Những điều Vi muốn và những gì Huyền cảm nhận lại khác nhau, Huyền bỗng có dự cảm không lành. Chuyện Vi muốn có con và hiện tại đã sắp sinh không phải để giấu ba mẹ Vi, thế nên họ vui vẻ hẳn và bớt chút thành kiến với Huyền đi. Đó cũng xem như khởi đầu tốt của một lựa chọn liều lĩnh đối với Huyền. Thế nhưng sao cô lại lo lắng hơn là vui vẻ kia.
Vi vô tư, Vi nghĩ rằng mọi chuyện đã cơ bản được giải quyết. Hoặc Vi quá vô tâm hoặc chưa cảm nhận được sự thay đổi khi đứa con xuất hiện. Nó không phải rào cản nhưng lại là cái cớ để người thứ ba có thể xen vào. Ba mẹ Vi rất biết tận dụng cơ hội và Huyền nhìn rõ điều đó hơn ai hết. Chẳng ai lại nói sẽ chỉ thăm con một vài lần mà mỗi tuần đến ba bốn ngày như thế. Rõ là đang tìm cơ hội còn gì và người thúc đẩy đi xa hơn là ba mẹ Vi khi biết người con trai ấy.
Cũng từ ngày đó hai người bắt đầu có khoảng cách lạ lùng và dường như thường xuyên cãi vã hoặc to tiếng vô cớ với nhau hơn. Huyền là có lý do "chính đáng" khỏi bàn. Ai nhìn cái đứa người yêu của mình vui cùng người khác mà xem như bình thường thì xác định mối quan hệ luôn rồi. Nếu không phải người đó quá bao dung đến ngu ngơ thì cũng là tình dứt không vương vấn. Mỗi lần nhìn ba người đó vui vẻ Huyền vừa tức giận cũng vừa xót xa nhận ra, có vẻ như Vi thật sự thuộc về gia đình như thế. Có thể sau này sẽ không êm đềm nhưng vẫn có chút mắt xích khó gỡ nào đó thật hoàn hảo. Thế là hai người lại cãi nhau chỉ vì người con trai đó thường xuyên đến thăm nom hai mẹ con Vi- dưới sự chỉ dẫn của ba mẹ Vi.
Công việc vốn ổn định nhưng Huyền vẫn muốn được một lần học chuyên ngành của mình ở trường. Một phần muốn được trải nghiệm cái gọi là thời sinh viên, mặt khác muốn tìm cho mình cơ hội mới với cuộc sống đang thay đổi này. Huyền đã từng lưỡng lự từ lúc Vi bắt đầu chấp nhận yêu cô, vì đã có người quan trọng bên mình rồi nên đôi khi không cần nhiều những thứ khác nữa. Bây giờ Huyền buồn bã chắc chắn lựa chọn, lại cho cả hai thời gian bình tâm suy nghĩ thật kĩ và quyết định có nên cùng nhau đi đến trọn đời hay không. Nói là làm, chỉ ba ngày sau Huyền cả lời chào cũng không dám nói mà bỏ đi mất. Lúc Vi nhận ra đã là ba ngày sau đó nữa rồi. Vi bực bội tức giận nhiều hơn là lo lắng thì phải, có lẽ Vi đã quen có một người lo cho mình hơn là mình lo cho người đó rồi. Cuộc gọi đầu tiên là một tháng sau, Huyền phát hiện mình không thể mặc kệ Vi quá lâu như trước được. Và những câu nói đầu tiên của Vi khiến Huyền vui mà cũng lo sợ.
- Giờ này mới biết gọi về à? Sao không biệt tăm luôn đi quan tâm tui chi nữa? Không nói không rằng đi là đi thôi à, vui không?
- Tớ xin lỗi, tại..
- Xin lỗi thì làm được gì? Khi nào mới chịu vác mặt về đây hả? Về đi tui mới xử, không đẹp không ăn tiền mà.
- Dạo này cậu hình như thay đổi rồi thì phải! Lúc trước cậu có nói nhiều thế đâu nhở! Làm mẹ rồi có khác nha..
- Lắm lời, còn chưa trả lời tui đâu. Có phải không muốn về nhà nữa không? - Giọng Vi thay đổi, có vẻ nhẹ nhàng hơn.
- Hài.. Sao có thể chứ! Cậu với con tớ còn ở nhà mà. Hơn nữa nhà đó là nhà tớ mà, bao nhiêu công sức ở đó đó, không phải đùa đâu à! Tớ tưởng cậu không lo nên không nói với cậu thôi.
- Ừ, tui vô tâm vậy đó, chán rồi chứ gì? - Vi không gắt gỏng nhưng nghe ra vẻ giận thật rồi, còn trách móc cơ đấy.
- Cần gì nói, làm thôi, bỏ tui đi không nói câu nào là được rồi. Vậy rốt cuộc đang ở đâu? - Giọng nhẹ nhàng hẳn.
- Tớ đang đi học, khi nào rảnh tớ sẽ về thăm hai người. Sao rồi dạo này vẫn ổn chứ hả? - Huyền cười cảm nhận được sự lo lắng của Vi.
- Ổn.
