Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 29: Giả vờ câm điếc



Sầm Thâm vừa dứt lời, phòng làm việc tức thời rơi vào cảnh im lặng chết chóc. Hoàn Nhạc quắc mắt nhìn chằm chằm Sầm Thâm, cứ như phải nhìn cho mặt hắn nở hoa. Sầm Thâm cũng không e dè, cứ thế lặng thinh mà kiên định.

Ba phút sau, Hoàn Nhạc nghi ngờ quay đầu ngó A Quý đang đứng bên lề hóng hớt: “Ồ? A Quý, mới nãy ngươi có nghe thấy ai nói chuyện không?”

A Quý: “…”

Sầm Thâm: “…….”

Hoàn Nhạc cười tủm tỉm, biểu cảm muốn bao nhiêu hồn nhiên thì có bấy nhiêu hồn nhiên, cần mấy phần ngây thơ cũng có ngay mấy phần ngây thơ, Sầm Thâm không nhịn được bảo: “Đừng giả đui giả điếc, cậu nghe được tôi đang nói gì.”

“Ta đâu nghe.” Hoàn Nhạc thẳng thắn dứt khoát.

“Đây không phải vấn đề cậu nghe hay không, chuyện này không có kết quả.” Sầm Thâm nhíu mày.

Hoàn Nhạc bỗng khom xuống, hai tay chống lên tay vịn hai bên, vây Sầm Thâm lại trên ghế. Chàng cúi đầu nhìn Sầm Thâm, cặp mắt dòm hắn lom lom, đường nét trên mặt từ từ đanh lại thật lạnh lẽo và cứng rắn, giống chú chó con đột nhiên nhe nanh gầm gừ.

Rồi chàng chợt nhếch mép cười: “Không thử sao ngươi biết không có kết quả?”

Trong câu nói tựa lời thề sắt son vừa buông khỏi miệng thiếu niên hiển lộ một luồng kiêu ngạo lẫn gàn bướng. Mái tóc dài rủ xuống quệt qua tai Sầm Thâm, thật ngứa. Hắn ngước mắt nhìn đối phương, cảm giác được hơi thở người này phả ra càng lúc càng mãnh liệt, bất giác không biết nên làm thế nào.

“Ép ta nóng nảy đi,” Đối phương còn hăm dọa: “Ta hôn ngươi liền.”

Giây phút nói lời này, ánh mắt Hoàn Nhạc trắng trợn đảo qua đôi môi mỏng của Sầm Thâm, nấn ná nơi yết hầu cùng xương quai xanh, đoạn tranh thủ bỏ chạy mất dép trước khi Sầm Thâm nổi cơn thịnh nộ.

“Ta còn phải nấu cơm tối, không ăn cơm tối không nghe được cái gì hết!” Hoàn Nhạc tẩu thoát, ghẹo đã thì chuồn, thật kích thích, để lại Sầm Thâm giận cũng không được, không giận cũng không xong, bất động cả buổi.

“Ùng ục ùng ục ọc ọc…..” A Quý lặn xuống nước để nín cười, nhưng bong bóng vẫn không ngừng sủi vì ông đang cười tới co giật.

“Câm miệng!” Sầm Thâm rốt cuộc không thể kềm chế nữa.

“Ai.” A Quý trồi lên mặt nước, lên án: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp trêu chọc ngươi, mắc mớ gì đến ta hở? Ngươi như vậy gọi là cổng thành cháy, con rùa trong ao gặp tai ương đa. Ôi không đúng, là nhà cổ bén lửa.”

“Ông muốn chết hả?”

“Đừng thế mà, Tiểu Thâm Thâm.”

Sầm Thâm hít sâu một hơi, trong đầu rối tung lên hết.

A Quý không nhịn được hỏi: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp rất tốt mà, đừng khinh y nhỏ tuổi, đáng tin cậy lắm đấy, nhà chúng ta đang thiếu một người tỏa sức sống khắp tứ phía như vậy mà. Ta thấy ngươi cũng đâu quá ghét y, làm chi phải vội vã cự tuyệt?”

Sầm Thâm nghe xong thì chẳng đáp ngay. Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, sau đó chuyển qua hoa hướng dương trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về cánh hoa, đợi hồi lâu mới lên tiếng: “Cậu ấy rồi sẽ rời đi.”

A Quý thầm nghĩ hóa ra là thế, đang muốn khuyên đôi ba câu đã nghe Sầm Thâm nói tiếp: “Tôi cũng sẽ đi.”

