Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 3: CÔ VẬY MÀ CHƠI LOẠI ĐỒ NÀY!



Edit: Yangda


Tại cửa ra vào của quán bar, người đàn ông tóc ngắn màu đen tuyền, mặc một chiếc sơ mi trắng cài nút đến tận cổ.


Dĩ nhiên người đó là Lâm Phùng.


Trên cổ anh dán một cái băng gạc che đi miệng vết thương của ngày hôm qua.


Anh cau mày đi vào bên trong, một người phụ nữ gan dạ đi đến đón tiếp, vừa định khoác tay lên vai anh, anh lập tức tránh sang một bên.


Tay người phụ nữ đó liền giơ cao trên không, ngay lập tức biết người đàn ông này không phải vào đây để chơi, biết điều bỏ đi.


Dáng người anh thẳng đứng, đi qua đám người bên trong, dường như đang tìm người nào đó.


Trình Lộc nhìn anh một hồi lâu, anh dừng lại ở một quầy bar, kế bên là một cô gái trông khá nhỏ tuổi.


Cô gái nhỏ uống rượu một ly rồi lại một ly, cảm giác say say lòng người, bàn tay đặt lên vai lay người Lâm Phùng, hai người nói gì đó, rồi biến mất trong tiếng nhạc đinh tai.


Trình Lộc không khỏi bật cười, giáo sư Lâm này thoạt nhìn là một người rất đứng đắn, không ngờ lại thích loại cô gái nhỏ này.


Cô nhìn đến xuất thần, không nghĩ tới Lí Thừa Nguyệt ngồi dậy, cằm để trên vai cô, nói chuyện, hơi thở toàn là mùi rượu.


Lí Thừa Nguyệt mơ mơ màng màng nói: "Tiểu Lộc, cậu nhìn cái gì ở đó vậy?"


Lí Thừa Nguyệt nhìn theo hướng Trình Lộc nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Phùng.


Trình Lộc không nhìn nữa, đặt cái cốc lên bàn, vỗ lên trán Lí Thừa Nguyệt một cái.


"Sao lại uống nhiều rượu như vậy?"


Đại khái là nhắc tới chuyện đau lòng của Lí Thừa Nguyệt, cô nàng trề miệng, lấy ly nước cam để trên bàn của Trình Lộc, "Rượu gì mà nhìn lạ vậy?"


Trình Lộc nói theo lời của cô ấy: " Đây là sản phẩm rượu mới, màu như vậy đó."


Lí Thừa Nguyệt uống một ngụm, thật sự là không có mùi rượu, cô không muốn sống nữa. Lí Thừa Nguyệt hít vào một hơi, rồi lớn tiếng khóc, mascara trôi theo nước mắt, làm khuôn mặt cô tèm nhem.


Lí Thừa Nguyệt ôm cánh tay Trình Lộc, lớn tiếng nói: "Cao Mộc vậy mà chia tay với tớ, chúng tớ ở bên nhau năm năm, bốn năm đại học còn công tác một năm, mẹ nó làm sao nói chia tay liền chia tay với tớ?"


Lí Thừa Nguyệt lớn giọng, lại trùng hợp nhạc vừa mới dừng, bốn phía tĩnh lặng, chỉ còn lại có tiếng người, cho nên giọng nói của Lí Thừa Nguyệt trở nên rõ ràng.


Rất nhiều người nhìn bên này.


Trình Lộc che của miệng của cô ấy lại, ngẩng đầu lên, đúng lúc là cảm thấy một ánh mắt nhàn nhạt đang nhìn mình.


Từ trước đến nay cô đều rất cảnh giác, nhận thấy được ánh mắt như vậy, liền nhìn qua, là ánh mắt của giáo sư Lâm.


Mặt Trình Lộc nóng lên, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, vừa vặn âm nhạc vang lên, mọi người dời lực chú ý không nhìn bọn cô nữa.


Lí Thừa Nguyệt vẫn còn lải nhải bên tai Trình Lộc Cao Mộc không phải như vậy, một lát lại khóc lên, mascara làm khuôn mặt Lí Thừa Nguyệt lấm lem toàn là màu đen. Lí Thừa Nguyệt còn nhân cơ hội đem nước mắt chùi vào áo của Trình Lộc.


Thấy Lí Thừa Nguyệt thất tình, Trình Lộc không đẩy cô ấy ra.


