Chủ post: [ Tôi không cố ý cắt ngang đâu, mọi người bỏ qua cho tôi nhé. ]
Ầy, bạn trai bảo cậu ấy không hề gạt tôi.
Cậu ấy nói: "Dù mỗi ngã đều có lối ra nhưng trước đó sẽ gặp rất nhiều ngã rẽ nhỏ khác, thế nên mất nhiều thời gian là chuyện bình thường."
Nghe cũng có lý.
Nhưng tôi vẫn chưa tin lắm.
Vì trên mạng nói nhà ma ở Happy Valley chỉ tốn chừng 10 phút tham quan.
Bạn trai tôi bảo trên mạng là trên mạng, thực tế là thực tế.
Trên mạng cũng có nhiều người bảo nhìn gương lúc 12 giờ đêm sẽ thấy ma, thế có nhìn thấy thật không?
Có lẽ bạn trai nhìn ra vẻ mặt chưa tin tưởng của tôi nên 12 giờ đêm cậu ấy đã đánh thức tôi dậy.
Cậu ấy gối đầu lên tay, nằm nghiêng người nhìn tôi.
Tôi híp mắt nhìn thấy cậu ấy đang cầm một cái gương nhỏ, là cái gương tôi hay dùng để soi mấy nốt mụn trên trán.
Cậu ấy cầm gương tự soi mặt mình, sau đó thì quay gương như muốn tôi soi theo.
Tôi còn ngái ngủ nên theo phản xạ có điều kiện mà nhìn vào gương.
Vì bị đánh thức giữa giấc nên mắt đầy tơ máu, tóc rối bù xù.
Bạn trai bỗng nói: "12 giờ rồi. Cậu nhìn đi, có thấy ma không?"
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, giọng hơi khàn: "Vậy nửa đêm cậu gọi tớ dậy, chỉ để chứng minh 12 giờ đêm nhìn gương sẽ không thấy ma?"
Cậu ấy cất gương đi, hôn chụt lên môi của tôi.
"Sao thế được. Tớ chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy lời trên mạng bảo tham quan nhà ma 10 phút là xí gạt cậu thôi."
Tôi đã không còn sức để mở mắt nữa, thế nên "ò" một tiếng rồi quay người ôm chăn ngủ.
Cậu ấy vẫn còn lên tiếng hỏi tôi: "Giờ cậu tin tớ chưa?"
Chẳng còn sức để quan tâm đến cậu ấy.
Nhưng cậu ấy cứ mở miệng hỏi mãi.
Tôi đành hỏi một câu: "Cậu không ôn bài à?"
Bạn trai sắp thi lên thạc sĩ, nên thường đi ngủ sau 12 giờ.
Rất áp lực và mệt mỏi, nhưng vẫn không cản nổi việc cậu ấy lảm nhảm với tôi.
Bạn trai nói: "Cậu chưa tin tớ, tớ học cũng không vô."
...
Tôi vì giấc ngủ ngon mà nói "Tớ tin cậu".
Cậu ấy nghe thế thì lẹ miệng đáp: "Hừ. Tớ là một người biết tự kỷ luật mà."
Nếu cậu ấy không nói câu này, chắc tôi đã tin mấy lời lảm nhảm vừa nãy.
Nhưng cậu ấy nói ra ba chữ "Tự kỷ luật", thì tôi biết chuyện không chỉ đơn giản như vậy nữa rồi.
Lần đầu tiên cậu ấy nói "Tự kỷ luật", một thanh niên chưa đủ tuổi như tôi đã bị cậu ấy chiếm tiện nghi trên dưới hơn trăm lần.
Lần thứ hai cậu ấy nói "Tự kỷ luật", một thanh niên chưa đủ tuổi đầy đáng thương như tôi tiếp tục bị chiếm tiện nghi, quá lươn lẹo.
Lần thứ ba cậu ấy nói "Tự kỷ luật", một thanh niên đã đủ tuổi như tôi bị bắt phải dọn ra ngoài sống cùng cậu ấy.
Vậy mà bây giờ cậu ấy lại nói "Tự kỷ luật" nữa.
Tôi lập tức ngồi dậy, một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào.
Cậu ấy quơ tay trước mặt tôi, trêu chọc: "Tiểu Bạch. Tiểu Bạch à, cậu muốn luyện công hả?"
...
Tôi mở mắt ra, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm cậu ấy: "Mấy năm rồi không gặp, A, con vẫn khỏe chứ?"
Bạn trai sững sờ, lại đưa tay đến trước mặt tôi, thận trọng gọi: "Tiểu Bạch ơi?"
Tôi cười một cách đáng sợ, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Con gọi ai vậy?"
Bạn trai tôi giật mình, cậu ấy đưa tay gãi eo với ý định chọc cười tôi, nhưng tôi đã nhịn lại được.
Vẫn giữ nguyên nụ cười đáng sợ trên môi.
Bạn trai thấy tôi không có phản ứng thì rút tay về, cậu ấy bước xuống giường, tỉnh rụi nói: "Tôi đi ôn bài, ngày mai nhớ trả lại Tiểu Bạch cho tôi đấy."
Nhìn thấy bạn trai mặc đồ ngủ hình con gấu ngoan ngoãn ngồi vào ghế ôn bài, khiến tôi mừng rỡ như điên.