Thẩm Tinh Lâm vô cùng tự giác trèo lên trên giường tôi.
Vì chân tay dài thế nên anh ta phải co rúc trên chiếc giường đơn của tôi nom vô cùng khó chịu, thế nhưng bản thân anh ta lại không hề để tâm chuyện này, mặt hứng trí bừng bừng vỗ vào vị trí ít ỏi đến đáng thương bên cạnh mình: “Vợ ơi lên đây, chúng ta ngủ thôi!”
Tôi không hề khách khí tống cả người lẫn chăn xuống dưới giường.
Vẻ mặt Thẩm Tinh Lâm mờ mịt ngồi trên chiếc thảm.
“Ra ngủ sofa.” Tôi chỉ tay ra bên ngoài.
Thẩm Tinh Lâm không vui.
Anh ta ôm bụng, cắn môi, ấm ức, quật cường nhìn tôi: “Không! Anh đang mang thai không thể ngủ ngoài sofa được.”
Tôi khoanh tay nói: “Vậy chẳng lẽ tôi ngủ à?”
“Không!” Thẩm Tinh Lâm vẫn không vui, mặt nghiêm túc nói: “Buổi tối thai “phu” thường hay gặp ác mộng nhất định phải ngủ cạnh vợ mới ngủ ngon được!”
Tôi chậc một tiếng híp mắt nhìn anh ta một lúc, đột nhiên nhếch khóe môi ngồi xổm xuống nói vào tai anh ta.
“Muốn ngủ cùng tôi à?” Tôi vén vạt áo sơ mi của anh ta lên, ngón tay vẽ mấy vòng lên trên cơ bụng của anh ta rồi thấp giọng nói: “Không sợ buổi tối tôi làm gì với anh rồi ảnh hưởng tới bảo bối à?”
Thẩm Tinh Lâm: “!!!”
Trong tức khắc mặt anh ta đỏ như gấc, vừa xấu hổ lại vừa sợ liếc tôi một cái, ôm chăn đứng dậy rồi chạy ra ngoài sofa.