Lúc trước Cao Mộc là mối tình đầu của cô ấy, sau này cũng bên nhau đến trưởng thành, cô gặp bạn trai cô ấy vài lần đối với cô ấy rất tốt.


Lại không nghĩ tới, loại tình cảm này nói không có liền không có.


Không biết nghĩ tới cái gì, Trình Lộc bỗng nhiên nhìn xuống, ánh mắt ảm đạm đi.


Loại tình cảm nói không có liền không có, không phải cô cũng trải qua rồi sao.


Lí Thừa Nguyệt ngẩng đầu, hiện tại đã tỉnh, Trình Lộc có thể dìu cô ấy đi.


Cô vỗ nhẹ vào mặt Lí Thừa Nguyệt, nói: "Chúng ta trở về rồi nói được không?"


Lí Thừa Nguyệt không chịu, "Không được, tớ không muốn đến chỗ Cao Mộc! Tên cặn bã!"


"Khốn nạn, khốn nạn, tớ muốn đi chỗ khác, uống hết chỗ này rồi đi."


Lí Thừa Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt, như là mới nghĩ ra được điều gì đó "Ờ ha", rồi nói: "Không được, Tiểu Lộc, cậu phải xử tội tên khốn này, cậu mau tẩn hắn đi!" 


Lí Thừa Nguyệt nhớ tới cái gì đó, than thở, "Haiz, không được, nếu có thể tẩn, cậu đã sớm đem Hứa Qua tẩn một trận." 


"... Tớ với tên đó chia tay trong hòa bình, không có cặn bã hay không cặn bã." 


Nói thật, khi cô vừa chia tay được hai ngày, cực kì oán hận Hứa Qua. 


Cô cũng không phải là không đau lòng, cô thương tâm khổ sở một ngày, ngày thứ hai tiếp tục trút giận lên mấy tên tội phạm, hung hăng đá bọn chúng, thời gian đó cục cảnh sát Lâm Sơn chỉ cần nghe đến tên Trình Lộc thì đã sợ mất mật.


Hơn nữa, bọn cô chia tay cũng không thể trách một mình Hứa Qua.


Sau này Trình Lộc mới suy nghĩ, ngoại trừ gia thế ở ngoài, thì quan trọng nhất là hai người tính cách không hợp.


Trên cái này thế giới có rất nhiều thứ có thể dùng tiền để mua, chỉ có tình cảm là mua không được. 


Cô uống một ngụm nước cam, chuyện của Lí Thừa Nguyệt cô là người ngoài không thể phán xét, cô không thể quyết định dùm Lí Thừa Nguyệt, trước tiên phải đem con ma men này về nhà mình.


Cô đỡ Lí Thừa Nguyệt xiêu vẹo đứng dậy, bình thường trông Lí Thừa Nguyệt liễu yếu đào tơ đu đưa theo gió, hiện tại uống say thì lại chẳng khác gì đàn ông. 


Cô chao đảo bước hai bước, vừa đi đến cửa quán bar thì thấy Cao Mộc đi đến. 


Dáng người Cao Mộc cao lớn, khuôn mặt ưa nhìn, lúc trước Trình Lộc còn hỏi Lí Thừa Nguyệt vì sao lại chọn Cao Mộc, khi đó cô ấy trả lời là, đáng tin. 


Trình Lộc đem Lí Thừa Nguyệt ra sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn Cao Mộc hỏi, "Cậu đã chia tay với cô ấy liền không có quyền hỏi cô ấy." 


Cao Mộc sốt ruột, tát một cái vào mặt của mình, Trình Lộc bị làm cho giật mình ngơ ngác đứng đó, Lí Thừa Nguyện bất ngờ nhào đến người Cao Mộc, ồn ào: "Anh điên rồi, sao lại tự đánh mình như vậy?" 


Cao Mộc đỡ Lí Thừa Nguyệt, cau mày nói: "Em đơn phương chia tay, anh không đồng ý, như vậy không tính là chúng ta đã chia tay." Lí Thừa Nguyệt uống say, dưới chân không còn sức lực, đứng không vững, Cao Mộc trực tiếp ôm cô dậy, "Thừa Nguyệt, chuyện này anh có thể giải thích, không phải như em tưởng tượng đâu." 


"Vậy anh mau giải thích cho em!" Lí Thừa Nguyệt lải nhải nằm trọn trong lòng của Cao Mộc, như là mèo nhỏ vừa mới sinh. 


