Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 45: Nhất định ghi nhớ



"Ta và ngươi đến từ cùng một thế giới, tiểu phu nhân."

Thịnh Nguyệt Kỳ dùng một bàn tay chống cằm, nhìn nàng cười, "Chỉ là mười chín năm trước ta đã đến chỗ này, nơi đó khác xa so với cuộc sống hiện giờ ngươi đang sống, đã khác xa rất nhiều năm rồi."

Cho nên khi hắn cuối cùng cũng được trở lại nơi đó như ý nguyện, lại phát hiện chính mình đã sớm tách rời thời đại.

Rất nhiều người quen đã rời khỏi chốn xưa, mà chốn xưa cũng không còn là dáng vẻ hắn từng thấy.

Vì thế mọi nỗ lực trong nhiều năm qua, vì chuyện này mà trở nên ngu dốt vô vị.

Hắn cũng không còn nhiều chấp nhất muốn trở lại hiện đại nữa.

Mà số phấn vàng này cùng lắm chỉ có thể giúp hắn thỏa mãn cơn thèm ăn mấy món không có ở Đại Chu, hoặc là thỏa mãn ước muốn lên mạng trong chốc lát gì đó, cơ bản là giúp cuộc sống buồn tẻ của hắn phong phú hơn mà thôi.

"Nhưng nhìn ngươi còn rất trẻ mà..."

Tạ Đào lại trên dưới đánh giá hắn, nhìn hắn rõ ràng vẫn là dáng vẻ thiếu niên.

Thịnh Nguyệt Kỳ nghe vậy thì cong môi cười, "Đúng là thân thể này còn trẻ, nhưng linh hồn ta lại già."

Dứt lời, hắn nhìn Vệ Uẩn lần nữa, trong mắt nhiều thêm mấy phần đứng đắn, "Ta là người xuyên không, còn là hồn xuyên. Ta cơ bản đã thuộc về thời không này, cho nên ta vẫn có thể ở chỗ này, nhưng tiểu phu nhân thì không thể. Nàng không phải người xuyên không, mượn dùng phấn vàng cũng không phải kế lâu dài."

"Nữ nhân kia từng phổ cập khoa học với ta, thời không không giống nhau, từ trường cũng không giống nhau, thân mang từ trường của người dị giới thì sẽ không có cách nào tiến vào một thời không khác, vật chất giữa phấn vàng và Đồng Bội gần nhau, nên có thể tạm thời xóa đi từ trường trên người tiểu phu nhân, nhưng cũng chỉ có công hiệu hơn ba canh giờ. Người xuyên không thì khác, bất luận kẻ đó là thân thể xuyên hay là hồn xuyên đều phải trải qua cơ duyên đi vào dị giới, mà cơ duyên đó cũng giúp bọn họ hòa nhập vào từ trường của dị giới, do đó rửa mất từ trường của thời không ban đầu."

"Ngươi nói trên người ta có từ trường,"

Tạ Đào chỉ vào chính mình, lúc nhìn thấy Thịnh Nguyệt Kỳ gật đầu, nàng lại nói, "Nhưng từ trường của ta không có cách nào hòa hợp với từ trường của thế giới này? Cho nên ta mới không thể ở chỗ này lâu?"

"Đúng là như thế." Thịnh Nguyệt Kỳ nói.

Vệ Uẩn cầm đũa trong tay, cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc mới nói, "Ngươi còn bao nhiêu phấn vàng?"

Thịnh Nguyệt Kỳ vừa nghe lời hắn nói thì da đầu căng chặt.

Hắn vội nói, "Đại nhân, thứ này cực kỳ quý giá, cho dù dùng bao nhiêu tiền để đổi cũng không được. Ta cũng vì cảm nhớ ân đức của người mới sẵn lòng tặng người một túi, một túi còn lại, ta còn phải để lại tự mình dùng."

Thứ làm Thịnh Nguyệt Kỳ lưu luyến nhất trong xã hội hiện đại còn không phải là trò chơi sao.

