Băng Hỏa Ma Trù

Chương 151: Long vương đích nhược điểm (Hạ)



"Được." Gia Lạp Mạn Địch Tư lại nuốt một ngụm nước miếng lớn, vội vàng đặt long trảo lên trên vung, hơi nước không ngừng bốc lên trên, nhưng không thể đẩy được vung ra, chỉ có thể thoát ra từ mấy lỗ nhỏ trên vung, mùi thịt và mùi canh kết hợp hoàn mỹ, hương khí nồng đậm mê người, đừng nói là Gia Lạp Mạn Địch Tư, ngay cả các thành viên trong dong binh đoàn thành viên cũng đang không ngừng nuốt nước miếng.

Một lát sau, Niệm Băng thu hồi ma pháp, nói: "Được rồi, không cần giữ nữa." Gia Lạp Mạn Địch Tư nhấc trảo ra, Niệm Băng mở vung, nhanh chóng cho vào đó một chút xì dầu và muối. Để cho nước canh sôi trào, khiến gia vị và canh cùng dung nhập với sườn. Khi đun cách thủy gần xong, cho muối vào là có mục đích, bởi vì, nếu lúc bắt đầu mà cho muối, mặc dù có thể dễ dàng nhập vị, nhưng thịt lại rất nhừ, vị đạo cũng kém đi nhiều. Lấy Ngạo Thiên đao ra, trước ánh mắt hung ác của Gia Lạp Mạn Địch Tư, trực tiếp cắt một miếng thịt trong nồi, thổi thổi mấy cái rồi đưa vào miệng nhẹ nhàng nhấm nháp.

Gia Lạp Mạn Địch Tư thấy Niệm Băng đang say mê ăn thì nhất thời giận dữ, long trảo giơ lên, vừa muốn trừng phạt gã nhân loại to gan dám ăn mất mỹ thực của chính mình, liền nghe Niệm Băng nói: "A, cũng không tệ lắm, mặc dù vội vàng một chút, nhưng miễn cưỡng có thể ăn." Long trảo của Gia Lạp Mạn Địch Tư nhất thời dừng ở giữa không trung, hưng phấn nói: "Có thể ăn sao? Thật tốt quá." Gian khổ chờ đợi rốt cục cũng đến lúc được hưởng rồi.

Niệm Băng lại dùng Ngạo Thiên đao cắt một miếng sườn nhỏ, hướng về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư gật đầu, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không khách khí, hữu trảo thò vào nồi đang sôi sùng sục chộp lấy cả miếng sườn lớn, rồi đưa cả miếng sườn vào miệng nhai, tiếng nhai nhóp nhép không ngừng vang lên, Niệm Băng nhìn thấy liền cau mày. Cả miếng sườn lớn, chỉ là nhai vài cái, đã bị Gia Lạp Mạn Địch Tư nuốt sạch sành sanh.

Niệm Băng nhíu mày nói: "Vị đạo thế nào? Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại."

Gia Lạp Mạn Địch Tư long mục tràn đầy vẻ say mê. "Ngon, thật sự là rất ngon!"

Niệm Băng trừng mắt nhìn hắn hỏi: "Chỉ là ngon thôi sao?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư khó hiểu, đáp: "Ngon còn chưa đủ sao? Ta, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, có thể nói rằng ngươi nấu ăn ngon, đó là vinh hạnh của ngươi rồi."

Lúc này đến phiên Niệm Băng khinh thường hừ một tiếng, nói: "Ngươi nuốt chửng như vậy thì còn biết gì là mỹ vị nữa. Uổng phí một phen khổ tâm của ta."

Gia Lạp Mạn Địch Tư sửng sốt, hỏi: "Ăn còn phải chú ý cái gì nữa? Không phải là nhai vài rồi nuốt sao?"

Niệm Băng ngạo nghễ nói: "Nấu phải chú ý, ăn cũng phải chú ý, Thanh Mộng, ngươi tới đây." Niệm Băng quay sang gọi Tử Thanh Mộng. Tử Thanh Mộng nghi hoặc bước tới trước mặt hắn, Niệm Băng cầm Ngạo Thiên đao mà trên đó còn một miếng sườn nhỏ đưa cho nàng, nói: "Ngươi ăn thử, sau đó nói cho chúng ta cùng Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại biết, miếng sườn này có mùi vị thế nào."

Tử Thanh Mộng tiếp nhận Ngạo Thiên đao. Đưa miếng sườn vào miệng, chậm rãi nhai rồi nuốt, một lát sau, trong mắt toát ra vẻ tán thán: "Dưới tác dụng của lưỡng chủng ma pháp kia, sườn lợn biến hóa thành hàng trăm loại tư vị, thịt sườn vừa thơm vừa mềm, thơm mà không béo, kỳ lạ nhất chính là mùi thơm của rượu dưới tác dụng của ma pháp vẫn được bảo trì trong thịt, rồi còn có hương của các loại gia vị. Khiến cho thịt sườn dung hợp hoàn mỹ mùi thơm của gia vị và thịt, chính là sự biến hóa của mùi thơm nồng của rượu và ma pháp, thật sự là mỹ vị chốn nhân gian! Nhất là ở việc điều khiển hỏa hậu, quả thực rất tốt, ta khẳng định là không thể làm ngon được như vậy."

