điện thường xuyên vào, lớn rồi khóc như con nít ấy con bé này "

" Mẹ ơi con tìm được công việc làm thêm rồi, tháng sau mẹ không cần gửi tiền ăn hay tiền trọ cho con nữa đâu con tự lo được "

" Con làm ở đâu lương bao nhiêu mà không cần mẹ gửi tiền nữa con? Có ảnh hưởng tới việc học không? Đi làm cực lắm mẹ vẫn nuôi con được mà chỉ cần con cố gắng học giỏi để ra trường tìm việc ổn định cho mẹ là được rồi"

" Mẹ đừng lo công việc cũng không cực lắm lương cũng ổn định nữa hơn nữa còn bao ở với ăn nên mẹ yên tâm nha "

" Công việc gì tốt vậy con còn bao ăn với bao ở nữa? "



" Giống như đầu bếp á mẹ, chủ nhà này tốt bụng lắm cho con ở miễn phí nữa mẹ đừng lo? "

" Chủ nhà là trai hay gái? "

" Là trai, ông chủ tốt bụng lắm "

" Vậy có ổn không con? "

" Ổn mà "

" Thôi được con đã quyết định rồi thì mẹ làm gì được nữa chứ, mà có chuyện gì thì gọi cho mẹ liền nha "

" Dạ "

" Vậy thôi nhé con mẹ dọn nhà tí nhà em con nó ở bừa bộn quá "

" Dạ vậy mẹ dọn đi con tắt đây "

" Ừhm "

Tắt máy Kiều Hạnh cầm điện thoại đứng dậy đi lên lầu cô đứng trước cửa phòng anh nhìn một lúc, chầng chừ muốn gõ cửa nhưng tay đưa lên giữa chừng lại thu về. Quay lưng cô đi về phòng bên cạnh bỏ túi điện thoại sang một bên, cô nằm xuống nệm êm ôm gối ôm nằm nghĩ ngợi một lúc sau cũng nhắm mắt ngủ quên đi.

Trời càng về tối càng lạnh lẽo, trong nhà rộng rãi chỉ có hai người mà mỗi người một phòng. Người con gái đã ngủ say người đàn ông lại đang ngồi trên ghế ngã người tựa lưng lên lưng ghế, ánh mắt trầm ngâm vẻ mặt lộ rõ sự mông lung nặng nề.

Anh ngồi trong phòng chờ mãi nhưng không thấy Kiều Hạnh có động tĩnh gì, cô bé không cảm thấy rằng anh đang giận ư? Không tới bên anh ôm anh không làm nũng dỗ dành anh?

Càng nghĩ anh càng cảm thấy bực, anh nhìn điện thoại 9h30 rồi?

Cô ngủ chưa nhỉ? Hay là đang trốn đâu đó khóc một mình?

Ch*t tiệt! Anh có quá đáng không nhỉ? Hình như anh hơi quá rồi làm ngơ cô như vậy cô không vì vậy mà tủi thân đấy chứ? Kiều Kiều của anh là cô bé rất nhạy cảm yếu lòng mà.

Không được phải đi tìm em ấy.

Anh đứng dậy đi tìm khắp nhà cuối cùng tìm thấy cô đang nằm ngủ say trong phòng bên cạnh mình.

Anh bước vào tiến về giường rồi ngồi xuống, nhìn gương mặt đang ngon giấc bất giác anh cảm thấy nhẹ lòng, cũng may là ngủ say không phải đang khóc cô mà khóc chắc anh tự đánh mình quá.

" Anh xin lỗi, anh sai rồi, chỉ là vì lo cho em nên anh mới giận, sau này sẽ không như vậy nữa dù anh có giận cũng không làm ngơ em nữa "

" Anh nói phải giữ lời đấy nhen "

Cô bất thình lình mở mắt làm anh giật mình bàn tay xoa mặt cô còn chưa kịp thu về, Kiều Hạnh nắm lấy bàn tay anh ngồi dậy đối mặt mà nói.

