Khoảng thời gian đến trận sương mù kia cách rất gần, Hồ Trụ ỷ vào mình mặt dày mày dạn cùng với công phu trên giường thành công thu được quyền lợi cùng đồng hành với Nguyễn Mục.
Trong lúc đó, lòng quá nhiều chua xót đến nỗi người nào đó đã không buồn nhắc lại nữa, chỉ là nhìn cân nặng của mình ào ào hụt cân, Hồ Trụ vừa mừng rỡ lại vừa phiền muộn.
Hắn cũng không cảm thấy béo thì có cái gì không tốt, bác sĩ người ta không phải nói mỡ dày một chút có thể giữ ấm chống lạnh giảm xóc sao? Hắn béo thì làm sao, cũng chẳng ăn mất gạo nhà ai, trong mắt hắn chính là lấy béo làm kiêu ngạo, đây là minh chứng thực tế rằng hắn ăn nhiều hơn người khác hai bát cơm.
Đáng tiếc tại thế giới hỗn loạn, kẻ mạnh mới có thể sống sót này, hắn làm cái gì cũng được, nhưng không thể làm gánh nặng.
"Tại sao anh muốn đi cùng em đến vậy?"
Tìm kiếm và giải cứu những người may mắn còn sống sót là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, trong căn cứ ngoại trừ những người đang cấp bách cần Linh hạch để trao đổi lấy vật tư mới nghĩ đến việc đi làm chuyện này, còn người bình thường đều ở lại căn cứ làm việc vặt.
Một khối thịt mềm trên mặt bị nhéo, Hồ Trụ gãi gãi đầu, cười ha ha giả ngây giả ngô: "Bởi vì tôi không thể rời xa ca đó, nếu như anh không ở cùng tôi, tôi sẽ rất sợ hãi, anh biết đấy, tôi "gỗ mục" như thế, nếu không phải lúc trước anh dẫn tôi về thì tôi đã chết từ lâu rồi."
Hồ Trụ lại gầy đi một vòng so với lúc trước, miễn cưỡng có thể nhìn thấy hình dáng cái cằm, đôi mắt kia bị thịt ép lại một chỗ cũng nẩy nở hơn một chút, chẳng qua hắn trời sinh là mắt tam bạch [1], nhìn luôn có chút cảm giác giảo hoạt, xấu tính.
Nguyễn Mục hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, ngón tay y đặt trên đùi, khẽ động.
Hồ Trụ thuần thục gác hai tay qua vai y, mông an vị trên đùi y, hai người mặt đối mặt, hắn cảm giác được một đôi tay vòng qua eo mình, cũng không thèm giãy dụa, tiến tới lóng nga lóng ngóng cùng đại lão hôn môi, hôn xong đôi môi ướt át của người kia ghé vào bên tai hắn hỏi: "Really?"
Đối với thói quen thỉnh thoảng lại xổ mấy câu ngoại ngữ của tên này, Hồ Trụ vẫn chưa quen lắm, hắn xoa xoa dái tai tê dại của mình, giọng nói nhóc này rất giống giọng nam trầm trong bài nghe hắn thi đại học năm đó, trầm thấp lại ôn hòa, cuối câu còn có chút câu lên.
"Còn có thể lừa anh sao?" Hồ Trụ tiếng Anh không tốt, cũng không thích nói tiếng Anh, người khác luôn nói hắn phát âm không chuẩn, nhưng hắn, một tên đàn ông to lớn thô lỗ đến từ phương Bắc, thi đại học có thể được 70 điểm môn tiếng Anh đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi, còn cầu mong nhiều như vậy làm gì.
Đầu lưỡi đỏ ướt át chậm rãi trượt đến dưới cổ áo hắn, phát giác được một trận mút mát có chút nhói nhói, Hồ Trụ khẽ xuýt xoa, buồn bực nói: "Ca, anh sao lại thích hôn nơi này thế."
Nốt ruồi son bị hôn mút trở nên đỏ tươi dị thường, giống như một đoá mai đỏ nở rộ dưới ánh mặt trời thiêu đốt, tô điểm trên cổ, Hồ Trụ cẩn thận áp trán vào trán Nguyễn Mục, nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học: "Ca, lần sau đừng hôn chỗ này nhé, nếu chẳng may hút phải động mạch chủ làm vỡ mạch máu, vậy thì tôi sẽ ngỏm củ tỏi mất."
Nguyễn Mục: ........."
Bên môi không khỏi tràn ra một chút ý cười, y nắm vuốt mặt Hồ Trụ, lực cũng không lớn, có thể nói tâm tình y hiện tại rất vui vẻ, đôi mắt xám không còn lạnh lùng như thường ngày nữa, che lấp phía dưới mái tóc layer, Hồ Trụ thấy được những vì sao rải rác bên trong.
