Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 14: Cún hư dạy Kiều Bảo thay đổi tính cách, phát hiện Kiều Bảo có chút thuộc tính M, ngày kỷ niệm thành lập trường Kiều Bảo bị lừa đi mặc váy cưới.
Nguyễn Kiều và Cù Tinh Dương tuy rằng đã thêm cách liên lạc với nhau, nhưng ngay từ đầu cũng chỉ là quan hệ bạn bè thả tym like dạo, cho đến ngày nọ cậu ta giới thiệu cho Nguyễn Kiều cài đặt một game nuôi mèo, hai người mới giao lưu nhiều hơn, xưng hô của Cù Tinh Dương với Nguyễn Kiều cũng từ đàn anh thành anh Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều than thở trong một bài post trên tường nhà mình rằng nếu cũng có thể sờ được mèo con trong trò chơi thì tốt quá, Cù Tinh Dương lập tức nhắn tin riêng với cậu:
Cù Tinh Dương: Anh Nguyễn Kiều, thích mèo như vậy sao không tự nuôi một con đi?
Nguyễn Kiều: Bởi vì mẹ anh dị ứng với lông mèo TTvTT
Cù Tinh Dương: Ồ ồ thế à, không sao, anh họ em không có dị ứng lông mèo.
Nguyễn Kiều: Hả?
Cù Tinh Dương: Ý em là hai người có thể cùng đi cho mèo hoang trong trường ăn.
Nguyễn Kiều: Hình như Hành Chấp không thích mèo cho lắm…
Cù Tinh Dương: Chưa chắc, phải xem là loại mèo nào [mỉm cười]
Nguyễn Kiều: Phải không đó? Cậu ấy thích mèo kiểu gì?
Cù Tinh Dương: Chắc là vừa ngoan vừa đẹp.
Nguyễn Kiều: Anh cũng thích loại đó [woa]
Cù Tinh Dương: Có lẽ còn biết đi bằng hai chân…
Nguyễn Kiều: ?
Cuộc đối thoại kết thúc trong sự khó hiểu của Nguyễn Kiều, cậu tưởng rằng mình không lên mạng nên bị tối cổ, thật sự nghĩ rằng có loại mèo mới nào đó có thể đi được bằng hai chân, kết quả đi search ra toàn là những con mèo tàn tật, làm cậu đau lòng đến nỗi phải đi quyên chút tiền.
Những khi Nguyễn Kiều tám chuyện cùng Cù Tinh Dương, sẽ nói bóng gió để hỏi cậu ta về chuyện của Phó Hành Chấp, Cù Tinh Dương đều nhìn ra được, nhưng cậu ta vẫn làm bộ “lơ đãng” để lộ ra vài việc, tỷ như ai đó vốn dĩ muốn ra nước ngoài đi học, nhưng bởi vì một trận thi đấu ở trường Sùng Sam, nhìn thấy một người nào đó, mà trở về lập tức chuẩn bị thi vào đây để học thạc sĩ.
Cù Tinh Dương đã nói trắng ra đến mức hết chỗ chê như vậy, Nguyễn Kiều lại nghĩ thành, Phó Hành Chấp rất tán thưởng một giáo sư nào đó, cho nên mới thi vào học thạc sĩ ở đây, lòng cậu gật gù, cậu cũng cảm thấy các giáo sư trong trường mình rất giỏi.
Còn về tần suất “truyền dương khí” của Phó Hành Chấp cho Nguyễn Kiều, duy trì hai ngày một lần. Thái độ của Nguyễn Kiều vô cùng phức tạp với chuyện này, vừa thích được thân mật với Phó Hành Chấp, lại có hơi sợ sự mạnh mẽ của hắn trong tình dục, lại còn không biết nên hình dung quan hệ của hai người hiện tại là như thế nào.
Tuy rằng như vậy, cho dù có nhiều rối rắm, mỗi khi Phó Hành Chấp đè lên người cậu, trừ những lúc lâu lâu chịu không nổi, thì Nguyễn Kiều sẽ không có hành động từ chối nào.