Cái này thoáng khiến lòng rùa chua xót.

“Chuyện đó chưa chắc mà, hà tất bi quan như vậy chứ?” A Quý an ủi.

Sầm Thâm nín thinh, hắn không muốn tranh luận vấn đề hoàn toàn vô nghĩa này với A Quý. Bi quan hoặc lạc quan, tất yếu phân biệt rõ ràng vậy sao? Dù gì đây cũng không phải chuyện có thể dễ dàng thay đổi.

Qua bữa cơm chiều, Hoàn Nhạc vẫn cư xử bình thường, giống hệt như không bị ảnh hưởng gì cả.

Chỉ là sau khi đêm xuống, A Quý thấy chàng ngồi ở hành lang làm trò bứt cánh hoa, nhận định có lẽ chàng cần được đại sư A Quý khai thông cho nên từ từ bò sang. Ông vừa lê đến gần thì láng máng nghe Hoàn Nhạc lẩm bẩm: “Hắn thích ta, hắn không thích ta; Hắn thích ta, hắn không thích ta…”

A Quý: “Thiếu hiệp, ngươi cầm đóa hoa lớn thế là muốn rứt tới chừng nào?”



Hoàn Nhạc: “Đất tận trời tàn.”

“Kỳ thực ngươi rất tốt, đừng nên nản chí.”

“Ta biết ta tốt lắm.”

Dẹp, chẳng tán gẫu nổi nữa.

A Quý bình ổn định tâm trạng một chút, nói: “Ngươi tuyệt đối đừng cáu nha, ngươi cũng biết con người Tiểu Thâm Thâm đấy, miệng mồm chua ngoa nhưng mềm lòng. Nếu hắn thực sự không quan tâm ngươi, chắc chắn cũng sẽ không từ chối cái độp như vậy, đợi lúc ngươi thổ lộ thì trực tiếp vạn kiếm xuyên tim ngươi là được rồi, bớt cơ man là việc.”

“Ngươi ủng hộ ta?”

“Ta không phải kẻ bảo thủ, con cháu tự có phúc phần của con cháu mà.”

A Quý chiếm món hời lớn trên đầu lưỡi, Hoàn Nhạc lại không lưu tâm tính toán, chỉ nói: “Có người phản ứng khác ngươi.”

“Ai?” A Quý tò mò.

“Chử Nguyên Bình đó.” Hoàn Nhạc hồi tưởng tình huống khi mình mới ra khỏi nhà ban sáng, “Lúc ta đi làm công, hắn ngồi trên băng ghế ở đầu ngõ, cả người trông buồn bã thất vọng rất giống con chó hoang.”

Ngươi kêu người ta là chó hoang, thỏa đáng không? A Quý oán thầm.

Hoàn Nhạc kể tiếp: “Hắn bắt gặp ta rồi bọn ta vào KFC gần đấy ngồi chốc lát. Hắn vốn định dẫn ta tới Starbucks gì đó, mà ta chỉ muốn đi KFC, KFC thích lắm, bên trong có cầu trượt.”

A Quý: “…”

Hoàn Nhạc: “Hắn hỏi ta có phải hắn làm sai hay không?”

“Hắn hỏi vậy thật sao?”

“Đúng, hắn cùng lắm chỉ là nhãi con nhân loại mới bốn mươi tuổi, tham khảo ý kiến bậc trên cũng là chuyện thường tình.”

Nhãi con nhân loại, mới bốn mươi tuổi, bậc trên, cũng là chuyện thường tình… A Quý không biết nên phun tào từ chỗ nào, xem ra Hoàn Nhạc mãi vẫn không quên theo lý thuyết mình đã hơn một ngàn ba trăm tuổi.

Thôi, nhịn chút đi, dù sao ông cũng là con rùa ba ngàn tuổi có hơn.

Theo trí nhớ của Hoàn Nhạc, chàng và Chử Nguyên Bình vào KFC rồi gọi Bucket Meal.

Chử Nguyên Bình ở trước mặt chàng không ôn hòa vô hại như lúc ở trong nhà Sầm Thâm, dù gì cũng là chủ tịch công ty lớn, sao không tâm cơ và khôn ngoan cho được.

Anh rất cảnh giác với Hoàn Nhạc, nhưng bất lực thay anh chỉ có thể tiếp xúc với duy nhất một mình chàng.