Có lẽ đó chẳng qua chỉ là ánh sáng phản chiếu của những ngôi sao nhân tạo bên ngoài cửa sổ, hoặc có lẽ, đó chính là pháo hoa rực rỡ đang nở rộ nơi đáy mắt y.
"Mine." Nguyễn Mục nhéo mặt Hồ Trụ cắn một cái rồi đứng dậy, Hồ Trụ vội vàng ôm chầm lấy, như gấu koala treo ở trên người y, Nguyễn Mục ôm bờ mông đối phương, đưa người trở về phòng ngủ.
Không biết loại chung sống hoà thuận này còn có thể kéo dài bao lâu.
Thôi, được chăng hay chớ đi.
——
"Đồ tiếp tế đã chuẩn bị xong chưa?"
"Hồi Lộ ca, chuẩn bị xong rồi!" Cậu trai trẻ cười hì hì, lắc lắc ba lô trên lưng.
"Đợi chút nữa xuất phát cậu với anh ngồi một xe, cậu đi hỏi Nguyễn ca một chút, xem anh ấy muốn ngồi xe nào." Người đàn ông vỗ vỗ ống tay áo, tiếp tục chỉ huy đội viên bên cạnh.
"Được ạ." Cậu trai cõng một đống đồ ăn tiếp tế hấp tấp chạy đến chỗ cái người đang bị một đám đông bao vây kia. Tốn sức "chín trâu hai hổ" mới chen vào được, vừa định hỏi thì bị một thiếu niên tóc đen cao khoảng một mét bảy đụng phải.
"Mục ca, sao anh lại mang tên béo này tới đây?" Thiếu niên tóc đen kia giọng điệu hơi khó chịu, nhíu chặt đôi lông mày đang nhếch lên, có chút chán ghét nhìn về phía tên mập mạp kia, tay không tự chủ được sờ về phía khẩu súng trên lưng mình.
"Đã lâu không gặp nha, anh trai nhỏ, là tự tôi muốn theo tới."
Hồ Trụ rúc đầu trốn ở sau lưng Nguyễn Mục, một ngón tay lén lút gãi gãi lưng đại lão, hắn khiếp đảm nhô ra nửa cái đầu: "Làm sao, tôi không thể tới à? Anh trai?"
Cửu Châu, cũng chính là thiếu niên kia, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, nhưng cậu ta rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình của mình, vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc trả lời: "Anh không biết bên ngoài căn cứ có bao nhiêu nguy hiểm, anh đi làm cái gì, làm mồi nhử sao?"
Nghe được sự khinh miệt trong giọng nói của cậu ta, Hồ Trụ cũng không hề tức giận, hắn cũng không phải thằng oắt mười bảy mười tám tuổi, không dễ dàng tức giận như vậy. Ngược lại người cau mày lại là Nguyễn Mục, ánh mắt lạnh buốt cuối cùng cũng có một giây phút rơi trên người nọ, ngữ khí không có chút nào nhiệt độ nào: "Tổ chức kỷ luật của cậu đâu?"
Cửu Châu vẻ mặt cứng đờ, vội vàng giải thích: "Mục ca, em không có ý châm chọc hắn, chỉ là em nghĩ hắn chưa từng làm cái gì, ra ngoài ngoại trừ chịu chết còn có thể làm gì, chúng ta cũng không thể bị một tên phế..."
"Tôi sẽ bảo vệ anh ấy." Lời nói bị đánh gãy, Nguyễn Mục nắm lấy ngón tay đang điên cuồng ám chỉ của Hồ Trụ phía sau lưng, dắt hắn đi về toa xe chuyên chở.
Hồ Trụ xấu hổ quay đầu nhỏ giọng nói: "Vậy, anh trai nhỏ, chúng tôi đi trước nhé, chút nữa gặp nha." Nói đoạn còn nháy mắt một cái.
Cửu Châu sắc mặt đều tái xanh, hung ác nhìn chằm chằm tên mập chết bầm, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
"Đệt! Tôi tới trễ! Mục ca đâu?!" Cô gái mạnh mẽ gạt đám người đang chen lấn ra tiến đến, lại chỉ thấy được Cửu Châu với vẻ mặt xám xịt.
May mà (?) hôm nay cô đã thoa son bóng, uốn tóc xoăn, thân mang bộ quân phục là dựa theo thân hình của cô mà làm riêng, cao ráo nở nang, một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm thoang thoảng.
Không thấy được người mình hằng mong nhớ, cô nàng lập tức xị mặt xuống: "Tại sao chỉ còn có mình cậu."
"Chậc." Thiếu niên chậm rãi siết chặt ngón tay, ngữ khí âm lãnh: "Mục ca đã sớm mang theo tên béo chết bầm kia đi mất rồi."
