Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 31



Editor: Xám

Chuyện đầu tiên khi vào phòng khách sạn, chính là nhào người lên giường.

"Cuối cùng cũng đến khách sạn ——" Sau đó kéo dài giọng cảm khái một câu.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy nếu khi bước chân vào phòng khách sạn làm những điều này, sẽ tạo ra cảm giác khá an tâm vui vẻ.

Phía sau truyền đến tiếng bánh xe vali lăn trên mặt đất, ngay sau đó là tiếng "Lạch cạch" mở khóa cửa, không cần quay đầu cũng biết Lục Hi đang cất vali.

"Cởi dép ra trước đã." Cậu ấy vừa nói xong, tôi liền cảm thấy chân mình bị nâng lên, sau đó đôi xăng đan được Lục Hi tháo ra.

Nói "tháo ra" có vẻ như không chuẩn lắm, dù sao tôi không có cảm giác gì, dép đã bị cởi.

"Không phải em muốn nhờ anh cởi hộ à." Tôi vừa di chuyển mắt cá chân, Lục Hi không nặng không nhẹ vỗ vào lòng bàn chân tôi một cái: "Đừng lộn xộn."

Khi Lục Hi dùng cái giọng điệu nửa nghiêm túc nửa cười đùa này, tốt nhất nên nghe lời cậu ấy, không nên lộn xộn nữa. Bởi rất rõ ràng, tâm trạng hiện tại của cậu ấy rất tốt, mà khi tâm trạng Lục Hi tốt, ngàn vạn lần đừng chọc ghẹo cậu ấy —— cho dù tôi không nghĩ đấy là chọc ghẹo cậu.

Vì thế tôi thành thật nằm ngay đơ trên giường, Lục Hi ở đằng sau bận tới bận lui, lấy đồ từ trong vali rồi đặt lên bàn, hiền tuệ đến mức khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, càng làm tôn lên tội lỗi của tôi.

Bất giác nhớ tới một chuyện: "Đây là phòng em hay phòng anh?"

"Em."

"Hả? Tại sao?" Tôi còn tưởng cậu ấy sẽ để tôi ở trong phòng cậu ấy.

Lục Hi lấy bình nước, đun sôi nước, rồi lại quay ra đưa cho tôi một cái váy ngủ: "Bởi vì chú dì sẽ không gọi điện gọi anh rời giường, nhưng chắc chắn sẽ gọi điện kêu em dậy."

Nếu gọi điện mà tôi không nghe máy, hai người họ sẽ qua bấm chuông kêu tôi dậy, khi ấy mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn.

Về phần tại sao không gọi Lục Hi, vì chỉ cần nhìn thôi là có thể thấy đấy là con người ưu tú luôn dậy đúng giờ.

Lần đi chơi này chúng tôi đặt ba phòng nghỉ, bố mẹ một phòng, tôi một phòng, Lục Hi một phòng. Mặc dù đặt thêm một phòng thì thật lãng phí, nhưng nếu dựa theo tình hình thực tế để nói, có lẽ sẽ không đơn giản chỉ là lãng phí tiền thuê phòng.

Xin lỗi bố mẹ vì đã lãng phí tiền thuê phòng, về sau chúng con sẽ cùng nhau đền đáp ơn dưỡng dục.

Tôi cầm lấy váy ngủ rồi ngây người một hồi, cho đến tận khi Lục Hi xoa đầu tôi: "Thay quần áo trước đi, hay để anh giúp em?"

Lục Hi không nói suông bao giờ, chỉ cần tôi gật đầu một cái, cậu ấy chắc chắn sẽ lập tức giúp tôi thay quần áo.

Dù nằm sấp không muốn động đậy, nhưng tôi vẫn thành thật bò dậy, cởi quần áo và thay váy ngủ.

