Tôi nằm trên giường, tay ôm con gấu bông, bồn chồn và luôn có cảm giác muốn nói điều gì đó, thế là tôi quyết địch mở điện thoại ra và nhắn cho Chu Túy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, xóa đi xóa lại, cuối cùng cũng chỉ gõ được một câu:
"Anh còn ở đó không?"
Một giây, hai giây, ba giây...
Quả thật không sai, chờ đợi là hạnh phúc.
Đúng lúc này, bên kia truyền đến một thanh âm, thanh âm trầm thấp khàn khàn, hơi thở mạnh mẽ, kèm theo một chút buồn ngủ nhưng lại lộ ra vẻ dịu dàng.
"Dù gì thì tôi vẫn sẽ ở đây trong vài năm tới. Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Tôi: "...Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, ngay giờ phút này anh có phải là bạn trai của tôi không?"
Khi tin nhắn được gửi đi, tôi cảm thấy những lời tôi nói quả thật, tôi muốn rút lại câu vừa rồi.
Giọng nói của Chu Túy lập tức vang lên.
"Trần Quai, tôi với em là một đôi, chuyện này em có thể cùng tôi xác nhận lại nhiều lần, đáp án cũng đều như nhau."
Tôi không khỏi gõ bàn phím nhanh hơn: “Ồ, anh có thể gửi cho tôi một vài bức ảnh của anh được không?”
Vòng bạn bè của Chu Túy quá ít, chẳng có ai cả.
Nếu không, tôi sẽ không cần phải thẳng thắn như vậy đâu.
Sau khi bấm nút thoại, Chu Túy cười nhẹ hai tiếng, khiến tim tôi đập rung lên.
"Bây giờ là một giờ sáng, em không ngủ mà lại xin ảnh của tôi để ngắm à"
Tôi đỏ mặt: “Tôi chỉ muốn xem hình bạn trai của tôi cũng không được sao?”
Hehe, không phải là không thể.
Chỉ xoa dịu trái tim bị tổn thương của tôi.
Chu Túy lần này không nói nữa, thay vào đó gõ chữ: "Nữ xã hội đen, đi ngủ đi!"
Hmm...làm sao tôi có thể thay đổi khuôn mặt của mình nhanh hơn việc lật trang sách?
Nữ xã hội đen? Nói về tôi?
Anh ta không phải là trùm xã hội đen số một ở H sao?
Tôi biết nó rất khốc liệt.
Chẳng trách anh ta vẫn độc thân sau ba năm đại học dù đã tìm được bạn đời.
Tôi tức giận định tắt điện thoại nhưng đột nhiên trên ảnh đại diện "chồng" của tôi trên WeChat xuất hiện một chấm đỏ.
Tôi bấm vào thì thấy ảnh Chu Túy đang nằm nghiêng trên giường.
Chiếc chăn bông chật đến mức tôi không thể nhìn thấy gì cả.
Ánh sáng lờ mờ hầu như không thể nhìn thấy được những đường nét sắc xảo.
Châu Túy: “Tôi không thích chụp ảnh, trong album không có ảnh nào cả, tôi chỉ chụp một tấm thôi, em xem đi.”
Tôi từ từ nhếch khóe miệng lên và đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương "Chúc ngủ ngon".
Cảm giác yêu một người là trùm trường có vẻ tuyệt vời hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng và lấy chiếc váy nhỏ xinh từ chiếc hộp ra.
Người bạn thân nhất của tôi không khỏi bất ngờ bước ra khỏi giường, và ngay lập tức mở to mắt khi nhìn thấy tôi.
"Thôi xong! Trần Quai đã dậy rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đến muộn, tiêu thật rồi."
TÔI:"……"
"Không, mới có bảy giờ thôi. Sẽ không trễ giờ đâu." Bạn thân nhất của tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nhéo cằm tôi.
Nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
"Này, đừng nói cậu bị người ta trộm gà nên mới ra nông nổi như này sao?"
Tôi nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay của Lục Khả, nhìn vào gương, may mắn là lớp trang điểm còn chưa tẩy đi.
Lục Khả khoanh tay, nheo mắt lại: "Trần Quai, cậu có chuyện gì, có phải cậu đang giấu mình cái gì không?"
Tôi vội vàng chạy ra ngoài nói: “Bạn yêu à, khi nào về mình sẽ kể cho cậu nghe.”
Sáng nay Chu Túy có lớp, nếu đến sớm có lẽ sẽ gặp được anh ấy trước giờ học.
Hai lần đầu tiên gặp Chu Túy là những giây phút xấu hổ nhất đối với tôi.
Lần này tôi phải trả thù cho sự xấu hổ của mình.
4
Mặc dù trong phòng học có rất nhiều người, nhưng khi nhìn qua cửa sổ, người đầu tiên chú ý tới chính là Chu Túy.
Anh ta nằm trên bàn, hơi cong lưng, lộ ra một đường cong đẹp mắt, có chút hung hãn, giống như một loại dã thú nào đó đang ngủ trưa.
Mọi người xung quanh tự động cách xa anh ta 3 mét.
Tôi gọi một nam sinh đang thu bài tập ở cửa: “Cậu có thể đánh thức Chu Túy dậy giúp tôi được không?”
Thiếu niên tựa hồ đã quen rồi, "Anh Chu đang ngủ. Đưa thư tình cho tôi đi. Tôi không nhận quà, không dùng WeChat được."
