“Nếu anh xảy ra chuyện, với tính cách của bà anh, nếu em đã sinh con cho anh thì bà có thể tha cho em đi tái giá, nhưng nếu chưa có con thì có lẽ cả đời sẽ bắt em phải ở giá cho anh.”
Câu nói của anh khiến cả đầu tôi trở nên trống rỗng. Đi theo anh, căn bản đã là chuyện định sẵn từ bé. Dù tôi đã cố gắng phản đối nhưng không được, tôi đành làm theo. Mọi người đều biết rằng chúng tôi đang ở cùng nhau. Nhưng nói đến chuyện đăng ký kết hôn thì tôi thực sự chưa nghĩ đến.
Tôi còn chưa kịp phục hồi thì Tông thịnh đã nói tiếp: “Thôi, để một thời gian nữa rồi nói sau. Đi mua điện thoại hai sim cho người già nào.”
Xe chạy bon bon trên đường, trong đầu tôi vẫn chỉ có câu nói của anh về chuyện đi đăng ký. Tôi lác lắc đầu để gạt bỏ suy nghĩ này, hỏi: “Tông Thịnh, sao không trực tiếp nghe lén điện thoại của Tông Đạai Hoành? Hai số điện thoại này là ai?”
“Người liên hệ với lão. Nếu thật sự là người của Thẩm gia thì cũng ít khả năng là Thẩm Kế Ân. Người dùng số này chỉ là trung gian giữa Tông Đại Hoành và Thẩm Kế Ân. Thậm chí, người trung gian không chỉ có một người, nên chúng ta nghe lén để biết hai đầu trung gian thế nào, thậm chí biết được tình huống bên Thẩm Kế Ân.
Nếu hiện tại gã thực sự đang ngâm mình trong bồn máu bên dưới khách sạn thì anh sẽ nghĩ cách ôm hai thùng xăng xuống thẳng nơi đó đốt, phá xong cái mật thất đó là xong.”
Tôi cong môi: “Sau đó khách sạn Sa Ân sập xuống, người ta sẽ truy ra xem tại sao sập, sau đó xem camera theo dõi sẽ thấy anh mang xăng vào đó, sau đó thì anh vào tù.”
“Vậy tìm cách nào ít thiệt hại cho mình hơn đi. Chúng ta dù sao cũng không vội, hơn hai mươi năm qua rồi, chờ thêm một hai năm cũng chẳng sao. Em không muốn anh vào tù đâu.”
Anh trầm mặc, lái xe về lại nhà. Xe dừng trong sân, tôi đang tháo dây an toàn thì anh nắm lấy tay tôi: “Ưu Tuyền.”
Anh cúi đầu, nói nhỏ: “Khi anh quay trở lại, lần đầu tiên anh tìm em, anh đã nghĩ rằng chỉ cần anh khôi phục, anh sẽ giết chết Lão Bắc. Anh thậm chí đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị cảnh sát nổ súng bắn chết. Anh biết, không mấy quỷ thai có thể tránh được vận mệnh này.”
“Là em đã cản anh lại, làm anh cảm thấy, chờ thêm vài năm cũng chẳng sao.”
“Ừ.” Tôi đáp, nhìn anh càng lúc càng lại gần mình hơn, tôi biết anh đang định làm gì. Ánh mắt nóng rực của anh khiến tôi không thể coi thường. “Cả người hôi hám, đừng có thể.”
Tôi cự tuyệt một câu đó, căn bản không nghĩ gì nhiều, nhưng ai kia lại suy nghĩ nhiều, logic của ai kia hình như hoàn toàn không giống nhau.
Giống như tôi cảm thấy Tông Đại Hoành có vấn đề thì nên nghe lén điện thoại của lão, nhưng anh lại chọn nghe lén người trung gian để nắm thông tin hai đầu,
Buổi chiều đó, từ hơn hai giờ tới tận hơn 6 giờ, chúng tôi lăn lộn từ trong phòng tắm, lăn ra ngoài, rồi lại đến bệ cửa sổ. Không chút chăn che đậy, không quần áo che giấu, cứ thế để trần mà điên cuồng.
Dù sao cũng là cuối tuần, dù sao cũng không có việc gì để làm.
Lần đầu tiên, tôi lần đầu tiên cảm giác được, tôi cũng có thể thao túng huyết khế. Tôi cũng có thể chủ động cùng hồn phách của anh dây dưa. Ở trong bóng tối đen nhánh ly, linh hồn thoát ly thân thể điên cuồng cùng anh ôm lẫn nhau. Đó là một cảm giác nói không nên lời, thật giống như trong thân thể tràn đầy sức sống.
Khi tôi tỉnh lại đã là năm giờ sáng hôm sau, ngoài trời vẫn tối đen. Trên giường là mùa hè, thật ấm áp. Anh chưa tỉnh lại, dưới ánh đèn ngủ, tôi lặng lẽ ngắm nhìn làn mi của anh. Không như những cảm giác khó chịu trước đây luôn thấy như bải hoải không còn sức, bây giờ cảm giác là thật tươi mới và thoải mái.
Nghĩ lại tình hình chiến đấu hôm qua, có lẽ chính là song tu như anh nói. Song tu nhỉ? Hay cao triều? Mặc kệ, không quan tâm, dù sao chính là như vậy.
Sáng thứ hai, chúng tôi đi làm. Mặc vào đồng phục, chân đi giày cao gót theo sau Tông Thịnh vào công ty.
Bất quá Tông Thịnh là ở trong công ty đi làm, còn tôi thì phải theo Tiểu Trần đi phát truyền đơn! Nói dễ nghe là nhân viên công ty, kỳ thực là em gái đứng phát truyền đơn ở đầu đường.
Một tổ bốn người, Tiều Trần gánh cái vai chủ quản, theo lý không phải đi phát truyền đơn. Lúc bé, tôi thấy cái vai chủ quản này to lắm, tới khi học đại học mới biết, nhiều khi một giám đốc cũng chỉ có hai nhân viên, tự mình phải chạy việc vặt, giống như bây giờ Tiểu Trần vậy, phải cùng chúng tôi làm việc phát truyền đơn.
“Thím thì không trẻ đẹp được như chị mà. Tiểu Mễ chị chính là đóa hoa tươi xinh đẹp của công ty đó.”
“Cắt! Tiểu Lão bản là đã đồ ăn trong bát của em cô rồi, biết vậy tôi sẽ không tới đây đâu!”
“Thôi mà, trong công ty không phải còn rất nhiều đại soái ca sao?” mới nói xong, tôi đã thấy NgưU lực Phàm xuống xe đằng xa, chạy chậm lại chỗ tôi.
“Ngưu Lực Phàm!” Tôi kêu lên, đem đống truyền đơn chưa phát xong đưa Tiểu mễ.
Ngưu Lực Phàm đi đến trước mặt, không nói một câu, liền kéo tôi về phía xe của hắn bên kia. Tôi vội kéo lại: “Này này, làm gì vậy, em còn đang đi làm mà, này, anh làm cái gì vậy có việc liền nói, đừng lôi kéo em.”
Hắn đem tôi nhét vào trong xe. Tôi cho rằng, hắn lên xe rồi sẽ nói, chuyện chúng tôi nói có lẽ không thể nói cho người khác nghe được. Nhưng, không nghĩ tới, lên xe rồi là nổ máy chạy đi.
Tôi lo lắng hét lên: "Ngưu Lực Phàm! Dừng lại! Em đang đi làm!”
Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ, sang tuần mình up tiếp nha.