Triều Đại Chu chỗ nào cũng tốt, nhưng tóm lại vẫn không bằng điện tử khoa học kỹ thuật thời hiện đại.

"Một túi đủ rồi, cảm ơn."

Vệ Uẩn nhìn Thịnh Nguyệt Kỳ.

Vệ Uẩn cũng không phải người dễ dàng mở miệng nói "Cảm ơn", cho nên giờ phút này Thịnh Nguyệt Kỳ bỗng nhiên nghe hắn nói những lời này, sửng sốt một chút, sau đó mới cười cười, "Đại nhân hà tất cảm ơn."

Không ai biết rõ xương sống của Vệ Uẩn cứng đến cỡ nào hơn Thịnh Nguyệt Kỳ.

Cho dù là trước kia, Thịnh Nguyệt Kỳ bất chấp mọi giá, dốc hết toàn lực cũng không thành công bẻ gãy xương sống của người này.

Vệ Uẩn có bao nhiêu tàn nhẫn.

Hắn là một kẻ vô tình, ngay cả bản thân cũng có thể vứt bỏ, nếu hắn chết, thì là chết, nếu còn sống, thì sẽ đạp lên hài cốt của kẻ khác để bò lên vị trí cao hơn.

Thịnh Nguyệt Kỳ luôn biết rõ mục đích của Vệ Uẩn.

Cho nên giờ phút này, mặc dù cô gái ngồi ở đây chân thật như vậy, hắn vẫn cảm thấy sao một kẻ vô tình hắn nhận ra từ mấy năm trước bỗng nhiên dính khói lửa nhân gian được chứ?

Cô gái được thế giới hiện đại nuôi dưỡng có đôi mắt quá trong trẻo, nào biết được thế giới trước mắt tràn ngập biết bao đấu đá ngầm.

Mà cuối cùng Vệ Uẩn có thật lòng với nàng hay không?

Thịnh Nguyệt Kỳ không dám chắc.

Hắn bỗng nhiên phát hiện thật ra từ trước đến nay hắn không hề nhìn thấu Vệ Uẩn.

Đến khi bữa cơm kết thúc, Thịnh Nguyệt Kỳ quả nhiên vẫn ngồi bên cạnh uống bầu rượu nhỏ luôn mang theo bên mình, chỉ được nhìn bọn họ ăn cơm.

Nửa đường Tạ Đào đưa cho Thịnh Nguyệt Kỳ một cái cánh gà, nhưng vì không có đũa nên Thịnh Nguyệt Kỳ vẫn bị nghẹn, nên đã từ chối.

Nhưng làm Thịnh Nguyệt Kỳ không ngờ tới là sau khi hắn ngồi đợi trong phòng khách một lúc cũng không thấy ai đưa cơm đến cho hắn.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tự mình đi ra sau bếp.

Vệ bá đúng lúc dẫn người thu dọn chén đũa ra sau bếp, vừa nhìn thấy Thịnh Nguyệt Kỳ, kinh ngạc nói, "Sao Thịnh công tử lại đến chỗ này?"

"Vệ bá, ta đói bụng..." Thịnh Nguyệt Kỳ thở dài.

Vệ bá kêu một tiếng, hơi khó hiểu, "Chẳng phải Thịnh công tử vừa dùng bữa tối với đại nhân sao?"

Chén đĩa ông dọn về không có thức ăn thừa mà.

Vệ bá biết Vệ Uẩn không quan trọng việc ăn uống, mỗi lần dùng bữa cũng ăn không nhiều. Hôm nay còn cho nhà bếp làm thêm mấy món ăn tối, nhưng đồ ăn trong chén đĩa dọn về cũng chẳng có bao nhiêu. Theo lý mà nói, Thịnh Công tử này hẳn là ăn không ít mới đúng.

Sao lúc này lại đói bụng rồi?

"..."

Thịnh Nguyệt Kỳ không biết nên giải thích như thế nào mới phải.

Sau một lúc, hắn mới nghẹn ra một câu, "Ta... Ăn nhiều cơm."