Niệm Băng tiếp nhận Ngạo Thiên đao từ Tử Thanh Mộng, hướng về Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Ngươi nghe thấy chưa? Ta nấu thứ gì đó, đều phải tinh tế thưởng thức mới có thể thấy được đạo lý bên trong, chỉ có biết cách giám thưởng, mới có thể từ thực vật mà thu được lạc thú lớn nhất, ngươi tùy tiện ăn như vậy thì chỉ có thể thấy được một chút hương khí, cũng chỉ có thể bình luận là ăn ngon mà thôi, ngươi không cảm thấy đưa mỹ vị vào bụng như vậy là quá thiệt thòi cho nó sao?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư hấp háy mắt, lẩm bẩm: "Ngươi nói có chút đạo lý, bất quá, ta phải làm thế nào?"

Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Nếu ngài định giữ ta lại, chúng ta sau này sẽ có thời gian luận bàn về mĩ thực, ta sẽ nấu thật nhiều món ăn ngon, ngài có phải là nên thực hiện lời hứa, đưa bằng hữu của ta ra ngoài? Chỉ cần ngài muốn ăn, ta tùy thời đều có thể làm nấu cho ngài ăn."

Gia Lạp Mạn Địch Tư quét mắt về phía mọi người, do dự một chút, nói: "Được rồi, bất quá, ta còn có một điều kiện."

Niệm Băng nhíu mày nói: "Còn có điều kiện? Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài cần phải xứng đáng với hai chữ vĩ đại, nói lời phải biết giữ lời."

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói: "Ta nói thì đương nhiên giữ lời, bất quá, tiểu tử ngươi rất giảo hoạt, ta không thể không phòng bị, nếu không, sau này ta sao chế phục được ngươi. Như vậy đi, ngươi công kích ta một lần, như vậy ta sẽ có quyền lấy đi tính mệnh của ngươi, sinh mạng ngươi bị uy hiếp, ta sẽ không sợ tiểu tử ngươi không vào khuôn khổ. Chỉ cần ngươi công kích ta xong, ta lập tức đưa bằng hữu của ngươi ra ngoài." Cự long sống mấy nghìn năm, cũng không phải dễ đối phó. Tới lúc này, Niệm Băng đã không còn con đường nào để lựa chọn nữa.

Không do dự, Niệm Băng chẳng để ý Phượng Nữ, Long Linh đang lo lắng định ngăn cản, Ngạo Thiên đao trong tay chém ra, một đạo phong nhận bắn ra, đánh lên người Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhưng ngay cả một dấu vết cũng không thấy lưu lại. Gia Lạp Mạn Địch Tư có chút hưng phấn phát ra một tiếng long ngâm rung trời, hồng sắc quang mang từ thân thể khổng lồ của hắn phát ra, trong nháy mắt bao vây đám Phượng Nữ hơn ba mươi người, long dực rung lên, quạt cho Niệm Băng lảo té ngã trên đất, Gia Lạp Mạn Địch Tư mang theo đám Phượng Nữ bay thẳng, hướng lên trên không.

Long Linh hai mắt đẫm lệ hướng về phía Niệm Băng hô lớn, "Niệm Băng, ngươi nhất định phải sống sót! Chuyện ngươi đáp ứng ta, nhất định phải làm."

Phượng Nữ cũng hô, "Niệm Băng, nhất định phải còn sống, còn sống mới có cơ hội báo thù! Có lẽ, ta sẽ nghĩ đến chuyện làm nữ bằng hữu của ngươi."

Tử Thanh Mộng cũng hô, "Ta cùng ca ca sẽ tới thủ đô của Áo Lan đế quốc, đầu nhập vào Ngân Vũ dong binh đoàn, ngươi nếu còn sống ly khai nơi này, hãy đến đó tìm chúng ta."

Niệm Băng mỉm cười hướng về phía mọi người vẫy tay, trên mặt không hề có một tia bi thương nào cả, "Phượng Nữ, ngươi phải nhớ lời. Linh nhi, cho ta một cơ hội, không được lấy Sư Cửu."

Nước mắt không ngừng rơi từ đôi mắt đẹp của Long Linh, "Tên ngốc, ngày đó là ta gạt ngươi, ta căn bản chưa hề đính hôn, ta ở Băng Tuyết thành chờ ngươi. Cho dù là phải chờ cả đời. Ngươi đã đáp ứng cha ta đi tham gia Tân Duệ ma pháp sư đại hội rồi, vì chúng ta, ngươi nhất định phải còn sống."

