Hồ Trụ không cười nổi nữa, ban đêm hắn căn bản không nhìn thấy rõ biểu tình của người kia, cũng không biết tại sao lão đại lại đột nhiên muốn nhìn, uyển chuyển nói:
"Anh...anh có thể đợi đến nơi an toàn được không? Tôi đã mấy ngày không tắm rửa rồi, bẩn lắm..."
Nguyễn Mục vây hắn giữa hai bức tường, yên lặng nhìn hắn chằm chằm, lại đột nhiên buông tay hắn ra.
Hồ Trụ bất động thanh sắc mà thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng lão đại ghét bỏ bản thân mình bẩn thỉu nên từ bỏ rồi, nhưng đột nhiên có thứ gì đó chui vào trong quần hắn.
Hồ Trụ sợ tới mức thanh âm đều biến đổi: "Thứ gì vậy?"
Rồi hắn chợt nhận ra, đó là bàn tay của Nguyễn Mục, đã mò mẫm luồn vào quần lót của hắn dọc theo chiếc quần thể thao rộng thùng thình.
Nguyễn Mục cúi đầu nhìn hắn, trầm giọng: "Không cho nhìn, vậy thì sờ một chút."
Hồ Trụ cả người đều ngơ luôn rồi, cơ thể phản ứng kịch liệt , bị đụng vào liền run rẩy không ngừng, tay chân luống cuống vội vàng đẩy Nguyễn Mục ra, vừa nôn nóng vừa sợ hãi: "Ca, anh, anh đừng sờ a– ah——— ah—— "
Ngón tay vuốt ve dương vật của hắn, đi vòng quanh, rồi sau đó cả lòng bàn tay y nặng nề bao lấy âm đạo đang hơi khép mở của hắn.
Bị một người đàn ông chạm vào... nơi đó.
Hồ Trụ bị bàn tay kia bao phủ toàn bộ miệng huyệt, hai chân trong nháy mắt kẹp chặt muốn chết, bởi vì bị người ngoài xâm nhập, nơi đó lập tức nóng lên, thậm chí bắt đầu nhỏ xuống dâm dịch.
Nguyễn Mục hô hấp dần dần trở nên rối loạn, ngón tay y chạm vào một nơi mềm mại đến khó tin, nơi đó có một khe hở nhỏ, xung quanh thịt mềm nhô ra, bàn tay y bắt đầu vuốt ve lên xuống trong vô thức, nửa thân trên đem Hồ Trụ đè lại, không cho hắn lộn xộn, thấp giọng hứa hẹn: "Chỉ sờ một chút, sẽ không cắm vào".
Hồ Trụ nước mắt suýt chút nữa bị dọa rớt ra ngoài, đây là lần đầu tiên có người chạm vào nơi đó, lại bị bàn tay y xoa bóp lên xuống, tay người nọ vừa nóng vừa mạnh, che kín lỗ lồn phụ nữ của hắn, thật sự là kỳ quái lại vừa đáng sợ. Hắn gắt gao giữ chặt lấy cánh tay của Nguyễn Mục, thanh âm không khống chế được mà run rẩy: "A—— a anh ơi bóp —— nhẹ thôi——đừng cắm vào——"
Nguyễn Mục đụng chạm làm Hồ Trụ toàn thân mềm nhũn, miệng huyệt co rút nóng rực, phun ra nước dâm dính dớp, lại bị bàn tay kia bôi một chút vào giữa hai chân.
Hắn cảm giác được móng tay của người đàn ông nhiều lần xẹt qua rãnh gian môn [1], bộ dạng như sắp sửa đâm vào, hắn sợ tới mức kêu to một tiếng, hai chân run rẩy, bị sờ đến triệt để mềm nhũn.
Nguyễn Mục cũng hơi chật vật, trong mắt một mảnh tối tăm, dục vọng chất thành núi, y thấp giọng thở dốc, trán chảy ra mồ hôi, hạ thân cứng đến phát đau. Thật muốn.... cắm vào.
Cuối cùng, đợi khi những ngón tay rút ra ngoài, Hồ Trụ cũng đã bị chơi đến hai chân nhớp nháp, hắn mê man vì nóng, hai mắt tan rã, đầu óc trống rỗng.