“Hôm nay tôi tới, thật chỉ mong anh tôi tiếp nhận viện nghiên cứu, cũng đừng đánh đồng viện nghiên cứu với ý muốn cưỡng chế anh tha thứ cho ba.” Chử Nguyên Bình nói: “Tuy tạm thời viện nghiên cứu chưa thể phát triển thuốc đặc hiệu, nhưng đã làm được một ít rồi, nếu anh có thể phối hợp để căn cứ vào tình trạng cơ thể anh, điều chế thuốc phù hợp, chắc tiến độ sẽ nhanh hơn. Thời gian là tất cả, kéo dài một ngày, e rằng bệnh tình sẽ chuyển biến xấu thêm một phần.”

“Vậy anh hy vọng hắn sống khỏe mạnh sao?” Hoàn Nhạc chau mi.

“Đương nhiên.” Giọng Chữ Nguyên Bình chắc như đinh đóng cột.

“Tại sao?” Hoàn Nhạc hỏi: “Anh không sợ hắn khỏi bệnh rồi sẽ tranh gia sản với anh à?”

Chử Nguyên Bình cười khổ: “Nếu anh tính tranh thì đã sớm xuất hiện rồi. Mẹ tôi gả vào nhà họ Chử rất trễ, mẹ cũng biết về dì và anh hai trước khi kết hôn với ba, chỉ không biết thân phận thực sự của họ thôi. Cho nên từ nhỏ tôi đã biết mình có anh trai. Ba mẹ rất thương tôi, dốc vô số tâm huyết giáo dục tôi. Như cậu thấy, tôi trở thành kẻ tài giỏi được công nhận trong xã hội này. Tất thảy những điều vốn phải thuộc về anh tôi giờ đều là của tôi.”

Hoàn Nhạc lặng thinh, Chử Nguyên Bình tựa hồ đang nhìn Sầm Thâm thông qua chàng.

“Tôi chẳng có lý do để đố kỵ anh, cũng chẳng có gì đáng để tôi lo lắng, không phải sao? E là anh ấy không hề muốn dính dáng tới nhà họ Chử, mà tôi cho rằng không có gì quan trọng hơn tính mạng của anh ấy. Kể cả là yêu hay hận, đều phải có mạng mới tiếp tục được, đây có lẽ là chuyện duy nhất đứa em trai như tôi có thể làm cho anh.”



Lời ấy vừa dứt, thiếu niên ăn gà Nhạc Nhạc lấy khăn giấy ung dung thong thả lau miệng, đoạn uống một hớp Coca-Cola rồi bảo: “Tôi không nghi ngờ ý đồ của anh, đúng như anh nói, anh không có gì phải ganh tỵ và lo lắng cả. Tiền bạc sai khiến được cả ma quỷ, cho dù hắn muốn giành giật với anh đi chăng nữa thì cũng không phải đối thủ của anh khi chỉ sở hữu năng lực cạnh tranh của bán yêu.”

Chử Nguyên Bình không đáp, trò chuyện cùng người thông minh, im lặng chính là trả lời.

“Thế nhưng anh quên mất một việc.” Hoàn Nhạc vòng vo một hơi, “Mỉm cười bỏ quá là đặc quyền chỉ người bị hại mới có.”

Chử Nguyên Bình nghe xong thì nhíu mày.

Hoàn Nhạc mỉm cười nói: “Tôi đã thấy nhiều chuyện tương tự, hằng hà kẻ hổ thẹn xưng tội, khẩn cầu người khác thứ tha, nhưng vậy thì sao? Vết sẹo chính là vết sẹo, sẽ không triệt để biến mất bởi một câu xin lỗi. Tất nhiên, anh cũng có thể nói anh không có ý đó, tôi cũng rõ anh không, chứ nếu có thì anh đã cản ba anh tìm hắn trước khi chết rồi. Mà anh biết không, lúc anh lấy xấp giấy tờ đó ra, anh đã ở thế chất vấn hắn —- tại sao anh hai không chịu tha thứ?”

Vẻ mặt Chử Nguyên Bình hơi nặng nề, khẽ hé miệng, muốn nói lại thôi.

Ánh mắt Hoàn Nhạc sắc bén: “Tôi phát hiện nhân loại các anh đặc biệt yêu thích kết cục đại đoàn viên, phim truyền hình nào cũng vậy, tầm thường cực kỳ. Mọi người hòa thuận vui vẻ tô vẽ cảnh tất cả hạnh phúc viên mãn giả tạo, cứ như chỉ cần cuối cùng mọi người nở nụ cười thì hết thảy trước kia dẫu thế nào chăng nữa đều có thể xóa bỏ hết. Mỗi người mỗi nỗi khổ riêng, tội phạm giết người cũng có thể là người cha tốt, rồi sao? Có ai muốn thấu hiểu cố sự đằng sau chứ? Không một ai. Còn nhiều lắm những không cam lòng, càng chẳng bao giờ thiếu những day dứt chung thân.”