Phó Hành Chấp thường xuyên khen cậu ngoan ngoãn mỗi khi cậu nghe lời, Nguyễn Kiều cũng ngoan ngoãn để mặc hắn làm gì thì làm, nhưng sau khi xong việc Phó Hành Chấp lại dạy cậu không được dung túng người khác như thế, nếu không điểm mấu chốt của cậu sẽ càng lúc càng thụt lùi.
Nguyễn Kiều không rõ suy nghĩ của Phó Hành Chấp, cứ cảm thấy hắn thật mâu thuẫn, cuối cùng vẫn thuận theo tâm ý của mình, bởi vì cậu cũng cảm thấy như vậy rất thoải mái. Nguyễn Kiều cũng cảm thấy tâm trạng của Phó Hành Chấp vừa thích thú vừa giằng co, cũng không hiểu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Tính cách của Nguyễn Kiều không dễ dàng từ chối người khác, rất để ý đến cảm giác của người ta, tuy rằng không đến nỗi là tính cách xu nịnh thảo mai, nhưng cũng thường xuyên đặt cảm xúc của bản thân ra phía sau để suy xét cho người khác trước.
Lúc Phó Hành Chấp nói chuyện phiếm với Nguyễn Kiều, đã biết được một ít chuyện cá nhân của cậu, Nguyễn Kiều từng nói cha cậu là cảnh sát, trước đó không lâu đã về hưu, còn mẹ cậu là nha sĩ, còn nói với hắn hồi nhỏ thường xuyên chuyển nhà với chuyển trường học, ở trường học xa lạ chưa được bao lâu lại phải chuyển đi, sau khi lên đại học thì ở trọ bên ngoài, nên không có bạn thân.
Từ những lời miêu tả không tỉ mỉ đó của Nguyễn Kiều, Phó Hành Chấp đoán rằng nghề nghiệp của cha Nguyễn Kiều có phần đặc biệt, bởi vì cậu rất ít nhắc đến cha, bình thường chỉ nói về mẹ mình như thế nào, hỏi cậu sao phải chuyển trường thì được câu trả lời là sợ không an toàn.
Xã hội hòa bình, có cái gì không an toàn? Liên tưởng đến nghề nghiệp của cha Nguyễn Kiều là cảnh sát, Phó Hành Chấp đoán, có lẽ cha Nguyễn Kiều là cảnh sát phòng chống ma túy hoặc cảnh sát mang nhiệm vụ nguy hiểm nào đó, cho nên bé Nguyễn Kiều mới không thể không ngừng chuyển nhà và chuyển trường, để tránh bị bọn tội phạm tìm được.
Cha mẹ đều có nghề nghiệp bận rộn, cha thì thường xuyên không ở nhà, mẹ thì luôn bận bịu với công việc, khả năng bầu bạn cũng có hạn, lại thường xuyên chuyển nhà chuyển trường, Nguyễn Kiều nhỏ bé vẫn luôn sống trong hoàn cảnh lạ lẫm, làm sao có được cảm giác an toàn?
Hơn nữa tình trạng thân thể của cậu lại đặc biệt, khiến cậu không có cách nào dễ dàng tiếp cận với người khác. Nhưng con người là động vật quần cư, đương nhiên Nguyễn Kiều cũng muốn được kết bạn.
Cho nên cậu sẽ đáp ứng yêu cầu của người khác theo bản năng, để người ta thấy được thành ý của mình, hi vọng có được một chút thiện ý và sự thân thiện của người khác.
Vì thế sau khi thân thiết được với Phó Hành Chấp, cậu sẽ rất quý trọng hắn, để ý đến hắn, ỷ lại vào hắn, gần như là nói gì nghe đó, luôn muốn trả giá chút gì đấy để duy trì mối quan hệ của cả hai.
Tóm lại, càng biết về cậu, Phó Hành Chấp càng đau lòng, vừa cảm thấy mình gạt người như vậy có hơi cầm thú, mà vừa lại nhịn không được cố chấp muốn có được càng nhiều, vì thế suýt chút bị tâm thần phân liệt, thậm chí còn đi khám bác sĩ tâm lý.