- Vậy thì tốt rồi..
- Ổn cái mốc xì ấy, ở nhà sợ muốn chết đây này chứ mà ổn, đang phải cầu cứu anh ta đây. Cậu mau về trông ma cho Vi đi, học cái gì mà học, già rồi còn đu theo bọn con nít không nhục à hả?
- Cậu.. cậu.. cậu đang ở cùng anh ta? - Bỗng có chút mất mát khó tả, cô không nghe kịp lời nói sau đó nữa, sau hồi im lặng lắng nghe cô hỏi lại.
- Ừm, mà yên tâm đi chỉ ở chung nhà thôi, Vi và con ngủ ở phòng của Huyền. - Vi cũng biết điều Huyền lo đấy. - Vậy giờ Huyền đang học ở đâu đấy?
- Ở Sài Gòn.
- Cụ thể coi.
- Muộn rồi, cậu lo đi ngủ sớm đi, cả con nữa, ru nó ngủ sớm tốt cho sức khỏe. Tớ cần làm chút việc lúc khác lại nói nhá. Đừng có giận tớ lâu chỉ tổ mau già thôi à, rảnh tớ sẽ về. - Thật ra Huyền buồn trong lòng, chỉ sợ không nhịn được lại cãi nhau nên kiếm cớ cho qua.
- Ừm, Huyền cũng lo mà nghỉ ngơi cho tốt đi. Học không nổi thì đừng ráng cho mệt.
- Ừm, tớ biết rồi, cúp máy đây.
Lời cuối cùng cũng ấm áp hơn tí, cho Huyền lấy lại hy vọng vẫn là người của mình. Cô còn cảm nhận được Vi biết quan tâm mình hơn, không phô trương nhưng cảm giác thật vui vẻ biết bao.
Huyền ở nhà trọ cùng vài người có thể gọi là bạn- cô già cỗi nhất cái phòng này. Cùng là năm nhất nhưng tuổi lại không đồng nhất. Huyền ngoài việc đi học ra cô còn kiếm thêm việc làm nữa nên khá bận rộn. Huyền vốn sống nội tâm nên nhìn vào có vẻ như khá vô tâm với mọi người. Đúng là Huyền chẳng để ý mấy đến những người trong phòng này, nếu không phải việc quan trọng cô nhất định sẽ không làm phiền đến ai dù là trong hay ngoài căn phòng này. Vì thế nên có lẽ cô bé ở ngay đối diện giường cuối cùng kia cũng chẳng có chút ấn tượng gì với Huyền đâu. Huyền không để tâm không có nghĩa là mọi người không quan tâm đến, may mắn là những người trong phòng này khá hiểu những người nội tâm như thế. Họ biết Huyền hoặc không muốn thể hiện hoặc không biết cách thể hiện mà thôi. Cô bé ấy cũng quan tâm đến Huyền nhưng cô dường như xem cô bé là người vô hình ở đây. Nếu cô bé không gặp sự cố nghiêm trọng khi thi tiết thể dục thì chắc đến khi kết thúc cuộc phiêu lưu ở trường này Huyền cũng chẳng biết có người vẫn đang dõi theo cô từng ngày.
Cái chân xém thì chẳng còn của cô bé có công lớn trong việc giúp cô gần gũi hơn với Huyền. Đau nhưng lại thầm vui mừng mà cảm ơn tai nạn đó. Trong phòng vốn chỉ có hai người cùng một lớp nên tiện nhất là Huyền mỗi ngày đưa cô bé đến lớp nghe giảng cùng, mặc dù được đặc cách nghỉ dưỡng nhưng cô bé vẫn thích đến lớp vì.. có Huyền ở đó. C ũng nhờ cái duyên nợ đó mà cô bé ấy có cơ hội gần người mình ngưỡng mộ hơn. Mạnh dạn bắt đầu khám phá con người tách biệt này. Cô bé cũng biết cách tận dụng cô hội lắm, không quá lộ liễu, cô bé hay mua những loại nước hay một vài thứ đồ ăn gì đó coi như trả ơn cho Huyền. Những ngày lễ quan trọng cô bé lại mua vài món đồ gì đó tặng Huyền, mặc dù lần nào Huyền cũng bất đắc dĩ cầm và dặn dò đừng mua gì nữa hết vì cô không cần. Thật ra thì hỏi thẳng cũng khó nên cô nàng đành khảo sát từ từ vậy, cô bé muốn biết sở thích của Huyền thôi. Họ bắt đầu thân thiết là lúc Vi cần phải đề phòng. Vi phát hiện ra điều bất thường khi Huyền ít khi đôi co cãi nhau hay nói chuyện thật lâu với Vi khi cô gọi điện, Huyền cũng ít khi chủ động gọi điện về nói chuyện với Vi, Mỗi lần về nhà thì cũng rất nhanh rời đi mất. Huyền thì mở lòng mình hơn rồi, chí ít là với cô bé cùng phòng. Cô biết trong phòng cũng có một người dễ thương như thế. Lúc Vi bắt đầu quan tâm đến người gọi là quan trọng với mình thì cũng là lúc cô bất an với mối quan hệ vốn tốt đẹp này.