Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 8: Cô Không Thể Rời Xa Tôi



Thời tiết ngày cuối tuần khá đẹp, bầu trời xanh thăm thẳm y hệt màu ngọc bích. Hơi thở của mùa hè vẫn phảng phất, đi kèm đó là gió thu nhè nhẹ thổi qua làm con người ta thư thả thoải mái.

“Cậu không khỏe hả?”

Ở trong phòng ký túc xá, Ninh Mật Đường ngồi trêи ghế chờ Tưởng Từ Từ thay quần áo, chờ tận 20 phút liền.

“Xong rồi, xong rồi.”

Tưởng Từ Từ kéo khóa kéo xong, xoay người lầm bầm: “Nếu mình mà giống như cậu, tùy tiện mặc gì lên người cũng trở thành mỹ nhân thì mình cũng chẳng thèm đắn đo xem hôm nay nên mặc cái gì.”

Ninh Mật Đường nghịch di động, chân dài gác lên ghế, mặc một chiếc áo sơ mi voan trắng cùng quần jean dài bó sát, đơn giản mà vẫn không ảnh hưởng đến cái đẹp, không thể không công nhận, chỉ cần cô ở đó thì toàn bộ đám con gái đều biến thành bạch tuộc.

“Biết sao được, trời sinh ánh mắt mình quá cao nên mới chọn được bố mẹ đẹp.” Ninh Mật Đường tự tin nói.

“Ôi chao, da mặt cậu thật dày. À, quà sinh nhật của học trưởng Tống cậu đã cầm chưa?”

Ninh Mật Đường vỗ vỗ ba lô: “Rồi, ở trong này.”

“Vậy đi thôi. Đoán không nhầm thì số người tham gia sinh nhật học trưởng Tống cũng không ít đâu, chúng ta nhanh đi thôi.” Tưởng Từ Từ đeo túi xách, như tên lửa mà lôi kéo Ninh Mật Đường ra khỏi cửa.

Hai người đứng trước bến xe buýt ở gần cổng lớn trường học chờ xe tới.

“Á! Mật Đường, cậu nhìn đằng kia xem, người đàn ông kia lớn lên thật quá tuấn tú.” Tưởng Từ Từ hất hất cằm nhìn bên trái cổng lớn trường học: “Cơ mà, hình như gặp ở đâu rồi thì phải.”

Ninh Mật Đường nhìn theo hướng cô ấy bảo, chỉ liếc một cái thôi cũng ngẩn cả người.

“Nhớ rồi, người đó có điểm hơi giống bạn trai cậu, đúng không?” Tưởng Từ Từ nhớ tới gì đó, nói.

Ninh Mật Đường lôi kéo cô ấy: “Không phải đâu, đi nhanh đi không muộn đó.”

“Này, này, không phải chúng ta đang chờ xe tới sao?” Tưởng Từ Từ bị Ninh Mật Đường vội vã kéo đi, cô ấy không hiểu.

Thân ảnh cao lớn ở cửa bên trái liếc nhìn, chân dài sải bước, không mất bao lâu đã đứng trước mặt Ninh Mật Đường, hai mắt lạnh lùng gắt gao nhìn cô chăm chú.

“Á, Mật Đường, thật sự là bạn trai cậu này.” Tưởng Từ Từ thầm thì.

Tầm mắt của xác ướp có một giây nhìn Tưởng Từ Từ.

Ninh Mật Đường đau đầu, cô tuyệt đối không nghĩ đến việc xác ướp kia sẽ chạy tới thành phố B tìm cô đâu. Hắn rốt cuộc làm thế nào mà tìm được cô giỏi vậy.

Nghĩ ngợi một lát, Ninh Mật Đường nói với Tưởng Từ Từ: “Từ Từ, quà sinh nhật này đưa cho cậu, tặng học trưởng Tống đi, gửi lời chúc mừng sinh nhật của mình tới anh ấy, mình không đi được rồi.” Cái xác ướp này ngàn dặm xa xôi tới tìm cô, cô khẳng định hắn sẽ còn đi theo mình, lần này muốn bỏ rơi e chừng rất khó.