"Các ngươi thật phiền phức. Sinh ly tử biệt thì làm sao?" Gia Lạp Mạn Địch Tư tăng tốc độ phi hành. Thanh âm của Long Linh và Phượng Nữ cũng không thể nghe được nữa.

Nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, Niệm Băng ánh mắt có chút mê ly. Huyệt động này thật lớn, có long làm bạn, muốn ly khai dễ vậy sao, hiện tại cũng chỉ có thể lần mò từng bước, hy vọng vị Gia Lạp Mạn Địch Tư " vĩ đại " này có thể vĩnh viễn háu ăn như vậy. Nếu thế, mình chí ít cũng có thể sống sót. Nhìn thoáng qua tay phải có thể vận chuyển như ý. Niệm Băng ngồi xuống bên cạnh đống trân bảo của Gia Lạp Mạn Địch Tư. Hắn đối với tình cảnh trước mắt không lạc quan cũng không bi quan, trong đầu hồi tưởng về hai chữ mô phỏng, suy nghĩ về cách để tu luyện băng hỏa đồng nguyên ma pháp. Chờ đợi vận khí, không bằng nỗ lực đề thăng thực lực, mặc dù hắn cũng không hy vọng xa vời có thể chống lại hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhưng chỉ cần thực lực đề thăng, chung quy cũng sẽ có cơ hội. Từ khi phụ mẫu hãm thân ở Băng Thần tháp, hắn đã nuôi dưỡng được tính cách kiên nhẫn, không hề từ bỏ.

Không hề báo trước, mặt đất chấn động. Gia Lạp Mạn Địch Tư " vĩ đại " đã quay lại, "Tiểu tử, ta đã thực hiện lời hứa đưa bằng hữu của ngươi an toàn ra ngoài."

Không còn điều gì phải lo lắng, Niệm Băng lãnh đạm nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Nói như vậy, ta hẳn là phải cảm tạ ngươi? Được rồi. Ta phải tiểu tử, tên của ta là Niệm Băng."

Gia Lạp Mạn Địch Tư cả giận: "Hỗn đản, đây là ngữ khí mà ngươi dùng để nói chuyện với Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại sao? Đừng quên, ngươi đã từng công kích ta, ta tùy thời đều có thể lấy tính mệnh của ngươi."

Niệm Băng thản nhiên cười: "Chỉ sợ ngươi không dám thôi. Ăn thức ăn ta nấu rồi, ta không tin ngươi còn có thể hứng thứ với thực vật khác, chúng ta trao đổi một chút có được không, ngươi nói cho ta nghe một chút về mô phỏng ma pháp, ta dạy cho ngươi cách phẩm thường mỹ thực, thế nào?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng, đáp: "Ngươi sai rồi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ là một nhân loại hèn mọn, căn bản không có quyền nói điều kiện với Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại." Vừa dứt lời, Niệm Băng chỉ cảm thấy toàn thân căng lên, đã bị long trảo to lớn của Gia Lạp Mạn Địch Tư nhấc lên, khí tức nóng rực xâm nhập thân thể, bố y trên người nhất thời hóa thành tro bụi. Gia Lạp Mạn Địch Tư tiện tay vung lên, ném Niệm Băng ngã trên mặt đất, da dẻ kéo mặt đất gồ ghề tạo thành hơn mười vết thương, đau đớn kịch liệt khiến Niệm Băng phải rên rỉ thành tiếng, trong đầu một trận mông lung, nhất thời ngất đi.

"Này, này, ngươi không yếu ớt như vậy chứ?" Gia Lạp Mạn Địch Tư thấy Niệm Băng ngã xuống đất chẳng còn phản ứng gì, không khỏi hoảng sợ, hắn đương nhiên không để ý tới sống chết của Niệm Băng, nhưng là hắn rất để ý tới mỹ thực của mình, đây chính là thứ mà trước đây hắn chưa từng gặp qua bao giờ. E sợ Niệm Băng đã chết, vội vàng phóng xuất một quang minh hệ trị liệu ma pháp trên người hắn, vết thương nhất thời khép lại, Gia Lạp Mạn Địch Tư xem xét tình trạng thân thể Niệm Băng một chút, lúc này mới yên tâm quay về một bên ngủ.

Lúc Niệm Băng tỉnh dậy, phía trên huyệt động đã trở nên tối sầm, hắn phát hiện thân thể của mình không có chỗ nào không khỏe, pháp lực trong cơ thể mặc dù thiếu thốn, nhưng cũng còn đến chừng năm thành, xuất ra một Hỏa Diễm Thuật, chiếu sáng chung quanh. Cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư đang nằm đó ngủ, còn tài bảo của hắn đang lấp lánh dưới hỏa quang. Trong lòng khẽ động, hắn lớn tiếng gọi tên Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhưng cự long ngủ quá sâu, bất luận hắn gọi thế nào cũng không có phản ứng. Trong lòng Niệm Băng mừng rỡ, mặc dù hắn không chắc mình có thể chạy thoát, nhưng không thử một chút thì sao có thể biết được chứ?

