Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 28



Cả căn phòng chợt tối om, tất cả âm thanh gần như biến mất trong nháy mắt khiến hai người nằm trên giường cảm thấy bất an không thôi. Bắt đầu đếm ngược 30 giây, tiếng của đầu não vang lên bên tai của mọi người, tựa như đang đếm thời gian tử vong vậy.

Quả Sơn Tra kéo mền trùm lên đầu: "Chơi chủ đề khủng bố thiệt hả?"

"ĐM 30 giây." Gió Mát nói: "Chắc hai người họ không kịp online rồi."

Quả Sơn Tra che mặt: "Bỏ cuộc đi, không biết lần này rớt mấy cấp nữa."

Gió Mát: "Để tôi tắt livestream cái."

"Cậu tắt chi?" Quả Sơn Tra không hiểu.

Gió Mát dõng dạc nói: "Đàn ông đích thực không cần bình luận bảo vệ."

Quả Sơn Tra: "..."

Hai người chui trong mền vừa dày vừa ngộp, nghe tiếng đếm ngược không khỏi nói: "Hồi đó không thấy gì, giờ nghe tiếng của đầu não quái quái sao á."

"Bởi vì nó mở echo." Gió Mát muốn lú ra hít thở không khí thì bị Quả Sơn Tra túm về: "Cậu sợ hả?"

Quả Sơn Tra: "Cậu đừng có xốc lên như vậy, lỡ nó phát hiện tụi mình không ngủ thì toang, đừng nói nữa."

Còn lại 10 giây, hai người không ai nói chuyện, đúng lúc này, Quả Sơn Tra nhạy bén nghe được động tĩnh bên ngoài, hình như là tiếng bước chân đang tiến lại gần bọn họ, tích tắc, cả người cậu ta căng như dây đàn.

Cậu ta chưa kịp bàn ám hiệu với Gió Mát thì âm thanh kia chợt ngừng, một thứ nặng trịch đột ngột đè lên người bọn họ.

"!!!!" Quả Sơn Tra che miệng không dám thét chói tai, cậu ta sợ hú hồn, tay còn lại chộp lên cánh tay Gió Mát, bấu chặt đến mức đối phương xém xíu hét toáng lên.

Một bàn tay to cách chăn ấn lên đầu Quả Sơn Tra, giọng nói bình tĩnh vang lên: "Đừng kêu!"

Quả Sơn Tra: "!"

Gió Mát: "!"

[Kết thúc đếm ngược. Có 88 người chơi đang online, 2 người chơi đang offline, đã hủy tư cách ngủ lại của người chơi.]

[Cửa thứ hai: Bình an vượt qua một đêm ở Quán Trọ Hoang Mạc; đã thống kê người chơi tham gia 88/90, đội ngũ tham gia 19/20.]

[Địa điểm: Quán Trọ Hoang Mạc; thời gian còn lại: 3 tiếng.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Ban đêm, bên trong Quán Trọ Hoang Mạc luôn có tiếng động kỳ lạ xuất hiện, nghe nói đây là âm thanh mang điềm xấu, khách trọ nghe thấy sẽ bị mất tích vô cớ, người tồn tại ắt khiêu chiến thành công. Trước mắt, toàn bộ thành viên trong đội tử vong sẽ được tính là nhiệm vụ thất bại, đội ngũ thất bại nhận trừng phạt "rớt 4 cấp và tổn thất 1.000 vàng", đội ngũ thành công mỗi người chơi nhận được phần thưởng "40 điểm thuộc tính vĩnh viễn".]

[Vậy, chúc các bạn một đêm mộng đẹp.]

Âm thanh của đầu não chấm dứt, sự yên tĩnh đáng sợ lại buông xuống, người đang đè trên mình Quả Sơn Tra và Gió Mát cử động, ngay sau đó, thông báo xin nhập đội hiện ra, là Momo.

Sau khi nhập đội, Momo nói: "Cài đặt voice chat trong đội đi."

Hai người như gặp được cứu tinh, tức khắc không kìm nén được giọng của mình nữa.

Gió Mát kích động: "Cuối cùng anh cũng tới, em cứ ngỡ xém tí nữa là tụi em tiêu đời rồi chứ."

"Mới cơm nước xong, suýt là không kịp rồi." Túc Mạc nói: "Tổ đội với Hành Tung đi, cậu ấy ở trong phòng."

"Cái gì!" Quả Sơn Tra sửng sốt, lập tức xem danh sách bạn bè, quả nhiên ID Hành Tung Bất Định đang sáng lên, cậu ta tức thì gửi lời mời: "Sao các anh ở đây! Hai anh online khi nào vậy! Sao tụi em không phát hiện."

Hành Tung Bất Định nhập đội.

"Lúc hai người đang nói đến hoàng tử bé phim kinh dị." Túc Mạc điều chỉnh vị trí, hai người dưới chăn bị cộm hết hồn: "Thấy các cậu ngủ mê mệt nên tôi không quấy rầy.". Truyện Phương Tây

Quả Sơn Tra: "..."

Úc Trăn vừa vào thì nghe giọng của Momo, thời gian bọn họ online coi như xêm xêm nhau, trong bản đồ đặc thù này không có thông báo khi lên mạng, anh phải nhìn sang vị trí tối qua Momo off mới để ý. Đang định lên tiếng thì hai cậu chàng kia mỗi người một câu, sau đó cả căn phòng tối thui.

"Tối qua off tôi quên nói cho mấy cậu biết chuyện có thể nhiệm vụ sẽ có bẫy ngôn từ, may là còn kịp." Úc Trăn nói: "Tất cả chúng ta đều bị dính debuff mù, chắc cửa này sẽ hơi nguy hiểm."

Túc Mạc kéo mền xuống, tránh cho hai đồng đội bên dưới ngộp chết: "Đã nói là kịp mà, hai cậu còn sợ gì nữa?"