Tưởng Từ Từ nghĩ bạn trai tới dĩ nhiên phải ở cùng bạn trai rồi, cô ấy hiểu chuyện gật đầu: “Không vấn đề.” Nhận lấy món quà, sau đó ở bên tai Mật Đường nói nhỏ: “Đêm nay có cần mình để cửa giúp cậu không?” Cô ấy nháy mắt, bộ dáng mình hiểu hết mà.

Ninh Mật Đường gõ một cái lên trán của cô nàng: “Nghĩ vớ vẩn gì đâu.”

Nhìn Tưởng Từ Từ lên xe buýt rồi, cô quay đầu nói với xác ướp: “Đi thôi.”

Cảnh quan môi trường của đại học B rất tốt, cây xanh được trồng san sát, cũng có những cây cổ thụ có tuổi đời đến hàng trăm năm tuổi, bão táp mưa xa vẫn vững vàng đứng đó, chi phồn diệp thịnh (*). Gió nhẹ nhàng đung đưa, canh lá lay động nhảy múa như sóng biếc.

(*) Chi phồn diệp thịnh: Hưng thịnh, phồn hoa. Ở câu trêи ý chỉ cây cối sinh trưởng xanh tốt.

Ninh Mật Đường đưa xác ướp tới một góc hơi hẻo lánh dưới tàng cây cổ thụ, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, thi thoảng xen lẫn những tiếng kêu của côn trùng, cô nhìn ngó xung quanh, xác định không có người khác để ý mới nhìn tới xác ướp.

Trêи người hắn vẫn mặc bộ quần áo cô mua, không biết có phải là không có đồ để thay hay không, trêи áo đã có chút nhăn và cũng hơi dính bẩn. Ninh Mật Đường thở dài, mở miệng hỏi: “Tại sao lại là tôi?” Cô hỏi rất nghiêm túc.

Xác ướp tiến lên một bước, nhấc tay, nắm được tay cô liền đưa lên cao.

“Có phải muốn hút máu tôi à?” Hắn vẫn luôn đi theo cô, dứt không ra: “Chỉ có thể hút máu tôi mới duy trì được?” Ninh Mật Đường nghi ngờ hỏi, nhưng ngữ khí lại như khẳng định.

Xác ướp chớp chớp, đôi mắt như tỏa sáng, sau đó lấy ngón tay bỏ vào miệng ɭϊếʍ ʍút̼.

Nháy mắt, ngón tay Ninh Mật Đường lại đau âm ỉ khiến mày cô níu chặt, cô biết giãy giụa chẳng giải quyết được gì nên đành theo ý hắn.

Một lúc sau, xác ướp hút xong mới thả tay cô ra, ánh mắt ôn nhuận nhìn cô.

“Tại sao lại bắt buộc phải là máu của tôi?” Ninh Mật Đường thật sự rất rò mò, nhưng mà cô cũng không trông cậy gì vào việc đối phương có thể mở miệng trả lời.

Điều khiến cô không nghĩ tới chính là xác ướp này thật sự mở miệng, từ trong miệng hắn nhả ra một thứ gì đó. Ninh Mật Đường không tin vào mắt mình, trong lòng bàn tay hắn thật sự có một thứ gì đó đỏ tươi ướt át, lại gần nhìn, giật mình phát hiện thứ đó lại có thể là viên ngọc thấm đầy máu, đẹp đến diễm lệ.

“Đây là huyết ngọc…” Cô không nhịn được phải thốt lên.

Trước đây cô từng đọc qua một số tư liệu có nói: Thời cổ đại, khi chôn cất người chết, người ta sẽ nhét một viên ngọc vào miệng của người chết.

Khi một người vừa chết đi, miệng của họ sẽ được nhét một viên ngọc vào, mà trong hơi thở cuối cùng, viên ngọc sẽ theo yết hầu chạy thẳng vào mạch máu trong cơ thể, trải qua ngàn năm, máu của người chết sẽ thẩm thấu và thấm đẫm vào tận cùng tâm ngọc, viên ngọc đó trở thành huyết ngọc.

Lần đầu tiên trong đời Ninh Mật Đường được nhìn thấy huyết ngọc trong truyền thuyết ngàn năm, cô không nghĩ nó thật sự tồn tại, hơn nữa còn từ trong miệng một xác chết, không phải, là xác chết sống dậy nhả ra cho cô xem, cô không thể không bội phục chính mình, đứng trước những điều phi lý thế này mà cô vẫn có thể vững vàng tiếp nhận.