Cuối cùng Phó Hành Chấp cảm thấy chẳng có tác dụng gì, bởi vì hắn vẫn muốn nhốt cậu vào một cái lồng vàng, cũng may hiện tại hắn còn kiềm chế được, nếu không có lẽ đã bị cha vợ tự tay bắt vô đồn cảnh sát.
“Kinh Thánh” có nói, yêu là vĩnh viễn kiên nhẫn và nhân từ.
Người đàn ông học được cách kiềm chế, thật sự nếm được tư vị đặt người âu yếm vào lòng, sẽ mặc kệ trái tim mình điên cuồng đến mức nào, đều muốn để người kia được càng ngày càng tốt.
Phó Hành Chấp nhiều lần dịu dàng nhỏ nhẹ nói với Nguyễn Kiều về vấn đề tính cách của cậu, Nguyễn Kiều đều tiếp thu, nhưng đến khi có người nhờ cậu giúp đỡ, cậu lại chứng nào tật nấy.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Cho đến khi có một hôm vì giúp người khác sửa số liệu đến nỗi không ăn cơm, Phó Hành Chấp khó có khi dạy bảo cậu mấy câu, sau đó Nguyễn Kiều đã thật sự sửa đổi có hiệu quả.
Không chỉ biết từ chối người khác, thậm chí cậu còn do dự đưa ra yêu cầu, làm xong có thể đừng dùng côn thịt chặn bên trong không, người đẹp nhỏ bé đáng thương thầm nghĩ, mỗi lần nhét vào chặn lại đều dễ dàng làm thêm lần nữa, cho nên không cần thì tốt hơn.
Phó Hành Chấp rất hài lòng cậu thức thời, xoa xoa đầu cậu đồng ý, chẳng qua sẽ đổi thành thứ khác để chặn, tóm lại chính là không thể để chảy ra.
Phó Hành Chấp xem như đã biết, Nguyễn Kiều này đây, bạn nói chuyện đàng hoàng với cậu, cậu sẽ làm nũng lấp liếm cho qua, mà bạn dùng giọng điệu mang theo chút mệnh lệnh, cậu sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Cho nên lúc lên giường, Phó Hành Chấp trầm giọng bảo cậu dạng chân ra, không được trốn, ôm đầu gối,… cậu sẽ không do dự mà ngoan ngoãn làm theo, còn dỗ dành cậu nuốt sâu một chút, hay đổi tư thế gì đó, cậu sẽ lầm bầm muốn dùng sự đáng yêu để cho qua chuyện.
Nhưng cho dù biết cục cưng của mình dường như có hơi bị M lúc lên giường, thì trừ khi lên giường, Phó Hành Chấp cũng không lợi dụng chuyện này để làm gì khác, ngược lại còn càng thêm chăm sóc cậu, cổ vũ cậu nói lên suy nghĩ của mình.
Vì thế, Nguyễn Kiều cũng dần dần nói nhiều chuyện với Phó Hành Chấp hơn, kiểu “Không thích người bạn trước đây cứ tìm cậu xin giúp đỡ”, “Ghét đứa bạn cùng lớp không thích tắm rửa kia”, “Học viện của họ phát thông báo thì chậm, thời khóa biểu thì quá ngắn, thật là không khoa học”,… những bực tức linh tinh, làm người đàn ông cảm thấy đáng yêu muốn chết. Vào buổi tối vừa ôm người vào lòng, vừa tàn nhẫn đụ vừa hỏi cảm thụ của cậu, làm cậu thành thật nói ra tất cả cảm xúc của mình mới tha cho.
Rất nhanh đã đến ngày lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường đại học Sùng Sam. Trưa hôm nay, Nguyễn Kiều đọc được bài post kêu than của Cù Tinh Dương trong newsfeed, trình độ cực kỳ bi thảm, không biết còn tưởng rằng cậu ta xảy ra chuyện gì.
Quan hệ giữa Nguyễn Kiều và cậu ta đã thân thiết hơn nhiều, nên lịch sự gửi tin nhắn hỏi thăm.