Cơ thể chống đỡ không nổi dần trượt xuống, gò má áp lên một nơi nóng bỏng.
Nguyễn Mục nheo mắt nhìn vết nước dính dớp trên tay, kéo ra sợi chỉ bạc đặc dính , yết hầu không khỏi có chút lăn lộn.
Đôi môi đỏ sẫm hơi hé mở, chóp mũi khẽ ngửi ngửi hương vị nơi đó, có mùi tanh nồng, vô cớ cảm thấy vô cùng khát nước.
Hạ bộ càng lúc càng trướng đau, nhưng tên kia vẫn liều lĩnh dụi má vào, toàn bộ hơi thở nóng hổi phả vào nơi đó.
"Sẽ có cơ hội cho anh dùng miệng". Nâng cằm người nọ lên, Nguyễn Mục giọng đã khàn không còn ra hình dạng.
Hồ Trụ có chút sững sờ, thật lâu sau mới hiểu đại lão đang nói cái gì, mặt hắn lập tức đỏ bừng, tay run run, vội vàng túm chặt quần, mắt cũng không biết nên đặt ở nơi nào, tự nhiên thấy khó chịu mà nhìn chằm chằm đôi ủng của người đàn ông, ngực phập phồng vài cái, nhưng vẫn không có ý định động thủ.
Hắn phải thừa nhận rằng hiện tại hắn có chút sợ hãi người này.
Hắn tự hỏi mình béo như vậy, tuyệt đối không phải loại tiểu bạch thụ tú sắc khả xan [2]. Ngược lại tuổi tác đã hai mươi bảy, hai mươi tám càng làm cho hắn nhìn trông từng trải. Chạy trốn mấy ngày nay khiến hắn nhếch nhác ko nhìn nổi, chỉ có thể nói là chẳng khác gì đồ nhặt được từ thùng rác, bẩn thỉu hôi hám.
Nhưng tại sao.... cái tên này dường như không quan tâm chút nào?
Mẹ nó còn dám sờ hắn, chỉ bởi vì hắn đã trưởng thành? ? ?
Chẳng lẽ phụ nữ chết hết rồi à? Người này bụng đói ăn quàng đến vậy sao? ? ?
Hồ Trụ vẫn còn có chút mê mang, ánh mắt không khỏi rơi xuống tay nam nhân, từ ngón tay y nhỏ xuống giọt dâm dịch đục ngầu như tơ, biết nó chính là thứ từ chỗ đó của bản thân, mắt hắn trong nháy mắt như bị kim châm, quay mặt đi, cơ thể nóng đến mức gió lạnh thổi thế nào cũng không hạ nhiệt được.
Nhìn thấy bộ dáng buồn bực cùng không cam lòng của hắn, Nguyễn Mục dùng khăn giấy lau tay, bình tĩnh nói: "Còn đi theo không?"
Hồ Trụ không dám nhìn thẳng vào mắt người này, chỉ yên lặng nắm lấy góc áo của Nguyễn Mục, lẩm bẩm nói: "Đương nhiên là theo.... nhưng anh ơi, tôi không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này.... Chúng ta đều là đàn ông với nhau, anh đột nhiên đụng vào tôi giống như sắp cưỡng gian.... Tôi có chút sợ hãi."
Một người đàn ông to lớn lại như một cô bé nhút nhát, đôi mắt vẫn không ngừng né tránh. Đôi mắt tinh ranh đó không biết đang toan tính cái gì. Nguyễn Mục cụp mắt, nắm lấy tay hắn: "Trở về thôi."
"Được." Hồ Trụ vừa chống đỡ vừa đứng lên, bước chân loạng choạng, nơi đó của hắn ướt lép nhép, vừa nóng vừa nhớp, Nguyễn Mục rất mạnh tay nên bây giờ nơi đó đau rát, bị gió lạnh thổi qua, lạnh tê tái , khó chịu muốn chết.
Cố gắng phớt lờ cảm giác không thoải mái này, Hồ Trụ nhìn bốn phía nói nhỏ: "Ca ca... những con quái vật đó đều đã chết ha."
"Sợ thì ôm chặt vào." Nguyễn Mộc vẫn kiệm lời như cũ.