Cô lần nữa nhìn vào lòng bàn tay xác ướp, đánh giá kỹ viên huyết ngọc này, chạm tay vào xoay viên ngọc một vòng. Chạm tới huyết ngọc kia, ngón tay cô giật giật, dù sao cũng là viên ngọc tồn tại trong thân thể một xác chết nhiều năm như vậy, hơn nữa viên ngọc còn hơi ướt át vệt máu, cô cũng có chút cố kỵ.

Lăn qua mặt khác, cô nhìn thấy hai chữ được điêu khắc trêи mặt ngọc: “Mạc Hoài?” Ninh Mật Đường nói ra miệng: “Đây là tên của anh à?” Cô hỏi.

“Không…. Biết…”

Giọng nói khàn khàn, giống như thanh âm gay gắt của lưỡi cưa khi đặt trêи miếng gỗ đột nhiên vang lên.

Ninh Mật Đường ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể tin để nhìn xác ướp, hắn lại có thể nói chuyện, đôi môi kia vừa mới nãy rõ ràng đóng mở, cô không nghe nhầm.

“Anh có thể nói chuyện?” Ninh Mật Đường sửng sốt.

“Huyết ngọc… được đặt trong cổ họng.” Xác ướp giải thích. Qua ngàn năm chưa từng nói chuyện cùng ai cho nên giọng nói hơi khàn lại nghẹn ngào, khó nghe đến chính hắn cũng phải nhíu mày.

Ninh Mật Đường bừng tỉnh, thế mà cô vẫn luôn cho rằng hắn không thể nói chuyện được cơ đấy.

“Mạc…Hoài.”

Ninh Mật Đường nhìn viên huyết ngọc, lẩm bẩm: “Hai chữ này có nghĩa gì?”

Xác ướp lắc đầu, thần sắc mờ mịt, đáy mắt đen sâu: “Không nhớ rõ.”

“Vậy anh tới từ triều đại nào, là ai?”

Xác ướp lại lần nữa lắc đầu.

“Cái này cũng không nhớ luôn?” Ninh Mật Đường có chút thất vọng, mới vừa xong cô còn muốn hỏi thăm lai lịch về lịch sử triều đại của hắn, ai biết được hắn sống lại thì mất hết ký ức, chẳng nhẽ chết hơn ngàn năm, lần này sống lại cho nên đại não đem ký ức xóa bỏ à?

Cũng may có thể mở miệng nói chuyện, ít nhất cô cùng hắn có thể có chung tiếng nói.

“Dù sao anh cũng cần một cái tên, nếu không chê tôi gọi anh là Mạc Hoài nhé?” Ninh Mật Đường đề nghị.

Xác ướp gật đầu, hắn đối với hai chữ này một chút kháng cự cũng không có, lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, dường như trước kia hắn đã nghe cái tên này cả trăm ngàn lần.

Thấy đối phương đồng ý, Ninh Mật Đường lại quay lại vấn đề: “Anh chỉ có thể hút máu tôi?”

“Đúng.” Mạc Hoài trả lời, thấy Ninh Mật Đường tức giận trừng mắt, hắn lại nói tiếp, giọng nói vẫn khó khăn như cũ: “Cô cũng phải để tôi hút máu, nếu không cô sẽ chết.”

“Cái quỷ gì?” Ninh Mật Đường khϊế͙p͙ sợ, giọng nói mất khống chế lại mang theo hoảng loạn: “Anh nói thế là có ý gì, nói cho rõ ràng đi.”

“Máu của cô rơi xuống cơ thể tôi, đánh thức tôi tỉnh lại, đó chính là sự lựa chọn.” Mạc Hoài khẳng định: “Cô bắt buộc phải để tôi hút máu.”

Ninh Mật Đường nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cái sự thật khó tiếp nhận này, không thể hiểu tại sao lại xảy ra với cô nữa. “Anh nói là tôi đánh thức anh?” Quả thực không hiểu được, cô đánh thức hắn lúc nào… Không đúng, cô còn nhớ lúc ở cổ mộ, máu cô dính trêи người xác ướp, chẳng có lẽ…

Ninh Mật Đường bắn ánh mắt "tôi không tin" về phía hắn.