Quả Sơn Tra nghe vậy suýt nữa rơi lệ: "Em nào biết anh có ý này, đó giờ não em ngoài tiền bạc ra có thông minh đâu à, anh làm em sợ muốn chết. Online thì online đi, làm em tưởng bị bị quỷ đè, sợ tới mức không nghe rõ nhiệm vụ..."

Khi cậu ta nhìn nội dung trong thanh nhiệm vụ thì lập tức im miệng.

Gió Mát: "Không sao đâu nhóc Quả, 1.000 vàng thôi, rất nhanh sẽ kiếm lại được."

"1.000 vàng!" Quả Sơn Tra không nhịn được nữa: "Là 1.000 vàng lận đó!"

Debuff mù chỉ ảnh hưởng khi nhìn cảnh vật xung quanh, không ảnh hưởng đến việc bọn họ xem hệ thống. Nhưng dính mù khiến chức năng định hướng bị khóa lại, tầm nhìn tối đen, chỉ có thể xác nhận bằng cách chạm vào.

Gió Mát: "Giờ tụi mình đang ở trên giường à? Anh Hành có đó không anh?"

"Có." Úc Trăn đứng vịn thanh giường: "Tôi nhìn thấy nhắc nhở nghỉ ngơi."

Quả Sơn Tra không nhịn được nói: "Hóa ra anh đang ngủ đứng sao?"

Úc Trăn hỏi: "Có quy định không được ngủ đứng hả?"

Bốn người chen một giường, đếm ngược cửa thứ hai vẫn tiếp tục.

Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng răng rắc, giống như có cơ quan gì đó đang chuyển động vậy.

"Anh, anh có nghe thấy tiếng gì không. Á!" Quả Sơn Tra chợt im bặt, ván giường trong phòng tự dưng sụp xuống khiến ba người đang ở trên giường rớt đài.

"Sao vậy?" Úc Trăn sốt ruột hỏi.

Trong tích tắc sụp xuống, Túc Mạc nhanh chóng dùng Đăng Trượng chặn lại, tay còn lại túm chặt một người, cơ thể lơ lửng giữa giường, cánh tay cậu đau đớn, Túc Mạc cắn chặt răng: "Các cậu có đó không?"



Gió Mát vội vàng nói: "Em đây!"

"Nhóc Quả đâu?" Túc Mạc hỏi.

Giọng nói của Quả Sơn Tra vô cùng hoảng loạn: "Anh ơi em ở đây! Em đang ôm eo nhóc Gió nè."

Gió Mát không nhịn được nói: "Cậu ôm thì ôm, đừng có kéo quần tôi được không?"

Trong bóng tối, Túc Mạc cố gắng bắt lấy Đăng Trượng, cậu không nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, chỉ đành nói: "Có leo lên được không?"

Gió Mát thử mò xung quanh, song không chạm được gì cả, cứ như thứ mượn lực duy nhất chỉ có mỗi tay Momo: "Ở đây không có vách tường, không mượn lực được."

Túc Mạc không thể dùng lực, chỉ có thể gắng sức cầm Phù Vân Đăng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cậu cũng ngã xuống theo hai người phía dưới.

Gió Mát: "Anh buông tay đi, chỗ này khó leo lên lắm."

Túc Mạc khẽ cắn môi, đang định dùng lực nhấc lên thì đúng lúc này, xung quanh bỗng có một trận gió lướt qua, hình như bên tai vang lên âm thanh thứ gì đó rớt xuống, ngay sau đó, có một bàn tay bắt lấy tay cậu, áp lực nhanh chóng giảm bớt.

Trận pháp sư bình tĩnh nói: "Đừng buông tay, Quả Sơn Tra bắt lấy dây thừng."

Quả Sơn Tra mò mẫm bên cạnh thì chạm được vào dây thừng, dây thừng kia đột ngột quấn chặt tay cậu ta rồi kéo lên: "Á đù! Này là cái gì vậy?"

Chưa dứt lời thì người cậu ta đập vào xà nhà: "Ây da!"

"Dây Thừng Bay, đạo cụ giai thoại." Úc Trăn nói: "Cởi dây thừng ra rồi ném cho Gió Mát đi."

Quả Sơn Tra tiếp tục mò mẫm: "Ném rồi, nhóc Gió cậu sờ được không?"

"OK!" Gió Mát bắt được dây thừng cũng bay lên.

Áp lực của Túc Mạc lập tức giảm bớt, người đàn ông đang bắt lấy tay cậu dùng lực kéo cậu lên khỏi cái miệng hố kia. Bốn người khó khăn tránh được một kiếp, lúc này bọn họ đang nằm ở mép giường, duỗi tay ra là có thể chạm vào cái hố sụt không đáy.

"Cảm ơn." Túc Mạc nói.

Úc Trăn nghe giọng điệu này thì chợt im lặng, sau lại nói: "Là cậu phản ứng kịp thời."

"Đầu não kia có bị điên không, lừa tụi mình lên rồi cho sập giường!" Quả Sơn Tra duỗi tay sờ mép giường: "Cái miệng hố này biến thái quá, sao lại xảy ra chuyện như vậy, đây là tầng ba mà?"

Gió Mát mò mẫm, không biết đang vỗ vai của ai: "Người anh em, bình tĩnh tĩnh xíu đi, Thiên Hoàn là game kỳ ảo mà, có phải cậu không biết đâu."

"Nhiệm vụ có nhắc tới tiếng động kỳ lạ, khi nãy mọi người có nghe được không?" Túc Mạc tuần tra xung quanh, cảnh tượng tối đen không thể đưa ra phán đoán được, trước mắt có thể xác định là bọn họ vẫn đang ở trong phòng.

Gió Mát kể một vài chuyện kỳ quái trước khi bắt đầu cửa thứ hai cho bọn họ nghe.

"Cửa sổ đóng chặt?" Úc Trăn hỏi.

Túc Mạc nhìn anh: "Sao vậy?"

