Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 12



Kiếm sĩ và đạo sĩ muốn lên cấp nhanh nên đã rời đi, trước điểm dừng chân môn phái chỉ còn lại Túc Mạc và Quả Sơn Tra.

Túc Mạc vẫn đang xem điều kiện để học các kỹ năng khác của triệu hoán sư thì Quả Sơn Tra kế bên phá vỡ bầu không khí yên lặng trước: "Năm túi?"

Túc Mạc không đáp.

Quả Sơn Tra: "Sáu túi?"

Túc Mạc im lặng.

Quả Sơn Tra cắn môi: "Bảy túi?"

Túc Mạc nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Quả Sơn Tra khóc không ra nước mắt: "Tám túi, thiệt sự không thể nhiều hơn được đâu!"

Túc Mạc miễn cưỡng: "Thôi được rồi."

Quả Sơn Tra vô cùng đau đớn, khu vực tân thủ vốn không có dịch vụ bảo vệ, huống chi tìm người thao tác tốt để bảo vệ lại khó càng thêm khó. Nếu có thể quay lại hai tiếng trước, cậu ta nhất định sẽ lấy tay đánh bản thân hèn hạ này một cái, người nhập đội đều là ông lớn, sau này không thể tùy tiện dây vào được: "Thỏ của anh không thể ăn hết tám túi thức ăn trong ngày được, hay là em đưa anh ít tài nguyên nhé?"

Giá niêm yết của thức ăn chăn nuôi là 80 vàng, đưa chút tài nguyên cậu ta còn vớt vát lại một tí.

Túc Mạc nghiêng đầu, nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ: "Mày có thể ăn tám túi, đúng không thỏ?"

Thỏ Linh Tâm cũng nghiêng đầu, nó nhảy nhót, trưng ra vẻ mặt ngây thơ.

Quả Sơn Tra: "..."

Vô lý hết sức!

Túc Mạc cộng điểm kỹ năng xong, cậu thu dọn hành lý: "Sao cậu còn chưa đi nữa?"

Quả Sơn Tra: "Em đang đợi anh nè, anh không đi thì sao em đi được."

"À." Túc Mạc nhìn đồng hồ: "Tôi off trước, mai gặp nhé."

Quả Sơn Tra: "??? Khoan đã anh!"

Cậu ta còn chưa nói xong thì người trước mắt đã hóa thành một làn khói offline, không hề cho cậu ta cơ hội níu kéo.

Bây giờ mới 12 giờ! Cậu ta còn chưa kêu mệt nữa mà, chẳng phải thanh niên nên lăn xả tới 3 giờ sáng sao!

***



Túc Mạc không nghĩ nhiều như vậy, 12 giờ ngủ đã là thức khuya đối với cậu rồi.

Ngay khi ngắt kết nối, cậu thấy Nhạc Nhạc đang đứng trước mặt, màn hình điện tử liên tục hiển thị biểu cảm tức giận, cánh tay máy đã đặt lên thiết bị đăng nhập của cậu, hình như định cưỡng chế ngắt kết nối.

"Chơi lố giờ rồi." Túc Mạc thành thật xin lỗi.

Nhạc Nhạc tức giận nói: "Túc Mạc, hôm nay cậu chơi 7 tiếng đồng hồ!"

Túc Mạc hứa lần sau không vậy nữa, nhưng trong lòng đã nảy sinh ý định chỉnh chuông cảnh báo của Nhạc Nhạc lên thêm 2 tiếng. Lần đầu chơi muộn đến thế, Túc Mạc rửa mặt rồi lên giường, nhưng cậu không hề muốn ngủ. Dường như trong đầu cậu vẫn còn lưu lại cảm giác chạy vội trong thế giới thực tế ảo ban nãy, đón gió, tứ chi uyển chuyển, nhẹ nhàng, đây là cơ thể mà cậu hằng mong ước.

Có thể chạy không ngừng, thoải mái vận động.

Từ đó đến giờ tiết thể năng là chương trình học trọng điểm trong các trường học ở Liên Minh Tinh Cầu. Học sinh sở hữu thể chất ưu tú sẽ được huấn luyện thể năng chuyên nghiệp, nhưng Túc Mạc không nằm trong số đó. Thể chất cấp F khiến cậu vô duyên với việc vận động mạnh, sân huấn luyện thể năng rộng lớn không liên quan gì đến cậu cả.