Sắc mặt Chử Nguyên Bình thoắt khó coi hơn, song Hoàn Nhạc vẫn thuận đà giáng thêm đòn mạnh mẽ, “Ý nghĩa tồn tại của xin lỗi nằm ở chỗ người bị hại cần, chứ không phải kẻ gây tội tự cứu rỗi. Nhược bằng anh tuyệt đối không nảy sinh suy nghĩ mong cầu tha thứ giúp ba anh, vậy thì lý do nào khiến anh không trực tiếp mang kết quả nghiên cứu tới, thay vì đề nghị Sầm Thâm kế thừa viện nghiên cứu kia?”

Chàng dừng lại, góc phòng phảng phất còn vang tiếng binh đao giao chiến tại giây trước thôi giờ đã rơi vào tĩnh mịch.

Chử Nguyên Bình trầm mặc, cặp mắt rủ xuống ngắm ly Coca-Cola, mồ hôi lạnh thấm trên lưng anh giống hệt mấy giọt nước ngưng tụ và không ngừng chảy xuống ngoài thành ly. Bao lâu rồi anh không gặp cảnh tâm tư chôn giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng bị người ta bóc tách trắng trợn như thế này?

Thậm chí bản thân anh còn chưa từng nhận ra ý nghĩ của mình, anh tự nhận mình là kẻ được thừa hưởng sự giáo dục tốt nhất, chân thành lo lắng cho Sầm Thâm, nhưng ngẫm kỹ lại một chút thì có vẻ như anh không thể phản bác Hoàn Nhạc.

Một lúc lâu sau, anh bất đắc dĩ cười khổ rằng: “Cậu nói đúng.”

Hoàn Nhạc uống ừng ực ừng ực non nửa ly Coca-Cola, “Xưa giờ tôi nói rất chuẩn.”

“Tôi thấy mình cần phải về cân nhắc cẩn thận hơn nữa.” Chử Nguyên Bình đứng dậy cáo biệt, cuối cùng anh xoay người lại, nghiêm túc khẳng định với Hoàn Nhạc: “Tuy có khả năng anh tôi không biết tôi, nhưng từ nhỏ tới lớn tôi đều biết anh, trong lòng tôi, anh mãi là người nhà của tôi.”

Hoàn Nhạc không cam tâm yếu thế: “Sau này sẽ là của tôi, anh đi được rồi.”

Chử Nguyên Bình: “…”

“Sao vẫn đứng đó?”

“…”

Hoàn Nhạc kể cho A Quý nghe tới đoạn này, giọng điệu còn tương đương tự hào, “Của ta chính là của ta, lợi hại chưa?”

A Quý: “Chớ để câu này bị Sầm Thâm nghe thấy, không thì hắn đập ngươi thật.”

“Ta nguyện cho hắn đánh, hắn đánh đau hay không ta cũng có cơ hội ăn vạ hắn.”

“Tư tưởng của ngươi nguy hiểm quá thiếu hiệp à.”

Hoàn Nhạc cho rằng đây gọi là chiến thuật, binh bất yếm trá.

“Ồ đúng rồi, thực ra ta còn thấy cái tên Chử Nguyên Bình rất thân thuộc, tên của đại ca ta cũng là một chữ Bình. Mới đầu ta còn tưởng ngày xưa A Sầm tên Chử Thâm đấy, hóa ra dùng Nguyên làm chữ lót.”

A Quý bỗng nhớ tới cái gì đó: “Tên Bình? Bình Nhi?”

Hoàn Nhạc chợt nở nụ cười: “Chính là Bình Nhi đó!”

A Quý: “Nhà các ngươi…. kêu nhau bằng phong cách gì vậy?”

“Bình Nhi nghe thân thiết hơn, ngày thường đại ca nghiêm chỉnh quá, Bình Nhi chính xác là cái tên vô cùng phù hợp với hắn.” Hoàn Nhạc nói một hồi lại bắt đầu nhớ nhà. Gương mặt Bình Nhi, nhị ca, a tỷ, cha mẹ lần lượt hiển hiện trước mắt chàng, sau đó chẳng rõ vì sao ký ức của chàng trở về đoạn trước khi đêm Quỷ Yến diễn ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.