Úc Trăn giải thích: "Tôi có một người bạn cũng tham gia hoạt động lần này, hôm qua cậu ấy gửi một phần tư liệu liên quan đến Quán Trọ Hoang Mạc cho tôi. Hiện tại, tính cả chúng ta thì tổng cộng có 10 đội sở hữu tấm da dê trên toàn server, trong đó, đạt được tấm da dê thông qua giai thoại có 3 đội, còn những đội khác đều thông qua phó bản yêu ma nhận được manh mối."

"Đệt, nhiều dữ vậy?" Gió Mát sửng sốt: "Hèn chi mấy người dưới lầu nói không chỉ có một đội sở hữu tấm da dê."

Úc Trăn: "Tôi không biết trong 10 đội này có ai đến được cửa thứ hai hay không, tấm da dê chứa thông tin về nhiệm vụ là manh mối mấu chốt, có lẽ phần khiêu chiến phía sau có liên quan đến nó. Suy cho cùng thì bây giờ chúng ta vẫn chưa nhìn thấy chủ quán trọ mà."

Túc Mạc nghe xong, chú ý tới những điểm quan trọng trong lời nói của Úc Trăn: "Hành Tung, có 3 đội nhận được tấm da dê từ giai thoại, chắc không phải đây là chuỗi giai thoại yêu ma đó chứ?"

"Đúng vậy." Úc Trăn giải thích: "Cho nên hoạt động Quán Trọ Hoang Mạc lần này chắc hẳn cũng tương tự hoạt động phong ấn yêu ma, hơn nữa trừng phạt là rớt cấp, rớt điểm thuộc tính và rớt vàng. Hiện phần thưởng thì có điểm thuộc tính, bọn họ suy đoán phần thưởng cuối cùng của hoạt động này là điểm tích lũy yêu ma và phần thưởng giai thoại, hơn nữa độ quý hiếm của rương bảo vật sẽ không thấp, đây là phần thưởng hoạt động rất khó có được."

Điểm tích lũy yêu ma có thể đổi rất nhiều vật phẩm, bao gồm thuốc kinh nghiệm, tiền vàng, điểm thuộc tính...

Túc Mạc nhíu mày: "Cập nhật số người trong nhiệm vụ."

[Cửa thứ hai của Quán Trọ Hoang Mạc: Người chơi còn lại 50/88.]

Nhìn nhân số còn lại, bốn người trong phòng chợt im lặng. Thời gian duy trì debuff mù bằng với thời gian của hoạt động khiêu chiến cửa thứ hai, nói cách khác, dưới điều kiện như thế bọn họ phải kiên trì 3 tiếng. Nhưng Túc Mạc vẫn còn nghi hoặc, trong nhiệm vụ có nhắc tới tiếng động kỳ quái, ngoại trừ tiếng răng rắc của cơ quan trên giường thì từ khi bắt đầu cho đến giờ, hình như không còn âm thanh nào xuất hiện nữa.

Cửa sổ đóng chặt, kêu người chơi đi ngủ, bẫy rập trên giường... Túc Mạc cẩn thận nhớ lại, tuy phòng ở Quán Trọ Hoang Mạc nhiều, nhưng diện tích của nó không lớn, lớn nhất cũng chỉ có 20m2. Hơn nữa bên trong bày biện các loại bàn ghế, không gian để hoạt động không quá 10m2, đối với đội ngũ năm người thì phạm vi hoạt động như thế quá hẹp.

"Nhóc Gió, cậu đừng sờ chân tui nữa được không vậy? Nhột muốn chết." Quả Sơn Tra không nhịn được nhỏ giọng nói: "Nếu cậu sợ thì đổi chỗ khác sờ đi."

"Xí, ông đây là hoàng tử bé phim kinh dị mà, sợ gì chứ!" Gió Mát nghe vậy thì nói: "Với cả tôi sờ cậu làm gì, chuyện cậu kéo quần hồi nãy tôi chưa có tính sổ đâu đó."

Quả Sơn Tra: "Cậu dám sờ nữa hả!"

Gió Mát: "Tôi sờ hồi nào?"

Hai người vừa dứt lời thì đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai.

Quả Sơn Tra sửng sốt, duỗi tay về phía chân thì sờ được một thứ lạnh lẽo trên đùi: "Anh ới!"

Túc Mạc hồi thần: "Sao vậy?"

"Hình như trên đùi em có..." Quả Sơn Tra chưa kịp dứt lời thì đột nhiên bị kéo mạnh xuống, trong tình thế cấp bách cậu ta bắt lấy người bên cạnh. Song thứ kia không chịu bỏ cuộc, túm cậu ta kéo về phía trước: "Cứu! Thứ này còn sống! Có gì đó đang kéo em nè!"

"Ở đâu, tôi tới đây!" Gió Mát nhanh tay lấy kiếm ra, vỏ kiếm chưa kịp tuốt thì đã chém về phía trước, song chỉ bổ vào một chỗ mềm mại.

Quả Sơn Tra kêu lên thảm thiết: "Kiếm của cậu chém vào đâu vậy! Đó là đùi của tui!"

Úc Trăn túm chặt Quả Sơn Tra: "Chân trái."

Túc Mạc gõ Đăng Trượng về phía trước, va chạm với mép giường phát ra tiếng "phịch", nháy mắt, cậu nghe thấy tiếng gì đó trong cái hố kia: "Chạy đi, thứ trong hố đang lao ra."

Quả Sơn Tra kiệt sức ngã ngửa, bị Úc Trăn kéo lui về phía sau. Gió Mát nghe vậy thì chạy nhanh khỏi đó, cậu ta bị vấp ghế xém té, may mà đỡ bàn đứng vững được, vội vàng nói: "Anh ơi, có tiếng gió!"

Tiếng gió rất nhỏ vang lên từ miệng hố, trong căn phòng yên tĩnh nghe rất rõ ràng.