Lần đầu tiên cậu ý thức được bức tường ngăn cách giữa mình và bạn đồng trang lứa là khi có ai đó thảo luận hay đề cập đến trò chơi mới, mô hình giả lập mới. Bọn họ vui vẻ miêu tả một thế giới Tinh Võng kỳ diệu, nơi đó có các loại cơ giáp ảo, nơi đó có thể nhìn thấy cảnh sắc thế giới các hành tinh... Hôm đó Túc Mạc chạy ra khỏi lớp học, chiến hữu của ba lựa lời an ủi cậu, người đó hứa sẽ mua cho cậu máy tính quang tử tốt nhất, nhưng lại chưa từng đồng ý mua một thiết bị đăng nhập giả lập cho cậu.

Thiết bị đăng nhập giả lập, đối với người khác, đó là một rương bảo vật ẩn giấu vô số bảo tàng, nhưng đối với cậu, nó lại là thứ mở ra cánh cửa tử vong. Khi ấy nhỏ dại chưa hiểu chuyện, dù cậu có oán giận hay uất ức đến mấy thì người lớn cũng không mềm lòng, họ chỉ tìm mọi cách, tìm đủ loại đồ chơi cho cậu giải sầu mà thôi. Cậu không có cha mẹ, nghịch ngợm và gây rối chỉ làm tăng phiền phức cho người khác, vậy nên cậu không tranh giành, cũng không đòi hỏi.

Lúc bạn đồng trang lứa đương độ tuổi thỏa thích chơi đùa thì cậu ngồi trong phòng học, cày các trò chơi trong máy tính quang tử đến phát chán.

Sau này dần lớn lên, sự hứng thú với các trò chơi điện tử chuyển sang biển sách rộng lớn, vô số sách vở của người lớn trong nhà là niềm đam mê mới của cậu.

Ting.

Một thông báo mới hiện lên, máy tính quang tử sáng lên trong bóng tối khiến Túc Mạc định thần lại.

Cậu cầm nó lên, thấy tin nhắn từ đàn anh Chu cùng khoa.

Anh Chu và cậu cùng học chung một giảng viên hướng dẫn, mới vừa vào đại học là cậu đã quen thuộc với phòng thí nghiệm, sau đó giảng viên phân bọn họ vào cùng tổ, cũng cùng nhau làm không ít thực nghiệm. Quan hệ giữa bọn cậu không tồi, nhiều lần cố sức đến mức té xỉu, là anh ấy cõng cậu đến phòng y tế. Lần này nhân dịp nghỉ hè, phòng thí nghiệm của trường cũng tu sửa lại nên anh Chu chạy tới tinh hệ khác làm khảo sát, chắc giờ mới về tới Thủ Đô.

[Túc Mạc!]

[Anh mới vừa về trường thì gặp thầy Lưu, thầy ấy bảo anh thu dọn hành lý đặng tuần sau đến Sở Nghiên Cứu 1. Bên đó có không ít dụng cụ kiểu mới, chẳng phải lần trước em chê máy móc trong phòng thí nghiệm chạy chậm à? Sao lại từ chối cơ hội tốt như vậy chứ!]

Tin nhắn vừa hiện ra, Túc Mạc cũng mở giao diện trò chuyện lên, cậu thấy màn hình đang hiển thị "Đối phương đang soạn tin nhắn".

Túc Mạc nhìn dòng tin nhắn rồi đáp: [Em không có hứng thú.]

[Em chưa ngủ cơ à? Không nghỉ ngơi hả?]

Túc Mạc: [Em không ngủ được.]

Hình như cậu nhập chữ chậm quá, anh Chu lại biết Túc Mạc chưa nghỉ ngơi nên bèn gọi điện luôn, vừa bắt mắt là hỏi: "Em sao đó, cơ hội tốt như vậy người ta muốn mà không được, đây là lần đầu tiên Sở Nghiên Cứu 1 đưa ra lời mời với học sinh chưa tốt nghiệp, chỗ đó là Viện Nghiên Cứu đỉnh nhất Tinh Cầu Thủ Đô đấy!"

Túc Mạc: "Em không đi."

Anh Chu: "Sao lại không đi?"

Túc Mạc: "Đi rồi em có thể dùng cơ khí được à?". truyện ngôn tình

Anh Chu im lặng, nhất thời không biết trả lời như thế nào, sau đó mới nói: "Vấn đề thể chất thì anh cũng hết cách, nếu em dùng cơ khí thì ngay lập tức xe cấp cứu sẽ túm em vào ICU mất. Lại nói, em có tinh thần lực cấp S, đứng từ xa điều khiển cũng không tồi mà..."

Anh Chu nói đến đây bỗng im bặt.