Cao Mộc tùy tiện nói với Trình Lộc hai câu, Trình Lộc nhìn về phía Lí Thừa Nguyệt, hỏi cô ấy: "Vậy cậu về với mình hay với Cao Mộc?" Trình Lộc chăm chú nhìn Cao Mộc. 


Lí Thừa Nguyệt nắm chặt cổ áo Cao Mộc cũng không thèm nhìn cô, Trình Lộc đã hiểu. 


Tình cảm chị em đã chạy đi đâu rồi. 


Cao Mộc dẫn Lí Thừa Nguyệt đi, Trình Lộc âm thầm thở dài. 


Cô đứng trước cửa, có thể nghe được tiếng nhạc trong quán bar Galaxy, phía trên đèn lóe sáng ngời sáng ngời, cô đợi một hồi lâu, xe taxi nào cũng đã có khách. 


Lúc này, một chiếc xe taxi chậm rãi chạy đến, trên xe là một ông chú nói tiếng địa phương: "Cô gái đi chỗ nào?" 


Trình Lộc vừa định nói chuyện, một thân hình mạnh mẽ đi qua cô, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào đi, tiếp đến là một cô gái trang điểm sắc sảo, vội vã nói: "Tài xế, chạy nhanh đi, tùy tiện đi chỗ nào cũng được!" 


Cô gái kế bên lấy ra một xấp nhân dân tệ trong túi, tài xế không cần nghĩ ngợi, giẫm lên chân ga phóng đi, cũng không thèm quay đầu lại.


Trình Lộc: "..." 


Bóng đêm mờ mịt, Trình Lộc mím môi, rút lại bàn tay vừa định mở cửa khi nãy. Xe taxi mới vừa đi không lâu, phía sau có tiếng bước chân. 


Cô sợ lại là đến cướp xe như hồi nãy, quay đầu lại xem, không ngờ lại là Lâm Phùng. 


Cô cảm thấy xấu hổ, hai người không tính là bạn nhưng ít nhất cũng biết nhau, cô quay đầu lại nhìn. 


Bốn mắt nhìn nhau, không nói chuyện khó tránh khỏi cũng có chút xấu hổ. 


Trình Lộc cười rộ lên, mở miệng bắt chuyện: "Giáo sư Lâm, thật trùng hợp, không ngờ có thể gặp anh ở đây." 


Đôi mắt Lâm Phùng sâu thẳm, khuôn mặt sốt ruột vừa nãy liền biến mất, anh không đi vội vã, mà đứng nhìn Trình Lộc ở kế bên, tay để ở trong túi quần, nhàn nhạt nói: "Không trùng hợp." 


Giọng nói anh nhàn nhạt, Trình Lộc cũng không biết anh lời này là có ý gì. 


Lâm Phùng đã sớm đã nhận ra, vừa mới vào trong quán bar, ánh mắt Trình Lộc luôn đặt trên người anh, vừa mãnh liệt vừa bốc lửa, Lâm Phùng khó mà có thể không chú ý. 


Cái cô gái này, thật đúng là táo bạo, một lần lại một lần tìm cách muốn ở cùng một chỗ với anh. 


Chắc chắn là có mưu đồ quấy rối anh, đã lên kế hoạch từ lâu. 


Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Phùng nhạt nhẽo, không giống như vừa nói câu "Không trùng hợp", có lẽ vừa rồi anh thật sự không nói gì cả. 


Anh mặc áo sơ mi màu trắng, trước sau như một, không chừa lại một nút nào trên cổ, che mát cảnh đẹp ở bên trong, dáng người anh cao to thẳng đứng, phía dưới là một đôi chân thon dài thẳng tắp. 


Trình Lộc thu lại ánh mắt, thở dài, "Chân thật dài." 


Lời này vừa nói ra, Trình Lộc kinh ngạc. 


Cô vậy mà đem lời trong lòng nói ra! 


Lâm Phùng liếc mắt nhìn cô một cái, sự thờ ơ trong mắt anh vẫn không thay đổi, thậm chí cũng không thay đổi tư thế đứng. 


Anh nhìn Trình Lộc, ánh mắt phức tạp, như muốn nói lại thôi, cô ấy vậy mà có thể nói lời không biết xấu hổ này. 


Cuối cùng, Lâm Phùng vẫn quyết tâm mở miệng nói: "Hôm nay ở trong đó cô luôn nhìn tôi." 


Vì thế ánh mắt Lâm Phùng càng thêm kỳ quái . 