Nguyễn Kiều: Tinh Tinh, sao vậy?
Cù Tinh Dương: Sắp chớt rồi, hoạt động mừng ngày lễ của câu lạc bộ em đã sảy thai rồi!
Cù Tinh Dương: [Khóc tiếng chó.jpg]
Cù Tinh Dương: Vốn dĩ bọn em chuẩn bị một tiết mục cosplay, kết quả một vai chính trong tổ, tối qua cậu ấy ăn nhầm thứ gì đó, hôm nay bị viêm dạ dày cấp tính vào bệnh viện rồi!
Cù Tinh Dương: Thiếu vai chính quan trọng này! Tiết mục của bọn em như thiếu đi phần tinh túy nhất, trở nên vô vị râu ria hu hu!
Nguyễn Kiều: Hả? Không thể đổi người sao?
Cù Tinh Dương: [Khổ sở] Bộ trang phục đó là thiết kế riêng, chỉ cậu ta mới có thể mặc vừa.
Cù Tinh Dương: Khoan đã… Em nhớ rồi, anh Nguyễn Kiều, thân hình của anh rất giống với thân hình của bạn kia.
Nguyễn Kiều: [Meo meo sợ hãi.jpg]
Cù Tinh Dương: Anh! Anh ơi! Anh ruột của em! Anh giúp em với! Bồ Tát cứu khổ cứu nạn! Chỉ cần đi trong thời gian buổi chiều là được, lại còn ở khu nhà dạy học ngành của anh nữa!
Cù Tinh Dương: [Đừng ép em quỳ xuống xin anh.jpg]
Tuy rằng Nguyễn Kiều đã bị dạy dỗ, không được dễ dàng đồng ý yêu cầu của người khác, nhưng Ngôi Sao Nhỏ đã tội nghiệp đến mức này, hơn nữa em ấy còn là em họ của Phó Hành Chấp, yêu ai yêu cả đường đi, Nguyễn Kiều có hơi mềm lòng.
Nguyễn Kiều: Vậy được rồi…
Cù Tinh Dương: Anh, anh chính là ân nhân tái thế của em!
Nguyễn Kiều: Không đến mức đó đâu =_=
Cù Tinh Dương: Nhưng mà, ừm, trang phục đó có hơi lạ, còn phải đội tóc giả nữa…
Nguyễn Kiều: Lạ? Lạ đến trình độ nào?
Cù Tinh Dương: Anh, đừng hoảng sợ! Bộ quần áo đó thật sự rất đẹp, tốn tiền lắm đó, chỉ là, nó là đồ nữ…
Nguyễn Kiều: [Một con meo meo mất đi niềm tin.jpg]
Cù Tinh Dương: Đẹp thiệt mà anh! Anh, anh mặc vào tuyệt đối khiến cả hội trường kinh ngạc đứng hình!
Nguyễn Kiều: …
Cù Tinh Dương: Ừm à, em có ảnh của anh họ em mặc váy lúc nhỏ nè, anh, cho em một cơ hội đi [đáng thương]
Nguyễn Kiều: Chốt đơn!
Nhanh chóng xóa bỏ câu “Anh cảm thấy vẫn không nên…” đi, vì ảnh chụp quý báu của Phó Hành Chấp, Nguyễn Kiều bán đứng bản thân, đùa à, đây chính là cơ hội hiếm có, có thể nhìn thấy nhìn ảnh đáng yêu lúc nhỏ của người mình thích!
Chuẩn bị tâm lý xong, đi vào địa bàn của câu lạc bộ manga anime, Nguyễn Kiều vẫn bị bộ trang phục “hơi lạ” đó làm cho khiếp sợ.
Ngón tay Nguyễn Kiều run rẩy chỉ vào bộ quần áo: “Đây! Đây không phải váy cưới sao? Cái này mà gọi là “hơi lạ”?”
Trải qua một hồi năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Nguyễn Kiều vẫn khó khăn mặc bộ quần áo đó vào người.
