Bạn Trai Tôi Là Soái Ca

Chương 22: Cút!!!



Chiều muộn, đi học về, tôi lại ở dí trong bếp lụi cụi nấu cơm tối. Mấy phòng trọ ở cùng đều hẹn nhau đóng cửa về nhà dịp cuối tuần, thành ra mỗi mình tôi ở trong khu trọ im ắng không tiếng động, buồn quá đi thôi! 

"Cạch...cạch" - không có ai mà sao lại có tiếng mở cổng, tôi ngạc nhiên. Thằng bé nhà tôi hôm nay phải họp muộn cơ mà???

Và... rất bất ngờ, Diễm My tới tìm tôi!

Cô ta mặc bộ váy đen bó sát, ren kéo tới ngay trên ngực, in lồ lộ vòng một quyến rũ ~ Tôi cúi đầu nhìn lại mình, chắc chưa tới cup C, phẳng lì lì lì lì lì. Ôi trời ơi, sao mà ghen tỵ quá vậy nè!

Thẳng thắn y như cô em Tiểu Yến, cô ta vào luôn vấn đề chính, không thèm chào hỏi tôi một câu, rõ ràng là đến nhà trọ CỦA NGƯỜI TA mà tự nhiên như không: "Cô giúp việc, tôi nói lại một lần cuối cùng, cô đừng có mơ tưởng tới anh Nam của tôi!"

Ai dô! Mơ tưởng á? Của cô ta á? Mạnh miệng quá nhỉ? Tôi chắc chắn là hôm qua hắn có nói tôi là bạn gái của hắn rồi mà, sao giờ Diễm My tiểu thư đây lại nói tôi là giúp việc nhờ? Hay là do già rồi, mắc chứng bệnh Alzheimer?

Tôi im lặng biểu thị sự khinh bỉ, nghiêng đầu tỏ ý lắng nghe người kia nói tiếp.

Cô ta giậm giậm chân, bực tức quát lớn: "Cô cố tình không nghe tôi nói đó hả? Cô thử tranh anh ấy của tôi xem, tôi cho cô biết tay tôi. Đừng quên bố tôi là giám đốc công ty đối tác, hợp đồng này tôi mà hủy đi, anh Nam biết là do cô, không biết làm sao đâu! Hứ!"

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, khinh khỉnh nói: "Tôi sẽ làm sao, làm sao nào? Tôi cũng nói lần cuối cho cô nghe này, thứ nhất: tôi chẳng cần phả lo sợ tranh giành bạn trai tôi với cô, thứ hai: tôi có đủ khả năng để không tranh giành với cô. Vì sao á? Hạng người như cô, bám riết lấy một người như đỉa, Nam không dám để cho tôi đấu đá với cô đâu!"

Diễm My đương nhiên không thể ngờ tới tôi lại nói một cách dữ tợn như vậy nên há hốc mồm, chua ngoa tới đâu cũng phải đứng hình vài giây. Tôi được đà lấn tới, xử luôn một thể tránh để hậu họa về sau: "Cô muốn tranh giành, muốn cướp đi? Vậy, xin mời cứ tự nhiên như ở nhà mà tiếp tục. Tôi tự tin là, người cười cuối cùng không phải là cô! Vả lại, đây là chuyện tình cảm, tranh giành với trò bỉ ổi như cô thì..."

Tôi cười nhẹ, câu cuối cố tình ngân dài ra, khích bác cho cô ta điên lên. Nghĩ gì, tôi không phải dạng vừa đâu nhé, tôi ghi âm từ đầu chí cuối rồi kia kìa!

Người đối diện tôi phùng má trợn mắt: "Cô cứ cẩn thận, bố tôi sẽ nói với viện kiểm sát, chủ tịch hội đồng nhân dân rồi cả chủ tịch ủy ban nhân dân xử lí cô!"

Tôi giả vờ ra vẻ kinh sợ. Vãi thật! Trẻ trâu đi giành trai với người ta còn đòi chính quyền địa phương á? Nói thẳng ra, con mẹ mìn này điên bà nó rồi!