Sau đó tôi phát hiện Lục Hi ngồi ở trên cái giường khác, mắt không chớp, chuyên tâm nhìn tôi, trong đôi mắt mang theo chút ý cười, tay chống má nhìn chằm chằm tôi.

Tôi hơi sửng sốt, nhưng vẫn tiếp tục thay quần áo.

Hình như rất lâu về trước tôi cũng từng cảm thấy xấu hổ, nhưng dần về sau thành thói quen, cảm giác ấy đã bị tôi ném đi cho chó gặm rồi.

Thử nghĩ xem, không phải cậu ấy chưa từng nhìn qua, tương lai vẫn sẽ tiếp tục nhìn, nếu vậy cái cảm giác ngượng ngùng rốt cuộc có ích lợi gì chứ?

Vậy nên như để bồi thường, mỗi khi cậu ấy thay quần áo, tôi cũng quang minh chính đại thưởng thức.

Nhưng không giống tôi, khi tôi bị Lục Hi nhìn, chỉ là "không xấu hổ" mà thôi, nhưng khi Lục Hi bị tôi nhìn chằm chằm, cậu ấy hoàn toàn hưởng thụ ánh mắt của tôi, cậu ấy xem chuyện bị tôi nhìn chằm chằm là chuyện vô cùng vui vẻ.

Con trai đang trong tuổi dậy thì thật sự rất ưa nhìn, đặc biệt là Lục Hi, người có khung xương cân đối dáng người thon dài, cơ bắp vừa đủ, săn chắc và khỏe khoắn, không khiến cho người ta cảm thấy quá mức cường tráng, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy yếu đuối.

Các đường nét trên cơ thể toát lên sức sống của tuổi trẻ, hầy.

—— Không biết sau này cậu ấy có bụng bia thì sẽ trông thế nào nhỉ...... Hả, Lục Hi bụng bia ư?

Tôi nghiêm túc tưởng tượng dáng vẻ Lục Hi có một cái bụng bia, và nhận ra rằng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Có lẽ ngay cả trong tiềm thức tôi cũng từ chối hình dung ra cái trường hợp này.

Trán bị Lục Hi chọc chọc: "Tiểu Nhạc suy nghĩ cái gì vậy."

Đầu óc bay đi quá xa bị túm về.

Tôi do dự một giây không biết có nên nói cho Lục Hi rằng tôi nghĩ về cái bụng bia của cậu ấy hay không, cuối cùng quyết định nói với cậu ấy.

Suy cho cùng nếu không nói cho cậu ấy, dù thế nào cũng bị coi là nói dối, nếu đơn giản lấp liếm nói không nghĩ gì cả, cậu ấy chắc chắn sẽ tự mình suy nghĩ vớ vẩn, lúc ấy chuyện đã quá muộn.

Nhưng......

Tôi ngẩng đầu, yên lặng nhìn bụng Lục Hi, nhớ tới mỗi lần sờ nắn eo cậu, không hề có chút thịt thừa, xúc cảm săn chắc mềm mại.

......Muốn nói thành lời chuyện tôi suy nghĩ về cái bụng bia, chuyện này đúng là rất khó khăn, tôi có cảm giác mình đang báng bổ Lục Hi.

"......Tiểu Nhạc?" Lục Hi ngồi xuống bên cạnh tôi, lo lắng duỗi tay vén mái tóc tôi: "Sao vậy? Em nghĩ đến chuyện gì không tốt sao? Hay là......Có chuyện phiền lòng? Không thể nói cho anh nghe à?"

Nhìn đôi mắt màu trà xinh đẹp của Lục Hi trở nên ảm đảm, gì mà báng với chả bổ qua chuồng gà chơi hết.

Tôi xoay người, đặt tay lên vai Lục Hi trịnh trọng nói: "Lục Hi, vừa rồi em nghĩ tới một chuyện mà em không tài nào tưởng tượng nổi."

"Là gì......?" Cậu nhếch môi, làm cái biểu cảm bày thế trận sẵn sàng đón quân địch.

