Vu Tiểu Anh thấy Hạ Dực bước ra từ thang máy, thì liền chạy tới.
-“Chào buổi sáng, ông chủ. Anh ngủ có ngon không ạ\~?”
Thấy anh không nói gì, cô ta liền cố tình kéo tay anh đi đến bàn ăn.
Ai ngờ lại bị anh phũ phàng giựt tay ra.
-“Chú ý hành động của cô.”
Đứng trước bàn ăn, anh thấy trên bàn chỉ có duy nhất đĩa mì xào.
Dương Nhược Hy từ trong bếp chạy ra.
-“Anh ăn thử xem có ngon không? Sáng nay tôi không biết nấu gì hết nên làm đại đó.”
-“Làm đại sao?” - Hạ Dực hơi nhăn mặt mà hỏi lại.
Từ đó tới giờ, sáng nào đầu bếp cũng nấu cho anh cả một bàn đầy thức ăn. Vậy mà giờ cô gái kia lại chỉ cho anh ăn mì.
Tuy hơi khó chịu một chút, nhưng anh vẫn cầm dĩa lên nếm thử.
Vừa cho vào miệng, anh đã vội phun ra.
-“Cô cho cái gì vào bữa sáng của tôi vậy?”
Dương Nhược Hy hoảng hốt đem nước cho anh.
-“Đồ ăn có vấn đề sao?”
-“Cô ăn thử xem.”
Dương Nhược Hy cũng cầm dĩa lên nếm thử một miếng. Ai ngờ trong mì lại toàn vị của hạt tiêu.
“Sao lại có hạt tiêu?”
Quản gia Âu đứng đó liền chạy tới.
-“Ông chủ, anh có sao không?”
Hạ Dực ho sặc sụa, ho đến đau rát cả cổ họng.
Âu Vũ thấy anh bị như thế, liền quay ra trách Dương Nhược Hy.
-“Tôi đã dặn cô tuyệt đối không được bỏ tiêu vào đồ ăn của Hạ thiếu mà? Cô không coi lời tôi ra gì sao?”
-“Tôi…tôi không có. Tôi không bỏ tiêu vào mì. Tôi thật sự không biết tại sao lại có tiêu ở trong đó.”
-“Lập tức đi nấu lại món khác cho tôi.”
Vu Tiểu Anh lúc đó lại chạy ra ngăn cản.
-“Quản gia Âu đừng để cô ta đi nấu nữa, không thôi cô ta lại thêm tiêu vào nữa à. Hồi nãy tôi có nấu bữa sáng cho ông chủ rồi, để tôi bưng ra.”
-“Được.”
Cô ta chạy vào bếp, hớn hở bê mấy đĩa thức ăn khi nãy ra.
Hạ Dực sau khi bị ho một trận, cũng ngồi vào bàn dùng bữa.
Dương Nhược Hy tiến đến cạnh Hạ Dực, định nói điều gì đó. Nhưng anh lại xua tay.
-“Có chuyện gì để lát nữa nói. Tôi không thích nói chuyện trong bữa ăn.”
Nghe thấy thế, cô cũng chỉ đành lùi lại sau. Đợi đến khi anh dùng bữa xong.
Vu Tiểu Anh đứng cạnh thì vô cùng hả hê. Nhìn Hạ Dực ăn ngon lành mâm đồ ăn mà mình chuẩn bị, trong lòng ả lại càng dâng lên suy nghĩ sẽ trở thành Hạ thiếu phu nhân.
Cô ta đến bên cạnh Dương Nhược Hy, cầm lấy tay cô, giả vờ quan tâm.
-“Dương Nhược Hy à, sao cô hồ đồ vậy. Cô làm bảo mẫu cho ông chủ mà không biết anh ấy bị dị ứng tiêu sao?”
-“Tôi biết anh ấy bị dị ứng tiêu, nên tôi đâu có cho vào.”
-“Vậy sao trong đĩa mì lại có tiêu? Cô không biết đó thôi, ông chủ rất đề nặng vấn đề này. Nếu nhẹ thì không sao, nhưng bị nặng thì sẽ nhập viện đó. Còn nữa, năm ngoái có người vô tình bỏ tiêu vào đồ ăn của anh ấy, kết quả là bị đuổi việc. Đã thế còn không ai dám nhận vào làm, vì đã từng bị ông chủ Hạ đuổi thì thê thảm tới mức nào.”
-“Thật…thật vậy sao….”
Tay Dương Nhược Hy run run, cơ thể cô nặng trĩu như đang cõng trên mình một hòn đá nặng.
Cô lo sợ rằng cô sẽ bị đuổi việc, bị anh ghét bỏ. Lo sợ rằng thật sự sẽ không nơi đâu nhận cô vào làm nữa, cô sẽ không thể lo tiền viện phí cho mẹ.
Mải chìm đắm trong nỗi lo sợ ấy mà cô đã không để ý rằng Hạ Dực đã xong bữa từ lâu.
Hạ Dực kéo ghế, tiến đến trước mặt cô.
Nhìn thấy cô cúi gằm xuống, hai tay bấm vào nhau khiến anh phì cười.