Túc Mạc gọi Nguyệt Miêu và Bạch Hổ ra, cảnh giác quan sát xung quanh, khi tiếng gió tới gần thì tức khắc để Bạch Hổ đánh về phía trước, song thứ kia lại xuyên qua cơ thể của Bạch Hổ va thẳng vào người Túc Mạc. Lực va chạm mạnh khiến cậu vội vàng lùi về sau, cơ thể đập vào ngăn tủ, thanh máu tụt xuống một nửa.

Thứ trong miệng hố chui ra rất linh hoạt, nó có thể chọn vị trí và phương hướng chuẩn xác rồi tấn công, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, mục đích là khóa chặt bọn họ lại.

Quả Sơn Tra quăng skill buff lan ra trong trạng thái mù lòa, miễn cưỡng kéo máu Túc Mạc lên: "Anh ơi cẩn thận đó!"

Túc Mạc nhắc nhở: "Cẩn thận, thứ kia có thể đánh xuyên qua vật."

Úc Trăn thả trận pháp phòng ngự tại chỗ, song ngay lập tức, thứ kia xuyên thủng được phòng ngự của anh, làm vỡ ghế trong phạm vi trận pháp. Anh kéo Quả Sơn Tra lùi về mấy bước: "Hiệu quả kỹ năng cũng bị xuyên thủng."

Đây là quái vật vô hình vô dạng, có thể đánh xuyên qua vật và kỹ năng, đòn tấn công của thú triệu hoán và trận pháp phòng ngự hoàn toàn mất hiệu lực.

Hơn nữa trong trạng thái mù, bọn họ không thể sử dụng chức năng định hướng, vậy nên tất cả kỹ năng chỉ có thể dựa vào phán đoán rồi tung ra.

Gió mạnh lại lao đến trước mặt, Túc Mạc canh chuẩn vị trí để Nguyệt Miêu xuất chiêu hỗn loạn đa mục tiêu, nháy mắt phát huy tác dụng kịp thời chặn lại đòn tấn công của đối phương: "Điều chỉnh âm thanh xung quanh lên mức lớn nhất, có thể sử dụng phạm vi khống chế kỹ năng."

Mọi người lập tức mở tiếng lớn lên, âm thanh cực nhỏ kia lập tức trở nên rõ ràng, nhưng sau vài đợt công kích, thứ kia lại bắt đầu phá tung bài trí trong phòng, tiếng ồn ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ, bốn người hoặc nhiều hoặc ít đều trúng vài chiêu.

"Không ổn rồi, em sắp nghe không rõ nữa." Gió Mát vội vàng tránh né, sau đó lăn đến gần Túc Mạc: "Anh đang ở đây hả?"

"Ừ." Lưng Túc Mạc tựa lên tường, bố trí phạm vi khống chế của thú triệu hoán xung quanh, hạ giọng giải thích: "Xem ra đây mới là nội dung của cửa thứ hai, sụp hố chỉ là bắt đầu, người chơi bị túm xuống miệng hố sẽ bị đào thải... Hành Tung, cậu và Quả Sơn Tra có đang ở cùng nhau không?"

Úc Trăn trả lời: "Có."

Quả Sơn Tra nói: "Nghe tiếng phát ra thì chắc tụi em đang ở bên tay phải của anh đó."

Túc Mạc nghe Quả Sơn Tra nói thì nháy mắt phản ứng: "Cậu đang đứng bên cạnh cửa sổ à?"

Quả Sơn Tra sờ xung quanh, xác định vị trí: "Đúng vậy, em sờ được khung cửa sổ."

"Hành Tung đứng sát khung cửa sổ, giường cách đó 1,5m ở góc 45 độ bên tay phải của cậu, những góc khác sẽ không vượt quá 5 độ."

Túc Mạc cẩn thận suy nghĩ, trong đầu cậu nhớ lại bố cục của căn phòng, sau một hồi tính toán ngắn ngủi, cậu thuận tay tung chiêu khống chế tránh đòn, lạnh lùng nói: "Gió Mát, chỗ chúng ta đang đứng là ngay tủ chén đối diện giường, từ đây đi sang bên đó khoảng 1,6m, vị trí hiện tại của cậu cách cái bàn 0,5m, từ bàn đi xuống một bước sẽ tiến vào khoảng cách thi triển kỹ năng của kiếm sĩ vật lý."

Gió Mát ngơ ngác đáp hai tiếng: "Ừm ừm." Sau đó thì sao, bọn họ phải làm gì!

Quả Sơn Tra không hiểu cho lắm: "Anh đang nói gì đó? Thứ kia rất dài, hướng tấn công lại hay thay đổi nữa."

Cuồng phong đang càn quét bừa bãi trong phòng, có thể cảm nhận được sự đau đớn trên làn da, thứ chui ra khỏi miệng hố công kích ngày càng nhiều, phạm vi cũng ngày càng rộng. Tấn công linh hoạt, tiết tấu thay đổi liên tục, tần suất tụt máu của bốn người trong đội chậm rãi tăng lên. Tuy bây giờ vẫn đang trong phạm vi khống chế, nhưng cứ để vậy mãi thì sớm muộn gì bọn họ cũng bị thứ này rỉa máu chết thôi.

Mới được bao lâu mà nguy hiểm đã có mặt khắp mọi nơi.

Túc Mạc chú ý biến hóa xung quanh, vừa nhớ lại vừa nói: "Kích thước giường sẽ không vượt quá 2m x 1,4m, vị trí miệng hố là chính giữa giường. Dựa trên lý thuyết thì kích thước của nó sẽ nhỏ hơn kích thước của giường, sai số không đáng kể. Mà phạm vi khống chế cơ bản của các hệ phái thường thấy ở Thiên Hoàn là 2m x 2m, có vài hệ phái thậm chí lớn hơn nữa."

Úc Trăn giật mình, anh đã hiểu mục đích của Momo.

Gió Mát: "Là sao anh? Có thể nói gì súc tích dễ hiểu cho em được không? Tụi mình đối phó với nó thế nào giờ?"

Túc Mạc bình tĩnh đưa ra sách lược: "Chúng ta có thể lấp kín nó lại."