Hít một hơi thật sâu lấy tinh thần nói: "Vừa rồi em đang băn khoăn không biết tương lai anh có bụng bia sẽ như thế nào."

............

Một mảnh yên tĩnh.

Xả ra được hết làm tinh thần tôi thoải mái.

Lục Hi ngơ ngác nhìn tôi, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang.

Nhìn tôi như vậy vài giây, cậu vô thức cúi đầu nhìn bụng mình, còn cách một lớp áo ngủ bóp bụng mình rồi lại dùng hai tay véo eo mình.

"Không không không không không Lục Hi anh không béo! Không có thịt thừa, dáng người vô cùng vô cùng đẹp!" Mắt thấy cậu đã bắt đầu nhấc một chân lên, nghiêm túc niết cơ đùi của mình. Tôi nhanh chân nhanh tay đè tay cậu lại.

Lục Hi bị tôi nắm lấy tay, khuôn mặt lộ ra vẻ thẹn thùng vì tâm tư bị nhìn thấu: "Là, thật ư? Phải không?"

Tôi gật đầu lia lịa, tôi chưa từng thấy nam sinh nào có dáng người đẹp hơn Lục Hi.

—— Tất nhiên, cho dù có thì tôi cũng không có khả năng nhìn thấy.

Cậu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi......Anh còn tưởng em cảm thấy anh khó coi......"

Khi nói đến ngoại hình và hình thể, Lục Hi còn chú ý hơn tôi rất nhiều, cậu ấy vô cùng để ý đến hình tượng của mình trong mắt tôi. Nhưng khi còn nhỏ không có như vậy, chắc phải tới cấp hai mới bắt đầu thì phải? Con trai trong tuổi dậy thì đều trải qua quá trình này sao?

"Sao có thể, anh có biết là ở trong mắt em anh đẹp đến nhường nào không."

Ôm Lục Hi, vỗ về, đung đưa dỗ dành một hồi, cuối cùng cũng khiến cậu ấy vui vẻ, bắt đầu đem chú ý chuyển về cái bụng bia: "Tại sao vừa rồi em lại nghĩ như vậy?"

Câu hỏi này phải nghiêm túc trả lời, cho nên tôi cố gắng nhớ lại nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được: "Không biết, tự nhiên đầu óc em nảy ra, giây trước em còn đang khen ngợi dáng anh đẹp, giây sau liền suy nghĩ nếu suy này anh có bụng bia thì sẽ trông thế nào."

"Hừm......" Ngón trỏ của Lục Hi di chuyển xuống môi dưới, nghiêm túc suy nghĩ dùm tôi, "Có phải vì em lo lắng hay không? Tiểu Nhạc, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không biến thành như vậy! Trước khi trở thành như vậy anh sẽ tự ngăn cản chính mình!"

"Em biết." Tôi xoa đầu cậu, "Thế nên em mới không thấy lo lắng lắm."

"Đó là...... Vì tò mò sao?"

"Em cũng không biết......Chính em cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì nữa." Tôi nói thật, nhiều lúc tôi cũng chẳng biết mấy cái suy nghĩ của mình là từ đâu tới.

Lục Hi cười "phụt" một tiếng: "Anh biết, nên anh mới cố tìm cách nắm rõ."

"Khó lắm đúng không?"

"Rất khó." Cậu nghiêm túc gật đầu, bày ra dáng vẻ như đang nghiên cứu khoa học, "Từ nhỏ đến giờ anh vẫn luôn chăm chỉ nghiên cứu, nhưng vẫn không có tự tin để nói anh hiểu em rất rõ."

"Không sao, nếu anh còn không làm được, vậy sẽ chẳng ai có thể làm được." 