Lớp vải thuần trắng vây thân hình tinh tế mềm mại của người đẹp, từng đoạn ren to che kín váy bồng, trên vải còn thêu hình hoa hồng, còn có kim cương vụn điểm xuyết bên trên lóng lánh như những ngôi sao, thân trên là kiểu cúp ngực, lộ ra phần vai cổ duyên dáng và xương quai xanh tinh xảo, chiếc vòng choker bằng ren làm cái cổ càng thêm thon dài, thắt eo làm vòng eo vốn đã mảnh khảnh giờ càng thêm nhỏ, cứ như một tay là có thể ôm trọn.
“Á đù!” Cô nàng trang điểm kêu lên một tiếng bất ngờ: “Tinh Tinh cậu tìm được người đẹp này ở đâu thế, quá trời đẹp luôn á á á!”
Cù Tinh Dương thầm nghĩ, ánh mắt của anh họ thật sự không tệ, vì thế cậu ta đắc ý nói: “Hey, đây là bạn của anh tôi, tôi vất vả lắm mới mời đến cứu nguy giùm được đó.”
Vì ngượng ngùng, mặt Nguyễn Kiều có hơi ửng đỏ, cậu xách váy lên thong thả đi đến, cô nàng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu, hoàn toàn bị sắc đẹp làm mê mẩn tâm trí.
“Em cảm thấy em chẳng có đất dụng võ, anh vốn đã quá đẹp.” Cô nàng kéo Nguyễn Kiều ngồi trước kính trang điểm, đầy mặt hưng phấn đánh giá: “Em trang điểm nhẹ cho anh là được, trang điểm đậm lại át đi vẻ đẹp vốn có của anh.”
Thậm chí còn không đánh phấn nền, cô nàng chỉ đánh chút phấn mắt và má hồng cho cậu, thoa một chút son bóng bling bling lên môi: “Màu môi của anh vốn đã đẹp, em thoa thêm chút ánh sáng là đủ rồi.”
Sau đó cô nàng lại giúp Nguyễn Kiều đội tóc giả, chải kiểu công chúa, đội khăn voan, mang bao tay ren vào, nhưng size giày của cậu với cậu bạn xui xẻo bị viêm dạ dày kia không giống nhau, cuối cùng Nguyễn Kiều mang giày của mình, dù sao váy cũng đủ dài, có thể che khuất.
Chờ đến khi Nguyễn Kiều trang điểm xong xuất hiện trước mặt mọi người, phản ứng đầu tiên của tất cả người ở đây là sửng sốt một hồi, sau đó khen nức nở, nói nhiều nhất là câu: “Câu lạc bộ manga anime của bọn họ năm nay lời to rồi!”
Cù Tinh Dương là người vui sướng hài lòng nhất, cậu ta chụp mấy tấm ảnh gửi cho Phó Hành Chấp, cảm thấy anh họ của mình chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, nếu không phải do mình, anh của cậu làm sao có thể nhìn thấy được một Nguyễn Kiều đẹp đến như vậy? Anh ấy nhất định sẽ cảm tạ cậu.
Cù Tinh Dương: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Cù Tinh Dương: Anh nhìn này! Anh dâu của em đẹp quá đi! Nếu không phải do em, anh có thể nhìn thấy cảnh này sao?
Cù Tinh Dương: Có phải nên biết điều biết ý gì đó đi chứ? [Khặc khặc]
Vài giây sau, Cù Tinh Dương thu hoạch được một tin nhắn bằng giọng nói của anh cậu ta, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: “Cù Tinh Dương, mày làm tốt lắm, chờ xem tao xử mày thế nào!”
Cù Tinh Dương: ??
Sao không giống như cậu ta tưởng tượng gì hết vậy?!!
__________
Tác giả có lời muốn nói: Tâm trạng hiện tại của Phó cờ hó còn rất mâu thuẫn, yêu mến và muốn ức hiếp vẫn còn đang giằng co, chờ đến khi hắn phát hiện Kiều Bảo thật ra còn rất thích bị hắn nhốt lại xxx, hắn sẽ…