Chương 27 – Mục lục – Chương 29



CHƯƠNG 28: CỬA THỨ HAI

Edit + Beta: V

Cả căn phòng chợt tối om, tất cả âm thanh gần như biến mất trong nháy mắt khiến hai người nằm trên giường cảm thấy bất an không thôi. Bắt đầu đếm ngược 30 giây, tiếng của đầu não vang lên bên tai của mọi người, tựa như đang đếm thời gian tử vong vậy.

Quả Sơn Tra kéo mền trùm lên đầu: "Chơi chủ đề khủng bố thiệt hả?"

"ĐM 30 giây." Gió Mát nói: "Chắc hai người họ không kịp online rồi."

Quả Sơn Tra che mặt: "Bỏ cuộc đi, không biết lần này rớt mấy cấp nữa."

Gió Mát: "Để tôi tắt livestream cái."

"Cậu tắt chi?" Quả Sơn Tra không hiểu.

Gió Mát dõng dạc nói: "Đàn ông đích thực không cần bình luận bảo vệ."

Quả Sơn Tra: "..."

Hai người chui trong mền vừa dày vừa ngộp, nghe tiếng đếm ngược không khỏi nói: "Hồi đó không thấy gì, giờ nghe tiếng của đầu não quái quái sao á."

"Bởi vì nó mở echo." Gió Mát muốn lú ra hít thở không khí thì bị Quả Sơn Tra túm về: "Cậu sợ hả?"

Quả Sơn Tra: "Cậu đừng có xốc lên như vậy, lỡ nó phát hiện tụi mình không ngủ thì toang, đừng nói nữa."

Còn lại 10 giây, hai người không ai nói chuyện, đúng lúc này, Quả Sơn Tra nhạy bén nghe được động tĩnh bên ngoài, hình như là tiếng bước chân đang tiến lại gần bọn họ, tích tắc, cả người cậu ta căng như dây đàn.

Cậu ta chưa kịp bàn ám hiệu với Gió Mát thì âm thanh kia chợt ngừng, một thứ nặng trịch đột ngột đè lên người bọn họ.

"!!!!" Quả Sơn Tra che miệng không dám thét chói tai, cậu ta sợ hú hồn, tay còn lại chộp lên cánh tay Gió Mát, bấu chặt đến mức đối phương xém xíu hét toáng lên.

Một bàn tay to cách chăn ấn lên đầu Quả Sơn Tra, giọng nói bình tĩnh vang lên: "Đừng kêu!"

Quả Sơn Tra: "!"

Gió Mát: "!"

[Kết thúc đếm ngược. Có 88 người chơi đang online, 2 người chơi đang offline, đã hủy tư cách ngủ lại của người chơi.]

[Cửa thứ hai: Bình an vượt qua một đêm ở Quán Trọ Hoang Mạc; đã thống kê người chơi tham gia 88/90, đội ngũ tham gia 19/20.]

[Địa điểm: Quán Trọ Hoang Mạc; thời gian còn lại: 3 tiếng.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Ban đêm, bên trong Quán Trọ Hoang Mạc luôn có tiếng động kỳ lạ xuất hiện, nghe nói đây là âm thanh mang điềm xấu, khách trọ nghe thấy sẽ bị mất tích vô cớ, người tồn tại ắt khiêu chiến thành công. Trước mắt, toàn bộ thành viên trong đội tử vong sẽ được tính là nhiệm vụ thất bại, đội ngũ thất bại nhận trừng phạt "rớt 4 cấp và tổn thất 1.000 vàng", đội ngũ thành công mỗi người chơi nhận được phần thưởng "40 điểm thuộc tính vĩnh viễn".]

[Vậy, chúc các bạn một đêm mộng đẹp.]

Âm thanh của đầu não chấm dứt, sự yên tĩnh đáng sợ lại buông xuống, người đang đè trên mình Quả Sơn Tra và Gió Mát cử động, ngay sau đó, thông báo xin nhập đội hiện ra, là Momo.

Sau khi nhập đội, Momo nói: "Cài đặt voice chat trong đội đi."

Hai người như gặp được cứu tinh, tức khắc không kìm nén được giọng của mình nữa.

Gió Mát kích động: "Cuối cùng anh cũng tới, em cứ ngỡ xém tí nữa là tụi em tiêu đời rồi chứ."

"Mới cơm nước xong, suýt là không kịp rồi." Túc Mạc nói: "Tổ đội với Hành Tung đi, cậu ấy ở trong phòng."

"Cái gì!" Quả Sơn Tra sửng sốt, lập tức xem danh sách bạn bè, quả nhiên ID Hành Tung Bất Định đang sáng lên, cậu ta tức thì gửi lời mời: "Sao các anh ở đây! Hai anh online khi nào vậy! Sao tụi em không phát hiện."

Hành Tung Bất Định nhập đội.

"Lúc hai người đang nói đến hoàng tử bé phim kinh dị." Túc Mạc điều chỉnh vị trí, hai người dưới chăn bị cộm hết hồn: "Thấy các cậu ngủ mê mệt nên tôi không quấy rầy."

Quả Sơn Tra: "..."

Úc Trăn vừa vào thì nghe giọng của Momo, thời gian bọn họ online coi như xêm xêm nhau, trong bản đồ đặc thù này không có thông báo khi lên mạng, anh phải nhìn sang vị trí tối qua Momo off mới để ý. Đang định lên tiếng thì hai cậu chàng kia mỗi người một câu, sau đó cả căn phòng tối thui.

"Tối qua off tôi quên nói cho mấy cậu biết chuyện có thể nhiệm vụ sẽ có bẫy ngôn từ, may là còn kịp." Úc Trăn nói: "Tất cả chúng ta đều bị dính debuff mù, chắc cửa này sẽ hơi nguy hiểm."

Túc Mạc kéo mền xuống, tránh cho hai đồng đội bên dưới ngộp chết: "Đã nói là kịp mà, hai cậu còn sợ gì nữa?"