"Cái gì?!" Thanh âm đột nhiên vút cao lên mấy quãng, Thu Di mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi: "Không phải chứ, hắn thật sự quấn lên Mục ca?!"
"Hắn thì được cái gì chứ! Vừa xấu vừa béo lại còn thô tục! Mục ca sao lại cho phép loại người này đi theo bên cạnh mình?!"
Mẹ nó chứ, cô thế đã theo đuổi người ta ba bốn năm mà đến quần áo cũng không đụng được tới, tên mập chết bầm này dựa vào cái gì?!
"Mục ca không có khả năng vô duyên vô cớ thân cận một người, trên người tên mập kia chắc chắn giấu giếm cái gì đó." Cửu Châu ngữ khí ảm đạm không rõ.
"Nhưng nếu hắn tự muốn chịu chết, tôi không ngại tiễn hắn đi nhanh hơn một chút."
"Mẹ kiếp, thêm tôi vào nữa, bà đây muốn đích thân cắt túi "con cháu" của hắn nhét vào trong miệng hắn! Xem hắn còn dám ăn nói bậy bạ không!"
(Túi tinh hoàn)
"Ngu xuẩn, nhỏ giọng một chút, cô muốn cho mọi người biết hết à." Cửu Châu lạnh lùng liếc cô ta một cái, che giấu sự ghét bỏ dưới đáy mắt.
Nếu như không phải cô ả này đã từng học một chút quyền anh, miễn cưỡng có thể làm tay chân, thì cậu ta một khắc cũng không muốn nói chuyện với một người phụ nữ ngu ngốc như vậy.
"Được rồi, đừng có lề mề nữa, cô với tôi một xe, xuất phát đi."
Thu Di có chút oán trách trừng mắt nhìn bóng lưng Cửu Châu. Lớp trang điểm tinh xảo cô nàng đã ngồi liền ba tiếng để vẽ ra làm sao mà lại không có một tí sức hấp dẫn nào trước mặt cộng sự này thế, chậc, thôi kệ, chỉ cần Mục ca thích là được.
——
Chiếc xe màu đen bắt đầu xuất phát, từ lúc sáng sớm, nhân viên căn cứ đã cải tạo xe thành loại không tiếng động, bánh xe lăn trên mặt đất, việc lái xe do một số đội viên biết lái xe phụ trách.
Một chiếc xe có thể chứa bốn người, Hồ Trụ bị Nguyễn Mục kéo lên xe, ngồi đối diện bọn họ là một nam một nữ.
Người nam và người nữ trông khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người không mặc quân phục trang trọng như Nguyễn Mục đang mặc, chỉ mặc mấy chiếc áo khoác dày bảo hộ, bọn họ nắm tay rúc vào một chỗ, khi nhìn thấy Hồ Trụ và Nguyễn Mục đi vào thì lịch sự nhường ra hai chỗ trống.
Hồ Trụ cảm giác đại lão nắm tay mình có hơi chặt, không quá thoải mái nên mở miệng nói: "Ca, nhẹ thôi."
Nguyễn Mục không những không buông lỏng, mà còn liếc mắt nhìn Hồ Trụ, giọng điệu không mặn không nhạt: "Anh trai nhỏ?"
Một nam một nữ phía đối diện: ".........?"
Bọn họ đều là nhân viên tầng chót của căn cứ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đồng đội như Nguyễn Mục đã đẹp trai như vậy lại còn cao nhất thời không khỏi có chút khẩn trương, kết quả không nghĩ tới đại soái ca nhìn thì khó tiếp cận như thế, mở miệng nói câu đầu tiên lại là "Anh trai nhỏ"???
Hồ Trụ cũng giật giật khóe miệng: "Ca, tôi gọi bậy, anh đừng coi là thật."
____________
[1] Mắt tam bạch: là tướng mắt có ba khoảng trắng, với phần lòng trắng nhiều hơn con ngươi, thường xuất hiện ở các vị trí bên phải, trái, trên và dưới.Theo nhân tướng, người có mắt tam bạch thường là những người thông minh, nhạy bén. Về tính cách (nam) luôn tính toán, cân nhắc kỹ lưỡng và lên kế hoạch cụ thể. Nhờ vậy, họ có cơ hội thành công rất lớn. Tuy nhiên, họ lại là người khá bảo thủ và nhỏ nhen, chỉ xem trọng ý kiến và lợi ích của bản thân. Hơn nữa, họ còn được xem là người xảo quyệt, mưu mô và sẵn sàng chơi xấu người khác để mang đến lợi ích cho bản thân.
*
Ko biết tác giả có giỏi tiếng Anh ko, chứ t thấy kiệm lời tiếng Anh nó khác kiệm lời tiếng Trung lắm.Phọt ra mỗi chữ "Mine" nghe buồn cười vch 😅