Cơ khí của Viện Nghiên Cứu không yêu cầu cao về thể chất, thấp nhất là cấp D. Còn Túc Mạc thuộc cấp F, là dạng vừa lên đã khiến máy móc phát tiếng cảnh báo ấy, vậy nên cậu chỉ có thể chạm mà không lên được. Không lên Tinh Võng được, cả đời chỉ có thể đứng trước màn hình điều khiển từ xa, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ đối mặt với tình huống không bắt kịp thông tin.

Dù vậy, thiên phú mà cậu phô bày ra cũng đủ để người phụ trách Viện Nghiên Cứu động lòng, vậy nên bọn họ đã gửi lời mời học tập cho cậu. Anh Chu cảm thấy đau lòng giùm cậu đàn em này, hiệu suất của Túc Mạc rất cao, trong mỗi hạng mục phụ trách cậu đều có thể đưa ra phương án tốt nhất, định kế hoạch mục tiêu, cuối cùng mới phân nhiệm vụ yêu cầu lên cơ khí cho anh ta.

Số liệu khổng lồ, kết nối với Tinh Võng, xử lý cơ sở dữ liệu,... đôi lúc sẽ cần phải lên khoang mô phỏng.

Máy móc tính toán bình thường thì được, nhưng dữ liệu tổng thì cần phải lên cơ khí. Anh Chu nhớ có lần hợp tác với phòng thí nghiệm kế bên chạy một tổ số liệu, rõ ràng đàn em của anh ta đã suy luận ra hết công thức, lại vì sơ sẩy của học sinh phụ trách lên cơ khí chạy số liệu mà khiến nỗ lực hai tuần qua của bọn họ đều lãng phí.

Lúc ấy Túc Mạc đứng từ xa điều khiển, suy cho cùng thì vẫn là từ xa, không thể thấy tận mắt biến động của số liệu, cũng không thể kịp thời chỉnh sửa sai sót thông tin.

"Nghe nói hạng mục nghiên cứu mà Sở Nghiên Cứu 1 đang làm là hợp tác với Tập đoàn Thương Khung, em biết trò chơi "Thiên Hoàn" rất hot gần đây không? Thiết bị đăng nhập của bọn họ chính là hạng mục mà Sở Nghiên Cứu 1 hợp tác với Thiên Khung, mục đích là phát minh ra thiết bị đăng nhập kiểu mới." Anh Chu nói: "Giới hạn của thiết bị đăng nhập đã từ D mở rộng đến E, có lẽ bọn họ sẽ triển khai đến thiết bị đăng nhập cấp F đó."

Túc Mạc nghe vậy thì ngẩn ra: "Vậy à?"



Anh Chu: "Hình như em không hứng thú lắm thì phải, mấy tháng nay cũng không siêng năng đến phòng thí nghiệm như trước nữa..."

"Có ạ?" Túc Mạc nhổm dậy, cậu mở đèn đầu giường lên: "Em bình thường mà, dạo gần đây có ít việc trên phòng thí nghiệm."

Trong căn phòng yên tĩnh không có tiếng động nào khác, Nhạc Nhạc tiến vào trạng thái ngủ đông để nạp điện, âm thanh náo nhiệt duy nhất đến từ đầu dây bên kia.

Anh Chu cảm thấy có gì đó sai sai: "Sao giờ này em chưa ngủ nữa? Không phải em phải ngủ trước 11 giờ hả?"

"Đổi lại rồi, giờ thành 12 giờ." Túc Mạc day trán: "Gần đây em chơi game."

Anh Chu nghĩ rằng Túc Mạc vẫn còn chơi mấy trò trong máy tính quang tử, lúc ở trong phòng thí nghiệm cậu rất thích chơi. Anh ta tiếp tục nói: "Vừa hay kỳ nghỉ này không có việc gì ở phòng thí nghiệm, em nên dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Chờ anh tới Viện Nghiên Cứu rồi, nếu gặp được mấy ông lớn ở đó thì sẽ xin chữ ký cho."

Túc Mạc cười: "Được, cảm ơn anh."

Anh Chu lại trò chuyện với Túc Mạc về một số điều mà mình thấy trong quá trình khảo sát, gửi tài liệu liên quan vào hòm thư của cậu, cuối cùng dặn Túc Mạc nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó cúp điện thoại. Hiếm khi Túc Mạc lại mất ngủ, cậu ngồi trên giường đọc mail, sau khi ngắm nhìn phong cảnh đặc biệt và lộng lẫy bên ngoài tinh hệ thì cậu ngẩn người ra, cuối cùng nhấp vào vòng bạn bè.