Quả Sơn Tra nghe vậy suýt nữa rơi lệ: "Em nào biết anh có ý này, đó giờ não em ngoài tiền bạc ra có thông minh đâu à, anh làm em sợ muốn chết. Online thì online đi, làm em tưởng bị bị quỷ đè, sợ tới mức không nghe rõ nhiệm vụ..."

Khi cậu ta nhìn nội dung trong thanh nhiệm vụ thì lập tức im miệng.

Gió Mát: "Không sao đâu nhóc Quả, 1.000 vàng thôi, rất nhanh sẽ kiếm lại được."

"1.000 vàng!" Quả Sơn Tra không nhịn được nữa: "Là 1.000 vàng lận đó!"

Debuff mù chỉ ảnh hưởng khi nhìn cảnh vật xung quanh, không ảnh hưởng đến việc bọn họ xem hệ thống. Nhưng dính mù khiến chức năng định hướng bị khóa lại, tầm nhìn tối đen, chỉ có thể xác nhận bằng cách chạm vào.

Gió Mát: "Giờ tụi mình đang ở trên giường à? Anh Hành có đó không anh?"

"Có." Úc Trăn đứng vịn thanh giường: "Tôi nhìn thấy nhắc nhở nghỉ ngơi."

Quả Sơn Tra không nhịn được nói: "Hóa ra anh đang ngủ đứng sao?"

Úc Trăn hỏi: "Có quy định không được ngủ đứng hả?"

Bốn người chen một giường, đếm ngược cửa thứ hai vẫn tiếp tục.

Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng răng rắc, giống như có cơ quan gì đó đang chuyển động vậy.

"Anh, anh có nghe thấy tiếng gì không. Á!" Quả Sơn Tra chợt im bặt, ván giường trong phòng tự dưng sụp xuống khiến ba người đang ở trên giường rớt đài.

"Sao vậy?" Úc Trăn sốt ruột hỏi.

Trong tích tắc sụp xuống, Túc Mạc nhanh chóng dùng Đăng Trượng chặn lại, tay còn lại túm chặt một người, cơ thể lơ lửng giữa giường, cánh tay cậu đau đớn, Túc Mạc cắn chặt răng: "Các cậu có đó không?"

Gió Mát vội vàng nói: "Em đây!"

"Nhóc Quả đâu?" Túc Mạc hỏi.

Giọng nói của Quả Sơn Tra vô cùng hoảng loạn: "Anh ơi em ở đây! Em đang ôm eo nhóc Gió nè."

Gió Mát không nhịn được nói: "Cậu ôm thì ôm, đừng có kéo quần tôi được không?"

Trong bóng tối, Túc Mạc cố gắng bắt lấy Đăng Trượng, cậu không nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, chỉ đành nói: "Có leo lên được không?"

Gió Mát thử mò xung quanh, song không chạm được gì cả, cứ như thứ mượn lực duy nhất chỉ có mỗi tay Momo: "Ở đây không có vách tường, không mượn lực được."

Túc Mạc không thể dùng lực, chỉ có thể gắng sức cầm Phù Vân Đăng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cậu cũng ngã xuống theo hai người phía dưới.

Gió Mát: "Anh buông tay đi, chỗ này khó leo lên lắm."

Túc Mạc khẽ cắn môi, đang định dùng lực nhấc lên thì đúng lúc này, xung quanh bỗng có một trận gió lướt qua, hình như bên tai vang lên âm thanh thứ gì đó rớt xuống, ngay sau đó, có một bàn tay bắt lấy tay cậu, áp lực nhanh chóng giảm bớt.

Trận pháp sư bình tĩnh nói: "Đừng buông tay, Quả Sơn Tra bắt lấy dây thừng."

Quả Sơn Tra mò mẫm bên cạnh thì chạm được vào dây thừng, dây thừng kia đột ngột quấn chặt tay cậu ta rồi kéo lên: "Á đù! Này là cái gì vậy?"

Chưa dứt lời thì người cậu ta đập vào xà nhà: "Ây da!"

"Dây Thừng Bay, đạo cụ giai thoại." Úc Trăn nói: "Cởi dây thừng ra rồi ném cho Gió Mát đi."

Quả Sơn Tra tiếp tục mò mẫm: "Ném rồi, nhóc Gió cậu sờ được không?"

"OK!" Gió Mát bắt được dây thừng cũng bay lên.

Áp lực của Túc Mạc lập tức giảm bớt, người đàn ông đang bắt lấy tay cậu dùng lực kéo cậu lên khỏi cái miệng hố kia. Bốn người khó khăn tránh được một kiếp, lúc này bọn họ đang nằm ở mép giường, duỗi tay ra là có thể chạm vào cái hố sụt không đáy.

"Cảm ơn." Túc Mạc nói.

Úc Trăn nghe giọng điệu này thì chợt im lặng, sau lại nói: "Là cậu phản ứng kịp thời."

"Đầu não kia có bị điên không, lừa tụi mình lên rồi cho sập giường!" Quả Sơn Tra duỗi tay sờ mép giường: "Cái miệng hố này biến thái quá, sao lại xảy ra chuyện như vậy, đây là tầng ba mà?"

Gió Mát mò mẫm, không biết đang vỗ vai của ai: "Người anh em, bình tĩnh tĩnh xíu đi, Thiên Hoàn là game kỳ ảo mà, có phải cậu không biết đâu."

"Nhiệm vụ có nhắc tới tiếng động kỳ lạ, khi nãy mọi người có nghe được không?" Túc Mạc tuần tra xung quanh, cảnh tượng tối đen không thể đưa ra phán đoán được, trước mắt có thể xác định là bọn họ vẫn đang ở trong phòng.

Gió Mát kể một vài chuyện kỳ quái trước khi bắt đầu cửa thứ hai cho bọn họ nghe.

"Cửa sổ đóng chặt?" Úc Trăn hỏi.

Túc Mạc nhìn anh: "Sao vậy?"