"Bây giờ gọi cảnh sát thì còn có ích gì không? Cảnh sát có thể cứu chúng ta không?" Hồ Trụ mặt đầy mê muội mà dò hỏi, đầu óc giống như đã đóng băng.
Nguyễn Mục trầm mặc.
"Ca, anh bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì? Tôi tên Hồ Trụ, Trụ trong Trụ Vương, anh gọi tôi là Tiểu Trụ là được rồi."
Mấy ngày vừa qua sắp làm cho Hồ Trụ chết ngạt rồi, khó khăn lắm mới gặp được một người nên căn bản là vô cùng bất an, thấy người đàn ông này không có ý định lại làm chuyện kỳ quái với mình, miệng hắn lại bắt đầu chế độ súng máy.
"Hai ba, Nguyễn Mục"
Nút chai [3]?... ... Tên kiểu quỷ gì vậy? Thằng cha này mô cương dương [4] thế?
Hồ Trụ trong lòng cà khịa cái tên này các kiểu, nhưng ngoài mặt thì lại sùng bái nói: "Anh ơi, tên anh nghe hay thật, ca à, anh là con lai sao? Lớn lên đẹp trai như vậy thì nhất định là đúng rồi!"
Câu trước có thể mang theo giả dối, nhưng câu sau là thật không phải nghi ngờ gì.
Da Nguyễn Mục không nghiêng về màu vàng chút nào, mà là loại thuần trắng, hốc mắt sâu, sống mũi cao, đôi mắt màu xám, có nét cổ điển phương Đông, nhưng cũng có nét tao nhã của phương Tây, đôi môi mỏng, thậm chí ngay cả tóc cũng là một loại màu xám bạc, gương mặt nghiêm nghị giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo, cộng với chiều cao hơn 1m8, không khó để nhận ra y là con lai.
"Trung Âu."
"Đỉnh thật, tôi là người bản địa thuần tuý thôi. Tôi còn chưa từng học đại học nữa. Anh ơi, anh tốt nghiệp đại học chưa? Anh có bạn gái không...."
***
Căn cứ cách đây không xa.
Trên đường đi, số lượng xác người chết bắt đầu giảm bớt, mơ hồ có thể cảm nhận được mùi hôi thối trong không khí cũng nhạt dần, sợ hãi trong lòng Hồ Trụ rốt cục cũng buông xuống được.
Hắn thật không dám tưởng tượng nếu không gặp được Nguyễn Mục, kết cục của hắn sẽ ra sao.
Những người còn sống tập hợp lại với nhau thành tổ chức, cùng xây dựng lên một căn cứ bảo vệ, nơi có vũ khí có thể chiến đấu chống lại thây ma và một số chất ức chế hóa học đặc biệt được tiêm vào để chống lại sự xâm lược của quái vật.
Nguyễn Mục mang hắn trở về căn cứ, căn cứ được xây dựng ở rìa thành phố, nhiều cây cối nên thực sự thích hợp để ẩn náu.
__________
[1] Rãnh gian môn: là rãnh/khe giữa 2 môi âm hộ (môi lớn và môi bé). Ảnh dưới.
Âm vật: hạt le, lỗ niệu đạo: lỗ tiểu
[2]Tiểu bạch thụ: đơn giản nghĩa là một bạn thụ trắng trẻo thôi
Tú sắc khả san: miêu tả người đẹp, đẹp đến mức nhìn thôi cũng thấy no.
[3] Nguyễn Mục và Nhuyễn Mộc cùng đọc là [Ruǎnmù]. Nhuyễn mộc ngoài nghĩa là nút chai (bằng gỗ của chai rượu vang) còn có nghĩa là mùn cưa. Nghĩa nào thì nghe cũng kì cục thôi.
[4] Hải miên thể 海绵体: có nghĩa là thân bọt biển, thân xốp, ngoài ra thì nó còn có nghĩa là mô cương dương: một loại mô có cấu tạo mềm xốp, về cơ bản là có chức năng trong việc làm dương vật cương cứng. Vì đây là câu cảm thán, mà tính thụ cũng hề hước nên mình dịch theo cách thứ 2 nghe cho bậy bậy hài hài.