Vệ bá bừng tỉnh, sau đó vội vàng nói, " Vậy là lão nô không phải rồi, cũng không biết Thịnh công tử ăn khỏe như vậy, xin Thịnh công tử thứ lỗi. Lão nô lập tức dặn dò nhà bếp làm cơm tối... À không, bữa ăn khuya, sau đó đưa đến cho Thịnh công tử!"

"... Đa tạ."

Rốt cuộc cũng có bữa tối rồi, Thịnh Nguyệt Kỳ yên tâm nói cảm ơn, xoay người muốn đi, nhưng lại quay đầu nói: "Còn xin đun nóng một bầu rượu giúp ta."

Không rượu thì không được.

"Dạ hiểu." Vệ bá đáp.

Lúc đó, màn đêm chậm rãi rơi xuống, Tạ Đào và Vệ Uẩn ngồi trong đình hóng gió.

Rốt cuộc ánh trăng ẩn giấu sau tầng mây thật dày cũng lộ diện, gieo rắc ánh sáng xuống từng tấc đất, nhuộm vào tán lá. Đôi lúc xuyên qua khe hở cành cây, dừng trên mặt hồ.

Vệ Uẩn nhìn thấy chóp mũi Tạ Đào đỏ ửng, cởi áo choàng đen trên người xuống khoác lên người nàng.

Áo choàng mang theo hương thơm nhàn nhạt và độ ấm trên người hắn, cứ như vậy dừng trên người nàng. Vải áo choàng có chút nặng ngăn cách cơn gió lạnh thấu xương vào ban đêm làm nàng ấm hơn.

Mà hắn đứng trước bàn tay đang chìa ra của nàng, hơi cúi người cột dây cổ áo giúp nàng.

Khoảng cách gần như thế, nàng vừa nâng tầm mắt đã có thể nhìn thấy hai mắt hắn phản chiếu ánh đèn mờ của đèn lồng trên mái gác.

Từ góc độ này nhìn lên, gương mặt ấy vẫn là vẻ đẹp làm người khác bất ngờ như thế.

Tạ Đào đỏ mặt, nhỏ giọng nói "Cảm ơn", sau đó nhìn áo gấm xanh đậm hắn mặc trên người, hỏi, "Anh không lạnh sao?"

Nàng nói xong thì muốn cởi áo choàng, "Nếu không anh khoác đi, thật ra em..."

"Khoác đi."

Vệ Uẩn cắt ngang nàng, đúng lúc đè lại tay nàng.

Ngón tay hai người tiếp xúc, độ ấm làm bọn họ đờ người.

Vệ Uẩn thả tay ra, ngồi bên cạnh Tạ Đào.

Tạ Đào nắm áo choàng thật chặt, thấy hắn ngồi bên cạnh mình, như suy nghĩ một lúc, sau đó nhích về phía hắn, khoác một nửa áo choàng lên người hắn.

Lúc này, hai người bọn họ cùng choàng một chiếc áo.

Hành động của Tạ Đào hành động luôn luôn ngoài dự đoán của mọi người, lúc này, vành tai của Vệ Uẩn đỏ lên vì động tác bất chợt của nàng, hắn tức khắc đứng lên.

"Nàng... là cô nương, phải e dè chút."

Hắn trầm mặc một lúc, ý muốn nhắc nhở nàng.

"...?"

Tạ Đào nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên nói như vậy.

"Bên ngoài lạnh, vẫn nên vào phòng thôi."

Cuối cùng, Vệ Uẩn hắng giọng, nói một câu.

"Em không lạnh, ở lại chút nữa đi." Tạ Đào kéo ống tay áo của hắn.

Vệ Uẩn không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống.

Lò sưởi còn đang đốt than, trong ấm là nước trà mới nấu, ước chừng thời gian gần đến lúc, Vệ Uẩn rót một chung cho Tạ Đào, đặt trước mặt nàng.

Tạ Đào cầm chung trà nhìn bầu trời đêm được điểm xuyết bởi nhiều ngôi sao lấp lánh, bỗng nói, "Cuối cùng em cũng được tận mắt nhìn thấy ngôi sao ở chỗ anh."