Úc Trăn giải thích: "Tôi có một người bạn cũng tham gia hoạt động lần này, hôm qua cậu ấy gửi một phần tư liệu liên quan đến Quán Trọ Hoang Mạc cho tôi. Hiện tại, tính cả chúng ta thì tổng cộng có 10 đội sở hữu tấm da dê trên toàn server, trong đó, đạt được tấm da dê thông qua giai thoại có 3 đội, còn những đội khác đều thông qua phó bản yêu ma nhận được manh mối."

"Đệt, nhiều dữ vậy?" Gió Mát sửng sốt: "Hèn chi mấy người dưới lầu nói không chỉ có một đội sở hữu tấm da dê."

Úc Trăn: "Tôi không biết trong 10 đội này có ai đến được cửa thứ hai hay không, tấm da dê chứa thông tin về nhiệm vụ là manh mối mấu chốt, có lẽ phần khiêu chiến phía sau có liên quan đến nó. Suy cho cùng thì bây giờ chúng ta vẫn chưa nhìn thấy chủ quán trọ mà."

Túc Mạc nghe xong, chú ý tới những điểm quan trọng trong lời nói của Úc Trăn: "Hành Tung, có 3 đội nhận được tấm da dê từ giai thoại, chắc không phải đây là chuỗi giai thoại yêu ma đó chứ?"

"Đúng vậy." Úc Trăn giải thích: "Cho nên hoạt động Quán Trọ Hoang Mạc lần này chắc hẳn cũng tương tự hoạt động phong ấn yêu ma, hơn nữa trừng phạt là rớt cấp, rớt điểm thuộc tính và rớt vàng. Hiện phần thưởng thì có điểm thuộc tính, bọn họ suy đoán phần thưởng cuối cùng của hoạt động này là điểm tích lũy yêu ma và phần thưởng giai thoại, hơn nữa độ quý hiếm của rương bảo vật sẽ không thấp, đây là phần thưởng hoạt động rất khó có được."

Điểm tích lũy yêu ma có thể đổi rất nhiều vật phẩm, bao gồm thuốc kinh nghiệm, tiền vàng, điểm thuộc tính...

Túc Mạc nhíu mày: "Cập nhật số người trong nhiệm vụ."

[Cửa thứ hai của Quán Trọ Hoang Mạc: Người chơi còn lại 50/88.]

Nhìn nhân số còn lại, bốn người trong phòng chợt im lặng. Thời gian duy trì debuff mù bằng với thời gian của hoạt động khiêu chiến cửa thứ hai, nói cách khác, dưới điều kiện như thế bọn họ phải kiên trì 3 tiếng. Nhưng Túc Mạc vẫn còn nghi hoặc, trong nhiệm vụ có nhắc tới tiếng động kỳ quái, ngoại trừ tiếng răng rắc của cơ quan trên giường thì từ khi bắt đầu cho đến giờ, hình như không còn âm thanh nào xuất hiện nữa.

Cửa sổ đóng chặt, kêu người chơi đi ngủ, bẫy rập trên giường... Túc Mạc cẩn thận nhớ lại, tuy phòng ở Quán Trọ Hoang Mạc nhiều, nhưng diện tích của nó không lớn, lớn nhất cũng chỉ có 20m2. Hơn nữa bên trong bày biện các loại bàn ghế, không gian để hoạt động không quá 10m2, đối với đội ngũ năm người thì phạm vi hoạt động như thế quá hẹp.

"Nhóc Gió, cậu đừng sờ chân tui nữa được không vậy? Nhột muốn chết." Quả Sơn Tra không nhịn được nhỏ giọng nói: "Nếu cậu sợ thì đổi chỗ khác sờ đi."

"Xí, ông đây là hoàng tử bé phim kinh dị mà, sợ gì chứ!" Gió Mát nghe vậy thì nói: "Với cả tôi sờ cậu làm gì, chuyện cậu kéo quần hồi nãy tôi chưa có tính sổ đâu đó."

Quả Sơn Tra: "Cậu dám sờ nữa hả!"

Gió Mát: "Tôi sờ hồi nào?"

Hai người vừa dứt lời thì đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai.

Quả Sơn Tra sửng sốt, duỗi tay về phía chân thì sờ được một thứ lạnh lẽo trên đùi: "Anh ới!"

Túc Mạc hồi thần: "Sao vậy?"

"Hình như trên đùi em có..." Quả Sơn Tra chưa kịp dứt lời thì đột nhiên bị kéo mạnh xuống, trong tình thế cấp bách cậu ta bắt lấy người bên cạnh. Song thứ kia không chịu bỏ cuộc, túm cậu ta kéo về phía trước: "Cứu! Thứ này còn sống! Có gì đó đang kéo em nè!"

"Ở đâu, tôi tới đây!" Gió Mát nhanh tay lấy kiếm ra, vỏ kiếm chưa kịp tuốt thì đã chém về phía trước, song chỉ bổ vào một chỗ mềm mại.

Quả Sơn Tra kêu lên thảm thiết: "Kiếm của cậu chém vào đâu vậy! Đó là đùi của tui!"

Úc Trăn túm chặt Quả Sơn Tra: "Chân trái."

Túc Mạc gõ Đăng Trượng về phía trước, va chạm với mép giường phát ra tiếng "phịch", nháy mắt, cậu nghe thấy tiếng gì đó trong cái hố kia: "Chạy đi, thứ trong hố đang lao ra."

Quả Sơn Tra kiệt sức ngã ngửa, bị Úc Trăn kéo lui về phía sau. Gió Mát nghe vậy thì chạy nhanh khỏi đó, cậu ta bị vấp ghế xém té, may mà đỡ bàn đứng vững được, vội vàng nói: "Anh ơi, có tiếng gió!"

Tiếng gió rất nhỏ vang lên từ miệng hố, trong căn phòng yên tĩnh nghe rất rõ ràng.