Trình Lộc ho khan một tiếng, có hơi xấu hổ, dù sao nhìn lén người khác còn bị người ta bắt gặp, thật là ngại. 


Cô nhanh chóng giải thích: "Giáo sư Lâm anh đừng hiểu lầm, tôi thật sự chỉ là cảm thấy anh có hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp anh ở đâu." 


Ánh mắt Lâm Phùng thâm thúy, lại liếc mắt Trình Lộc, không muốn nói nữa, mím mím môi mỏng.


Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhạc trong quán bar truyền ra. 


Một chiếc xe taxi chạy đến, Trình Lộc vẫy vẫy tay phải, bỗng ven đường có tiếng thét: "Bắt kẻ trộm!" 


Một cô gái trang điểm sắc sảo chạy theo tháo một chiếc cao gót màu đỏ, hướng tới người thanh niên trộm bóp tiền ném, chỉ tiếc thanh niên đó chạy quá nhanh, nháy mắt bỏ chạy thật xa. 


Khuôn mắt Trình Lộc nhăn lại, miệng nói: "Trơ tráo!" 


Cô không nghĩ nhiều, chạy đuổi theo. 


Gió đêm thổi trên mặt, có chút thoải mái dễ chịu. 


Cơn gió thổi mái tóc ngang vai của cô, lộ ra vành tai tinh xảo trắng nõn nà, thoạt nhìn thân hình của cô nho nhỏ, nhưng chạy nhanh như vậy lại có vẻ không mất nhiều sức, muốn nhanh chóng vượt qua kẻ trộm đó.


Trình Lộc hét một tiếng: "Cảnh sát! Đứng lại!" 


Lâm Phùng đưa mắt nhìn sang thấy Trình Lộc đuổi sắp kịp kẻ trộm, anh mím mím môi, rũ mắt suy nghĩ, cuối cùng vẫn chạy theo phía sau Trình Lộc.


Người phụ nữ trang điểm sặc sỡ khóc lóc la hét ở phía sau, mắng kẻ trộm đi tìm chết, đều là những lời khó nghe.


Lâm Phùng nghe một câu liền thấy khó chịu một câu. 


Trình Lộc rất nhanh đã đuổi kịp kẻ trộm, cô linh hoạt ghìm lại cổ áo của tên đó, không nghĩ rằng tên đó ném cái túi lên cánh tay bị thương của cô.


Cô đau đớn, buông lỏng tay, kẻ trộm nhân cơ hội chạy trốn. 


Cô muốn mở miệng, liền nhìn thấy kẻ trộm xoay người đụng phải một người, cũng bị người đó nhanh chóng ghìm lại. 


Kẻ trộm hoảng hốt, bình thường cũng không gặp nhiều người qua đường nhiệt tình như vậy, hôm nay sao lại thế này? Liên tiếp gặp phải hai người. 


Lâm Phùng ngước mắt, nhìn về phía nửa cánh tay của cô, cánh tay bị thương đã bị tay áo rộng rãi che mất, nhưng Lâm Phùng biết vết thương trên cánh tay của cô rất nghiêm trọng. 


Trình Lộc nhẹ nhàng thở ra, lấy còng tay trong túi ra, kẻ trộm liền thốt lên "Đù mé", ngứa miệng nói: "Thật lợi hại, cô vậy mà chơi loại đồ này!" 


Trình Lộc lườm kẻ trộm một cái, trông hắn còn ở độ tuổi trẻ trung nhiệt huyết. 


Cô trả lời: "Đừng đoán mò, cảnh sát." 


Cô quay đầu lại nói với Lâm Phùng: "Cám ơn anh, giáo sư Lâm" Ánh mắt cô bỗng nhiên nhìn thẳng. 


Bởi vì nóng, cho nên Lâm Phùng cởi thêm một nút để bớt nóng, vừa vặn có thể nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện của anh. 


Nhìn lên một chút nữa, cũng có thể nhìn rõ được hầu kết. 


Làn da anh trắng nõn, hiện tại đứng gần đèn đường liền thấy chút ánh sáng trên khuôn mặt của anh.


Lâm Phùng nhìn thấy anh mắt của cô, nhướng mày, nhanh chóng cài lại nút áo. 


Cái cô gái này, hình như không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi.


Tác giả có vài điều muốn nói:


Giáo sư Lâm: Tôi muốn được bình tĩnh:)

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.