Dường như nàng nhớ đến buổi tối nào đó, lúc đó chỉ có thể trò chuyện video với hắn.

Lúc ấy nàng nghĩ nếu có thể tới thế giới của hắn nhìn một cái thì tốt biết bao.

Mà nguyện vọng nhìn như xa xôi ấy, thế mà hôm nay lại ngay trong tầm mắt.

Việc này vượt quá sức tưởng tượng cỡ nào chứ.

"Lần tới lúc em đến, anh có thể dẫn em ra ngoài chơi không?" Tạ Đào nghiêng đầu, mong chờ nhìn hắn.

Vệ Uẩn bị nàng nhìn chăm chú, biểu cảm dường như ôn hòa hơn.

"Chờ thêm một lúc nữa, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài ngắm cảnh."

Cuối cùng, hắn nói như vậy.

Bởi vì nàng bất thình lình xuất hiện ở chỗ này, nhất cử nhất động của hắn đều bị người khác âm thầm chú ý, cho nên hắn tạm thời không thể để nàng cứ như vậy lộ diện trong tầm mắt của mọi người.

Tranh đấu trong triều đình từ trước đến nay đều là thuốc súng không khói.

Mà thủ đoạn của một số người còn nham hiểm hơn đao thật kiếm thật trên chiến trường.

Sự xuất hiện của nàng cần phải có một thân phận hợp lý.

Tuyệt đối không thể để người khác phát hiện manh mối trong đó.

Cho nên hắn tạm thời không cách nào thực hiện mong muốn của nàng, để nàng đi ngắm phong cảnh Sính Đô ngoài phủ Quốc sư.

"Được, vậy anh phải nhớ kỹ đấy."

Tạ Đào nhìn hắn, dặn dò.

Vệ Uẩn gật đầu, tâm tư khẽ động, bỗng nhiên duỗi tay nhẹ nhàng xoa tóc nàng.

Luôn là như vậy, lúc hắn nhìn nàng,

Cũng là lúc hắn thư giãn nhất.

Không cần cảnh giác rất nhiều người, cũng không cần cân nhắc kỹ lưỡng rất nhiều chuyện, chỉ như vậy lặng lẽ ngắm bầu trời đầy sao với nàng, đây đã là quang cảnh tuyệt đẹp.

Ngay cả khi nàng còn bên cạnh, Vệ Uẩn đã cảm thấy có chút nhớ nhung mọi thứ trong khoảnh khắc này.

Tựa hồ từ lúc sinh ra, hắn không bao giờ có cảm giác như thế.

Hai người ngồi trong đình hóng gió một lúc, nói rất nhiều lời, nhưng phần lớn là Tạ Đào nói, Vệ Uẩn chỉ cụp mắt nghe, cũng kiên nhẫn hiếm khi có.

Đến khi âm thanh la bàn hoàng đạo chuyển động vang lên, Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đang nói chuyện dần dần được phủ một tầng sáng vàng nhạt.

Tạ Đào cũng phát hiện bản thân thay đổi.

"Em phải về sao?" Nàng phát hiện cơ thể được phủ phấn vàng, tản ra như những mảng sáng nhỏ vụn.

"Về ngủ sớm chút."

Vệ Uẩn đứng lên, nói với nàng.

Tạ Đào cũng đứng lên theo, nàng nhìn khuôn mặt hắn một lúc, đôi mắt kia như không nỡ, bỗng nhiên vươn tay ôm eo hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Vệ Uẩn cứng đờ.

"Ngủ ngon, Vệ Uẩn."

Giọng nói của cô gái mềm mại như những viên kẹo xốp ngọt nào hắn từng ăn, vang vọng bên tai hắn.

Mà chỉ trong chốc lát, bóng dáng của nàng nhạt dần rồi biến mất, không lưu lại dấu vết nào.

Vệ Uẩn đứng ở chỗ đó rất lâu, ánh mắt dừng ở ngọn lửa trong lò than, dường như những đốm lửa trong đó đã cháy tới đáy lòng hắn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.