Túc Mạc gọi Nguyệt Miêu và Bạch Hổ ra, cảnh giác quan sát xung quanh, khi tiếng gió tới gần thì tức khắc để Bạch Hổ đánh về phía trước, song thứ kia lại xuyên qua cơ thể của Bạch Hổ va thẳng vào người Túc Mạc. Lực va chạm mạnh khiến cậu vội vàng lùi về sau, cơ thể đập vào ngăn tủ, thanh máu tụt xuống một nửa.

Thứ trong miệng hố chui ra rất linh hoạt, nó có thể chọn vị trí và phương hướng chuẩn xác rồi tấn công, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, mục đích là khóa chặt bọn họ lại.

Quả Sơn Tra quăng skill buff lan ra trong trạng thái mù lòa, miễn cưỡng kéo máu Túc Mạc lên: "Anh ơi cẩn thận đó!"

Túc Mạc nhắc nhở: "Cẩn thận, thứ kia có thể đánh xuyên qua vật."

Úc Trăn thả trận pháp phòng ngự tại chỗ, song ngay lập tức, thứ kia xuyên thủng được phòng ngự của anh, làm vỡ ghế trong phạm vi trận pháp. Anh kéo Quả Sơn Tra lùi về mấy bước: "Hiệu quả kỹ năng cũng bị xuyên thủng."

Đây là quái vật vô hình vô dạng, có thể đánh xuyên qua vật và kỹ năng, đòn tấn công của thú triệu hoán và trận pháp phòng ngự hoàn toàn mất hiệu lực.

Hơn nữa trong trạng thái mù, bọn họ không thể sử dụng chức năng định hướng, vậy nên tất cả kỹ năng chỉ có thể dựa vào phán đoán rồi tung ra.

Gió mạnh lại lao đến trước mặt, Túc Mạc canh chuẩn vị trí để Nguyệt Miêu xuất chiêu hỗn loạn đa mục tiêu, nháy mắt phát huy tác dụng kịp thời chặn lại đòn tấn công của đối phương: "Điều chỉnh âm thanh xung quanh lên mức lớn nhất, có thể sử dụng phạm vi khống chế kỹ năng."

Mọi người lập tức mở tiếng lớn lên, âm thanh cực nhỏ kia lập tức trở nên rõ ràng, nhưng sau vài đợt công kích, thứ kia lại bắt đầu phá tung bài trí trong phòng, tiếng ồn ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ, bốn người hoặc nhiều hoặc ít đều trúng vài chiêu.

"Không ổn rồi, em sắp nghe không rõ nữa." Gió Mát vội vàng tránh né, sau đó lăn đến gần Túc Mạc: "Anh đang ở đây hả?"

"Ừ." Lưng Túc Mạc tựa lên tường, bố trí phạm vi khống chế của thú triệu hoán xung quanh, hạ giọng giải thích: "Xem ra đây mới là nội dung của cửa thứ hai, sụp hố chỉ là bắt đầu, người chơi bị túm xuống miệng hố sẽ bị đào thải... Hành Tung, cậu và Quả Sơn Tra có đang ở cùng nhau không?"

Úc Trăn trả lời: "Có."

Quả Sơn Tra nói: "Nghe tiếng phát ra thì chắc tụi em đang ở bên tay phải của anh đó."

Túc Mạc nghe Quả Sơn Tra nói thì nháy mắt phản ứng: "Cậu đang đứng bên cạnh cửa sổ à?"

Quả Sơn Tra sờ xung quanh, xác định vị trí: "Đúng vậy, em sờ được khung cửa sổ."

"Hành Tung đứng sát khung cửa sổ, giường cách đó 1,5m ở góc 45 độ bên tay phải của cậu, những góc khác sẽ không vượt quá 5 độ."

Túc Mạc cẩn thận suy nghĩ, trong đầu cậu nhớ lại bố cục của căn phòng, sau một hồi tính toán ngắn ngủi, cậu thuận tay tung chiêu khống chế tránh đòn, lạnh lùng nói: "Gió Mát, chỗ chúng ta đang đứng là ngay tủ chén đối diện giường, từ đây đi sang bên đó khoảng 1,6m, vị trí hiện tại của cậu cách cái bàn 0,5m, từ bàn đi xuống một bước sẽ tiến vào khoảng cách thi triển kỹ năng của kiếm sĩ vật lý."

Gió Mát ngơ ngác đáp hai tiếng: "Ừm ừm." Sau đó thì sao, bọn họ phải làm gì!

Quả Sơn Tra không hiểu cho lắm: "Anh đang nói gì đó? Thứ kia rất dài, hướng tấn công lại hay thay đổi nữa."

Cuồng phong đang càn quét bừa bãi trong phòng, có thể cảm nhận được sự đau đớn trên làn da, thứ chui ra khỏi miệng hố công kích ngày càng nhiều, phạm vi cũng ngày càng rộng. Tấn công linh hoạt, tiết tấu thay đổi liên tục, tần suất tụt máu của bốn người trong đội chậm rãi tăng lên. Tuy bây giờ vẫn đang trong phạm vi khống chế, nhưng cứ để vậy mãi thì sớm muộn gì bọn họ cũng bị thứ này rỉa máu chết thôi.

Mới được bao lâu mà nguy hiểm đã có mặt khắp mọi nơi.

Túc Mạc chú ý biến hóa xung quanh, vừa nhớ lại vừa nói: "Kích thước giường sẽ không vượt quá 2m x 1,4m, vị trí miệng hố là chính giữa giường. Dựa trên lý thuyết thì kích thước của nó sẽ nhỏ hơn kích thước của giường, sai số không đáng kể. Mà phạm vi khống chế cơ bản của các hệ phái thường thấy ở Thiên Hoàn là 2m x 2m, có vài hệ phái thậm chí lớn hơn nữa."

Úc Trăn giật mình, anh đã hiểu mục đích của Momo.

Gió Mát: "Là sao anh? Có thể nói gì súc tích dễ hiểu cho em được không? Tụi mình đối phó với nó thế nào giờ?"

Túc Mạc bình tĩnh đưa ra sách lược: "Chúng ta có thể lấp kín nó lại."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.