Mạc Hoài gật gật đầu, đầy kiên định.

Không biết qua bao lâu cô mới tiêu hóa được chuyện này đây, trực tiếp hỏi: “Nếu tôi không để anh hút máu thì sao?”

“Tôi chết, cô cũng sẽ chết.” Mạc Hoài dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô.

Sắc mặt Ninh Mật Đường biến đen: “Vì sao anh chết mà tôi phải chết cùng? Vậy là máu của tôi vẫn sẽ bị anh hút?”

Đôi mắt đen kịt của Mạc Hoài lại giảm đi một tia lạnh lẽo, hắn trả lời: “Mạng sống của chúng ta đã được định là đi liền với nhau, dù cô có đi bất cứ nơi đâu, dù xa hay gần, tôi đều có thể ngửi thấy mùi hương trêи người cô, từ đó sẽ tìm được cô, đó là điều tôi đã chứng minh rồi đấy, còn những điều khác tôi hoàn toàn không nhớ rõ.”

Trêи mặt hắn có muôn vàn rối rắm, lông mày nhíu chặt mang theo phẫn nộ oán thán, nói một câu: “Cho nên cô không thể bỏ tôi một mình.” Ngữ khí chẳng đáng yêu chút nào.

Những lời này hắn đã muốn nói từ lâu rồi.

Khuôn mặt trắng nõn của Ninh Mật Đường khó coi đến cực điểm, cảm xúc phập phồng, cao giọng chất vấn: “Không phải anh nói cái gì cũng quên à? Sao điều này lại nhớ rõ thế?”

“Điều này ngay khi vừa tỉnh lại tôi đã biết rồi, còn những cái khác đều không biết.” Mạc Hoài nhìn đi nơi khác mà không dám nhìn cô.

Ninh Mật Đường nhìn hắn xem có phải đang nói dối hay không. Nhưng nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra chút manh mối nào, lại chỉ nhìn thấy hắn trưng ra khuôn mặt đẹp trai kinh khủng khϊế͙p͙.

***

Mở cửa phòng, bên trong sắp xếp gọn gàng ấm áp, tất cả đều toát lên sự ngọt ngào của con gái.

“Đây là phòng tôi thuê, anh ở tạm trước đã.” Ninh Mật Đường đưa Mạc Hoài đến một phòng ngủ cho khách: “Anh ngủ phòng này đi, bên kia là phòng ngủ của tôi, không có sự cho phép của tôi anh không thể đi vào.”

Biết chính mình không thể vứt bỏ được người đàn ông trước mặt nên cô đành phải cắn răng mà thu lưu hắn.

Mạc Hoài tò mò nhìn quanh bốn phía, không gian không lớn nhưng hắn cũng chẳng để ý, hơn nửa tháng chịu cảnh màn trời chiếu đất, chỉ cần có thể đi cùng Ninh Mật Đường thì thế nào cũng được.

“Chìa khóa này anh cầm đi, cuối tuần tôi lại tới.” Ninh Mật Đường đưa chìa khóa cho hắn.

“Cô không ở lại cùng tôi à?” Mạc Hoài nhận chìa khóa, bàn tay to tiện thể cầm tay Ninh Mật Đường.

“Tôi còn phải đi học, nên ở luôn trong trường.” Tay người đàn ông này lạnh như khối băng vậy, chẳng có chút nhiệt độ nào khiến tóc gáy cô dựng đứng.

“Buông tay.” Cô trừng mắt với Mạc Hoài.

Mạc Hoài ngoan ngoãn nghe lời, buông tay cô ra, bàn tay hắn cuộn tròn, cảm nhận chút ấm áp còn sót lại. Hắn cúi đầu, mặt đối mặt nhìn cô, giọng nói như cũ nghẹn ngào: “Đừng.”

“Cô không ở cùng tôi, tôi phải làm sao bây giờ?” Mạc Hoài bất mãn: “Cô không thể bỏ tôi đi được đâu.”

“Anh, lúc trước không phải…”

“Cơ thể tôi đang dần dần sống lại, không thể rời xa cô được.” Mạc Hoài đánh gãy lời cô.

Da đầu Ninh Mật Đường tê dại, phớt lờ sự kháng nghị trong mắt hắn: “Tôi sẽ cố gắng hết sức dành thời gian cho anh.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.