"Nhưng anh muốn hiểu thật rõ." Cậu ngoan cố nghiêng đầu, tính trẻ con bĩu môi, giọng điệu mang theo chút bực bội, "Anh muốn hiểu, anh muốn biết tất cả suy nghĩ của em, từng giây từng phút em suy nghĩ cái gì, muốn cái gì, từng câu em nói ra có nghĩa gì......Anh muốn biết hết."

Khi anh ấy nhìn tôi, đôi mắt màu trà giống như ngọc lưu ly muốn hút tôi vào bên trong ấy.

Tôi cúi người lại gần, nhìn sâu vào đôi mắt cậu. Cậu có lẽ không đoán được tôi sẽ dựa lại gần như vậy nên có chút kinh ngạc chớp chớp mắt.

Nhưng tôi đã nhìn thấy được.

Trước kia tôi luôn cho rằng đó chỉ là cách viết phóng đại trong sách —— nhưng hóa ra là sự thật. Đôi mắt một người, sẽ luôn có một khoảnh khắc đem cả một người hút vào bên trong.

"Anh muốn biết gì thì cứ hỏi em." Tôi bất giác khiến giọng nói trở nên mềm mại.

Lục Hi lập tức cười ra tiếng, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.

Tôi mất hai giây để phát hiện ra mình vừa tự vả mặt mình —— vừa rồi còn nói nhiều lúc tôi còn không hiểu rõ mình nghĩ cái gì.

Đây đúng là câu đố nan giải.

"Phải làm sao bây giờ." Tôi nằm xuống.

"Anh sẽ tiếp tục cố gắng." Lục Hi đổ người sang phái bên cạnh tôi.

"Chuyện này chỉ cần cố gắng là được sao?"

Lục Hi trở mình ôm lấy tôi: "Không biết, nhưng khi cố gắng để hiểu suy nghĩ của em......Anh sẽ nghĩ đi nghĩ lại câu nói mà em đã nói, mỗi một chữ, cùng với dáng vẻ khi đó, từng chi tiết một đều không bỏ qua. Chỉ cần như vậy, anh sẽ cảm thấy bản thân rất hạnh phúc."

Lời nói của cậu quá ấm áp, trong phút chốc tôi không biết mình nên đáp lại như thế nào, đành hôn lên gương mặt cậu rồi xích lại gần cậu hơn.

Trong bầu không khí thoải mái và yên tĩnh như thể ngâm mình trong suối nước nóng, cả hai chúng tôi đều yên lặng nằm dài không ai nói chuyện,

Cho đến tận khi đầu tôi vọt qua một tia sáng.

"Lục Hi, Lục Hi." Tôi chọc chọc bụng cậu.

"Hả?"

"Em hình như đã biết tại sao em lại nghĩ đến chuyện bụng bia rồi."

Cậu lập tức lên tinh thần: "Vì sao?"

"Anh quay người, dịch sang đây, ngửa mặt lên trời." Tôi đẩy cậu.

Lục Hi ngoan ngoãn trở mình.

Thế là tôi lăn sang bên cạnh, đưa hai tay trụ thành một cái ống ở tai cậu, thì thầm: "Vì lúc ấy em theo bản năng mà suy nghĩ, bây giờ anh đẹp thế này, vậy khi anh vào đại học thì sao? Đi làm thì sao? 30 tuổi? 40 tuổi?......Rồi xa hơn nữa, 50, 60 tuổi, liệu có bụng bia hay không? Sẽ có dáng vẻ thế nào đây?"

Lục Hi hồi lâu không nói lời nào, tôi bò lên người cậu thì thấy cậu đang trộm cười.

"Cười cái gì hử." Tôi véo nhẹ mặt cậu.

"Anh vui nên mới cười đó." Cậu hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Cơ mà khi 50-60 tuổi, anh nhất định sẽ không có bụng bia, Tiểu Nhạc, em phải tin anh!"

—— Sau đó cho đến tận lúc hai đứa lên giường đi ngủ, chúng tôi vẫn vì chuyện này mà cười không ngừng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.