Hầu hết trên newfeed của cậu đều là bài đăng về phương châm sống của các Giáo sư, hoặc các bức ảnh phong cảnh của ông bà trong gia đình. Đột nhiên, Túc Mạc nhìn thấy một bức ảnh đặc biệt.

Là hình chụp trò chơi Thiên Hoàn.

Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu như được bình ổn lại, lôi cậu ra khỏi biển hồi ức.

Cậu chợt bật cười rồi bấm like.

"Túc Mạc, làm người phải thấy đủ."

***

Quả Sơn Tra ngồi xổm ở cửa điểm dừng chân môn phái Ngự Linh Cư, mở bày bán tạm thời, ánh mắt cậu ta dại ra nhìn người chơi bên ngoài.

10 giờ sáng nay cậu ta online, vừa lên mạng ẩn ID chuẩn bị ra ngoài đánh quái xíu, nào ngờ chưa đánh được bao nhiêu đã bị người của bang hội Chúc Thiên đuổi về khu an toàn.

Trò chơi Thiên Hoàn này có một cơ chế vô cùng rác, tuy bạn có thể ẩn ID với mọi người, nhưng một khi bị người ta giết và đưa vào danh sách kẻ thù thì đối phương chỉ cần mở Thiên Nhãn thì có thể nhìn thấy ID của bạn trong đám người.

Quả Sơn Tra không ngờ cái tên chiến sĩ Không Rời Không Bỏ này lại thù dai như vậy, chuyện qua rồi mà còn cho người ngồi bên ngoài dã ngoại canh chừng cậu ta.

Cũng do cậu ta thất sách, hôm qua bị một nhóm người giết.

Giờ chỉ cần gặp người của Chúc Thiên trên đường thì cậu ta chỉ có thể đừ mặt ra mà trốn trong khu an toàn. Nhưng chuyện này rất là không an toàn đó, cậu ta không dám bày bán ở dã ngoại kiếm tiền, đây là một đả kích trí mạng đối với một thương nhân!

Vì thế, cậu ta chờ từ sáng tới 2 giờ chiều cũng không thấy 8 túi thức ăn chăn nuôi online bảo kê.

"Tài nguyên này có bớt chút không?" Có người chơi chạy tới hỏi.

Quả Sơn Tra thều thào nói: "Được, giảm còn 99%."

Người nọ nói: "Thêm xíu nữa đi! Gì mà giảm còn 99%, giảm 20% tôi mua liền."

Quả Sơn Tra nói: "Anh trai ơi, tài nguyên khu tân thủ khó kiếm lắm, giảm còn 99% là tôi lỗ vốn rồi, người quen cũng không có cái giá đó đâu. Nếu không phải muốn làm quen thì tôi đâu có giảm sập sàn thế này. Vầy đi, một giá 99 vàng, mua không?"

Người chơi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng mua.

"Haiz, kiếm tiền không dễ, luyện acc clone sao khó dữ vậy." Quả Sơn Tra ngửa mặt lên trời thở dài, bỗng nhìn thấy thiếu niên đứng trước quầy hàng. Thiếu niên đó vẫn mặc áo vải rách rưới, chỉ có trang sức tay là có vẻ tinh xảo. Lúc này, người nọ đang ngồi xổm trước quầy hàng của cậu ta, thuận tay cầm tài nguyên lên đánh giá: "Không tồi, tài nguyên có 80 vàng, giảm giá 99%, kiếm được 19 vàng."

Cậu nói xong thì nhìn Quả Sơn Tra: "Hóa ra ai cũng giảm giá còn 99% nhỉ?"

"Anh à, em giảm cho anh 2% được không?" Quả Sơn Tra thấy cậu là muốn sụn chân: "Sao giờ anh mới online, em chờ anh cả buổi trời đó."

Túc Mạc: "Ngủ quên."

"Anh còn ngủ trưa nữa hả." Quả Sơn Tra dọn hàng: "Đi đi đi, tụi mình mau cày cấp đi, em phải nhanh chóng mang gia tài rời khỏi chốn quỷ quái này."

Cấp bậc của hai người xêm nhau, làm mấy nhiệm vụ phụ thì lên cấp 25.

Sau khi lên cấp 25 thì tốc độ lên cấp chậm lại, Túc Mạc nhìn kinh nghiệm thưởng trong danh sách nhiệm vụ: "Đi đến khu quái dã ngoại đi."



"Cái gì?" Quả Sơn Tra nghe vậy thì từ chối: "Đi khu quái dã ngoại gì chớ, chẳng may bị người Chúc Thiên giết rồi sao."