Tôi: “Không có thư tình, chỉ có người đang nằm ở đây thôi…”
Chàng trai: “Ồ, em muốn đích thân tỏ tình phải không? Em gái, anh không có ý đe dọa gì em đâu. Chín trong mười người đích thân tỏ tình với Chu ca ca sẽ rời đi trong nước mắt. Đặc biệt là khi em ăn mặc lòe loẹt yếu đuối như thế này thì Chu ca là người khó chịu nhất.”
Cúi đầu nhìn chiếc váy nhỏ, Chu Túy không thích kiểu dáng này sao?
Nhiều người lần lượt tụ tập xung quanh tôi, có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi, như thể họ chỉ đang xem kịch hay trước mắt chứ không quan tâm gì tới tôi.
Nỗi sợ xã hội của tôi đã không còn nữa và ngay lúc này tôi muốn rời đi.
"Lại đây."
Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút lười biếng khiến tôi dừng bước.
Chu Túy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Tìm tôi à?”
Trước đó là có tìm, nhưng bây giờ thì không muốn tìm nữa.
Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh.
Tôi lo lắng và nghĩ: “Hôm nay mình dậy sớm và phải đến lớp”.
Chu Túy lười biếng nói: "Phòng học nào?"
Tôi chọn ngẫu nhiên một số, "312."
Chu Túy: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có một lớp học trong phòng tắm đấy.”
312 Đây là phòng tắm phải không?
Anh hạ giọng: “Lừa dối tôi?”
Tôi không dám nhìn thẳng vào Chu Túy, chỉ có thể chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng ngụy biện... A, không, giải thích đi.
"Có lẽ tôi nhớ nhầm, tôi...tôi đi trước."
Anh còn chưa nói xong thì chuông vào lớp vang lên, những người khác giải tán.
Giáo viên đứng trước cửa nhìn tôi và Châu Túy: "Hai đứa uống gió tây bắc ở đâu vậy? Mau về chỗ ngồi đi!"
Chu Túy: "Được."
TÔI:???!
Chu Túy hơi ghé sát vào tai tôi, trầm giọng nói: "Sau này đừng trốn tránh tôi, nếu không thì tôi sẽ cho em biết tay."
Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, cảm giác tê dại truyền vào tim, tôi lập tức đỏ mặt.
Chu Túy...có lẽ là cung Bọ Cạp.
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, vô số ánh mắt từ xung quanh nhìn tôi, họ nhìn chằm chằm như thế càng khiến tôi ngại ngùng và xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui.
Tôi nghe không hiểu lời giảng của thầy, chỉ có thể hơi nghiêng đầu, lén nhìn Chu Túy.
Điều đáng ngạc nhiên là anh ấy chăm chú lắng nghe rất cẩn thận và thỉnh thoảng còn ghi chép.
Chữ của Chu Túy viết rất đẹp, bàn tay của anh ấy lại càng đẹp hơn, nhìn lại chữ của tôi quả thật không bằng một nửa của người ta.
Tôi chợt nhận ra rằng Chu Túy là một võ sĩ quyền anh, và cái danh trùm trường của anh ta đạt được nhờ những nấm đấm có một không hai.
Bố tôi từng nói, những người thường xuyên đánh nhau đều có mối hận thù trong người, điều này có thể thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng Chu Túy có vẻ khác với họ, anh có vẻ khác xa với thế giới bên ngoài.
Và anh có mùi bạc hà dễ chịu, không nồng nặc mùi thuốc lá hay rượu.
Chu Túy: “Tôi đẹp trai không?”
Tôi hoảng hốt vội vàng nhìn đi chỗ khác: "Hả? À, tôi không có nhìn trộm anh."
Tôi không biết tìm câu trả lời nào cho thích hợp, tôi bực bội cúi đầu xuống.
Chu Túy hạ mi xuống, giọng điệu vui tươi nói: "Em lại làm bộ cái gì, đừng tưởng tôi không biết"
Tôi lẩm bẩm: "Tôi... Tôi không có."
Tôi vốn sinh ra đã có giọng nói ngọt ngào và êm dịu, điều này chính là một lợi thế của tôi.
Cuối cùng cũng ra khỏi lớp, Chu Túy đi giúp giáo viên phát giấy.
Vừa định rời đi, tôi thấy một đám người từ cửa đi vào, trông họ có vẻ hơi vội.
"Nghe nói Chu ca ca hôm nay mang theo một cô gái, cô ấy rất đáng yêu, nhìn bên ngoài là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại là một người hư hỏng."
“Không thể nào, Chu ca ca không phải dị ứng với sự *làm dáng sao?”
*làm dáng: làm cho hình thức bên ngoài trở nên đẹp hơn (bằng trang điểm, chải chuốc) nói chung là sửa soạn, làm đẹp.
Khi đám người họ đang nói chuyện, có rất nhiều người tiến đến và vây quanh tôi.
"Này, bạn cùng lớp, cậu là ai? Hình như tôi chưa từng gặp cậu?"
"Mày ngu thật, mày không nhận ra rằng đây là đàn em khối dưới sao? Nói chuyện với đàn em hãy cẩn thận."
"Ồ, sư muội! Sư muội, ngươi cùng Chu ca ca có quan hệ thế nào? Trước đây hắn chưa bao giờ cho nữ sinh ngồi cạnh."
"Sư tỷ, hình như em đã nhìn thấy chị trong buổi bảo vệ giải thưởng quốc gia, em phụ trách chuyển ghế, chị còn nhớ không?"