"Băng Tuyết nữ thần vĩ đại! Thỉnh ban cho ta sự phẫn nộ của người, đưa chúng ta tới mê thất bỉ ngạn. Bạo Phong Tuyết." Băng nguyên tố ngưng tụ dưới chân, Niệm Băng cẩn thận khống chế ma pháp năng lượng không cho thoát ra ngoài, nâng thân thể từ từ bay lên, hướng về phía đỉnh. Năng lực của Bạo Phong Tuyết vốn không đủ để mang hắn bay cao như vậy, thế nhưng, hắn có Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức, với trợ giúp của cực phẩm băng hệ bảo thạch Băng Tuyết nữ thần chi thạch, công hiệu của Bạo Phong Tuyết được tăng cường, thừa khả năng nâng thân thể hắn bay cao. Trăm trượng đầu, Niệm Băng còn sợ đánh thức Gia Lạp Mạn Địch Tư, cho nên bay rất chậm, nhưng sau khi qua trăm trượng, Gia Lạp Mạn Địch Tư vẫn không có phản ứng gì như trước, phát hiện điều này, hắn bạo gan, toàn lực gia tốc, dùng Bạo Phong Tuyết đẩy thân thể lên cao.

Động khẩu càng ngày càng gần, Niệm Băng đã thấy được mấy vì sao trong trời đêm, vầng trăng giống như đĩa ngọc nằm ở chân trời xa, nhìn thấy vậy, hốc mắt của hắn đã có chút ươn ướt, rốt cục có thể đào thoát sao? Ngay khi Niệm Băng tới động khẩu, chuẩn bị bay ra ngoài, một cái đầu thật lớn xuất hiện trước mặt hắn, "Này, Niệm Băng tiểu tử, ngươi muốn ra đó hả!" Thanh âm quen thuộc, hồng sắc quang mang chiếu sáng chung quanh, chủ nhân của chiếc đầu lớn chính là hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư. Niệm Băng trong lòng trầm xuống, vừa muốn nói gì, chỉ thấy long trảo của Gia Lạp Mạn Địch Tư khẽ búng, Bạo Phong Tuyết dưới chân hắn nhất thời biến mất vô tung, vừa muốn dụng xuất ma pháp, thân thể hắn đã bị hỏa hệ ma pháp của Gia Lạp Mạn Địch Tư chế trụ, cảm giác bị đè xuống trong nháy mắt truyền đến, thân thể hắn rơi xuống đất giống như lưu tinh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Hết rồi, đây là ý niệm đầu tiên khi thân thể Niệm Băng rơi xuống, từ chỗ cao như vậy mà rơi xuống, sợ rằng chẳng còn khớp xương nào là nguyên vẹn. Sức ép mãnh liệt khiến Niệm Băng quên hết thảy, ký ức không ngừng hiện ra, giờ khắc này, thứ hắn nhớ lại đầu tiên, chính là nhãn thần tuyệt vọng của phụ mẫu trước khi hắn phát động không gian quyển trục kia, ba ba, mụ mụ, Niệm Băng không thể báo thù cho các người rồi.

Đột nhiên, toàn thân nhẹ bẫng, Niệm Băng phát hiện, tựa hồ có vật gì đỡ lấy thân thể, vốn đang lao xuống chuyển thành bay nghiêng, toàn thân chấn động, đã bắt đầu xoay tròn, khi định thần hắn mới phát hiện, mình đã nằm trên tấm lưng rộng lớn của Gia Lạp Mạn Địch Tư. "Mới chóng như vậy mà đã muốn trốn, nhân loại các ngươi thật sự không biết giữ tín." Từ thanh âm mà phán đoán, Gia Lạp Mạn Địch Tư tựa hồ cũng không hề tức giận.

Quay xuống đáy động, Gia Lạp Mạn Địch Tư chấn Niệm Băng từ trên lưng bay lên, lại dùng long trảo nắm thân thể hắn đặt trên mặt đất, bởi vì trên người hắn vẫn còn hồng sắc quang mang, khiến Niệm Băng có thể thấy rõ mọi thứ chung quanh, hắn thông minh không hỏi Gia Lạp Mạn Địch Tư tại sao không giết mình, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi có đói bụng không?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư sửng sốt, hắn hiển nhiên không nghĩ tới Niệm Băng sẽ có phản ứng như vậy, gật đầu, nói: "Sườn lợn ngươi mới làm chưa đủ để dính răng ta."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.