Tôi đổi thái độ, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhếch môi cười: "Sợ bố cô quá đi thôi, Trương Hoàng Diễm My! Cô ở lại vui vẻ, tôi đi chơi trước đây!"

Sau đó, tôi khóa cửa, nhảy lên chiếc xe đạp điện, phi ra ngoài cổng, mặc kệ cô ả một mình ở lại.

Tiếng gầm rú ở đâu đó lanh lảnh bên tai... thật có cảm xúc quá đi! >.<

_____________Black An.Jell________________

Tôi đi chợ với hắn, mua vài thứ đồ linh tinh, ăn cùng nhau ngay tại quán gà quay ở cổng chợ, cảm giác bình dân mà vô cùng thoải mái, không phải gò bó mình trong bất cứ quy tắc nào. Kể ra thi thoảng đi chơi xả stress như này rất vui ^.^ 

Đi lại vài vòng, vừa đi vừa phải len trong đám người chen chúc, tôi toát hết cả mồ hôi, nóng bừng cả người, Hắn như một nô bộc super trung thành "lủi thủi" đi đằng sau, hết quạt rồi tới tìm khăn tay lau mồ hôi cho tôi. Như vậy lại hết mệt, chốc chốc tôi lại quay sang nhìn thằng bé toe toét cười.

Hai ông bà cụ khoảng hơn 80 tuổi đi qua chúng tôi, tủm tỉm nói: "Hai đứa hạnh phúc quá!"

Hắn cười cảm ơn, thuận tay kéo tôi vào lòng ôm. Tôi suýt phải nhăn mặt, con mẹ nó, đúng là nóng chết đi được! 

Ông cụ nhìn bà cụ, mắt kém nên híp lại: "Bà nó này, cách đây sáu chục năm chúng ta cũng vậy nhỉ?"

Bà cụ từ tốn nheo mắt, đáp: "Ừ"

Tôi cùng hắn ngắm hai người ngưỡng mộ. Hắn cúi đầu, ghé sát vào tai tôi nói thầm: "Sau này chúng ta phải thế nhé!"

Tôi phì cười trước độ trẻ con của ai kia, lấy hai tay ép má thằng bé trêu chọc. Không còn mảy may bận tâm về cô tình địch kia.

Hắn kéo tay tôi ra xe, mở cửa: "Đi tới chỗ bí mật chơi một chút, lâu quá rồi"

Chỗ bí mật đó, chính là một khoảng nhỏ của con sông Hồng ở ngoại ô. Ở đó có một rặng tre, có thể thấy trăng rõ hơn những nơi khác trong thành phố. Nói thẳng ra, nơi này quả là hiếm có ở Hà Nội, chúng tôi tìm được vào năm 8 tuổi trong một lần về quê bà nội hắn ở gần đây, nhưng lạ là không có ai biết đến nơi này. 

Sau gần 12 năm quay lại, mọi thứ khác xưa nhiều nhưng may mắn vẫn giữ được vẻ đẹp tự nhiên như ngày trước. Mỗi tội hơi kì lạ ở chỗ, nơi đẹp đẽ như này mà chỉ có vài ngôi nhà lác đác cách đó hơn 1km. 

Tôi tháo giày, ngồi bệt lên bãi cát, co chân lên dựa cằm vào đầu gối ngắm trăng. Hắn im lặng tiến tới ngồi cạnh. Chúng tôi đều yên lặng như nhớ lại những kỉ niệm ngày trước. Gió thổi như thốc vào mặt, nhưng tôi chẳng hề thấy lạnh chút nào. Cơ mà, ai kia chắc vẫn lo lắm, cho nên quyết định đi ra xe lấy áo khoác mỏng cho tôi.

Ngồi một mình nghe tiếng suối, chợt thấy bình yên đến lạ...

Đợi tầm 3 phút chưa thấy hắn quay lại, hơi sờ sợ nên tôi đứng lên đi tìm.

"Tét"

Má tôi đau rát.

Chưa kịp hoàn hồn, giọng nói chanh chua vang lên: "Cho cô biết tay tôi, hôm nay tôi sẽ xử lí cô!"

Tôi kịp nhận ra đó là Diễm My.

Tiếng quát lớn như gầm lên vô cùng giận dữ: "Cút!!!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.