" Em biết là anh lo cho em không muốn em bị thương nhưng mà anh đừng làm ngơ không để ý em, anh làm vậy em tủi thân lắm đấy biết không? Nếu em có làm gì sai thì anh cứ nói thẳng em sẽ sửa đừng giữ trong lòng làm cả hai không vui "

" Được, anh hứa với em "

" Vậy là giải quyết xong rồi nhé, bây giờ trời cũng khuya rồi ngủ thôi ngày mai em còn đi học nữa "

" Ừhm, em ngủ đi anh về phòng đây "

Anh đứng dậy quay lưng bước ra, đi được mấy bước anh cảm thấy hình như có ai phía sau mình anh quay nhìn thử thì thấy Kiều Hạnh đang ôm gấu bông theo sau mình.

" Em sao không ngủ theo anh làm chi? "

Cô cười tươi bước chân nhanh hơn tiến về phía anh đến trước mặt anh.

" Em muốn được ngủ chung với anh, anh cho em ngủ cùng nhé? "

" Em muốn ngủ chung với anh? "

" Dạ! Không được ư? "

Cầu còn không được mới đúng, bé ngốc này không biết phòng tránh gì à? Muốn ngủ chung với anh lỡ như anh không kìm chế được bản thân mà ăn em thì em có ghét anh không ?

" Em suy nghĩ lại đi, ngủ với anh không tốt đâu! "

Cô không nghĩ ngợi gì cứ thế đáp lại " Nghĩ gì chứ ngủ chung với anh có gì không tốt, được ôm anh nè được ngủ cùng người đẹp trai như anh em chắc chắn sẽ ngủ rất ngon cho coi "

Tuấn Kha cảm thấy bất lực, em thì ngủ ngon rồi còn anh chắc thức trắng đêm.

Anh bất ngờ cúi đầu xuống ngậm lấy môi mềm của cô, Kiều Hạnh vụng về mà đáp lại cô không còn ngại ngùng với cái hôn của anh nữa, dù sao anh cũng là người cô thích.

" Được rồi, ngủ cùng thì ngủ cùng em muốn anh đều chiều "

Anh dắt cô đi vào phòng mình, nhìn cô chưa thay đồ ra anh liền mở tủ ra lục trong ngăn sâu bên trong lôi ra một bộ đồ ngủ đùi đơn giản, làm cô hơi bất ngờ sao nhà anh lại có đồ con gái nhỉ? Anh trước kia có bạn gái rồi à?

" Em thay ra đi rồi mới ngủ được chứ! "

" Đồ này ở đâu ra vậy anh trước kia có sống với người con gái khác à? "

" Không có, đồ này là anh mua cho em mà "

" Anh mua cho em? Từ khi nào? "

" Không nhớ nữa....chắc một tháng trước "

Một tháng trước sao, cô nghi hoặc nhìn anh sao thế được nhỉ nếu vậy là anh ấy đã có kế hoạch sống chung với mình từ trước rồi à? Cô cảm thấy hình như mình bị lừa vào một cái bẩy to rồi thì phải.

" Em nghĩ gì vậy vào thay nhanh đi, còn đi ngủ mai em còn phải đi học không phải sao? "

" Dạ....vâng em thay ngay đây "

Cô thay xong đồ bước ra anh đã nằm xuống giường đợi sẳn rồi, thấy cô ra anh vỗ nhẹ chỗ trống phía bên cạnh mình gọi cô nằm xuống.

" Em lại đây nằm bên cạnh anh "

" Vâng "

Cô vừa nằm xuống bị anh ôm lấy, hai cơ thể của hai người dính sát nhau cô ngẩn mặt lên đã nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, Kiều Hạnh vòng tay ôm lấy anh nhỏ giọng chúc ngủ ngon.

" Ngủ ngon nhé "

" Ừm bảo bối cũng ngủ ngon nhé "

Một đêm bình yên cứ thế chầm chậm trôi qua.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.