Túc Mạc tắt danh sách nhiệm vụ: "Kinh nghiệm bình quân nhận được từ nhiệm vụ phụ là tầm 10.000, mỗi khi lên một cấp thì giá trị thanh kinh nghiệm sẽ tăng thêm 5%. Sau cấp 25 thì giá trị thanh kinh nghiệm sẽ tăng lên 8%, kinh nghiệm của nhiệm vụ phụ nhiều nhưng tốn thời gian lắm, thay vì làm thì chi bằng đi đánh quái nhanh hơn."

Quả Sơn Tra: "Hả?"

"Sau cấp 25 thì giá trị của thanh kinh nghiệm tăng lên, chúng ta làm nhiệm vụ phụ cần từ 15 phút trở lên. Dựa vào độ khó và số lượng nhiệm vụ phụ hiện tại, lại xét các nhân tố khách quan thì chúng ta cần 5 tiếng đồng hồ mới đạt tới cấp 28." Túc Mạc giải thích đơn giản: "Đánh quái ít kinh nghiệm nhưng tốc độ lại nhanh, giảm thời gian truyền tống, thời gian diễn giải cốt truyện,... nếu trung bình một người đánh 200 exp/s thì với tốc độ của hai người đánh, chỉ cần 3 tiếng là chúng ta lên cấp rồi."

Quả Sơn Tra: "Khoan, anh đang nói gì vậy? Mấy số liệu rối mù đó anh lấy đâu ra thế?"

Túc Mạc nghi hoặc nhìn cậu ta: "Cậu không xem thanh kinh nghiệm khi lên cấp à?"

"???" Quả Sơn Tra: "Ai lại xem thanh kinh nghiệm khi lên cấp chứ... Không phải cứ làm nhiệm vụ là lên cấp à? Anh rảnh quá, tính mấy đó làm gì?"

Túc Mạc: "Tôi không có tính, xem là biết thôi."

Quả Sơn Tra: "Sao em có cảm giác mình hơi không hiểu rồi đó."

Người này bị gì vậy, chơi thôi mà có cần phức tạp vậy hông!

"Cấp bậc khác nhau đánh quái thu được giá trị kinh nghiệm khác nhau, cấp thấp đánh quái cấp cao thì kinh nghiệm cao, cấp 25 đến khu quái dã ngoại cấp 25 – 30 là lợi nhất." Túc Mạc nhìn cậu ta: "Nếu cậu muốn lên cấp nhanh thì đi theo tôi."

Quả Sơn Tra đi theo Túc Mạc đến khu quái dã ngoại một cách vô tri, hiện tại tầm khoảng 3 giờ chiều, người đánh quái không nhiều lắm, vẫn còn chỗ. Vào chỗ rồi Momo cũng không vội đánh quái, cậu hoặc là chậm rãi tung skill kéo quái rồi chạy trốn, hoặc là đánh chết một con sau đó bất động.

Nhoáng cái 5, 6 phút trôi qua, Momo vẫn còn dò quái.

"Ở đây không an toàn, hơi nguy hiểm..." Quả Sơn Tra nghĩ mà sợ, mới đây cậu ta đứng chỗ này săn quái thì bị người Chúc Thiên đuổi đánh một lần, suýt nữa là chết: "Tụi mình tìm chốn bình an được không anh? Lên cấp chậm tí cũng được, an toàn tính mạng là trên hết."

Bị giết ở dã ngoại sẽ rớt cấp, ham lẹ chẳng bằng làm nhiệm vụ cầu ổn.

Rốt cuộc Túc Mạc cũng dừng lại, cậu chỉ vào vị trí đó, nói: "Cậu đứng đây, tọa độ 96 Tây, 116 Nam."

Quả Sơn Tra dựa theo chỉ dẫn của Túc Mạc đi qua, chỉ thấy phía sau chỗ đó là một đám quái chữ đỏ.

Khoan hẵng nói mấy chuyện khác, vừa tiến vào vị trí kia thì chắc chắn sẽ bị quái chữ đỏ bốn phương tám hướng tập kích đó.

Quả Sơn Tra im ru, trong đầu hiện lên muôn vàn suy nghĩ.

Là do phí bảo kê cậu ta đưa không đủ, hay là sai chỗ nào...

Túc Mạc thấy cậu ta không nhúc nhích thì lại nói: "Thất thần gì đó? Lại đây."

Quả Sơn Tra gian nan nói: "Anh ơi, em chết mất."

Đây là quái cấp 25, cậu ta vào đó chỉ cầm cự được tối đa 7 giây, sau đó trên mặt đất sẽ xuất hiện một xác chết với ID "Quả Sơn Tra Số 14".
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.