Một sự trầm mặc đến đinh tai nhức óc của người thanh niên.
Cho dù tu dưỡng tốt đến mấy cũng không duy trì nổi nụ cười trên mặt, người thanh niên mặt lạnh xuống, không vui nói: "Xin đừng tùy ý vu khống Nguyễn Mục tiên sinh, nếu còn tung tin đồn nhảm sẽ bị nhốt vào phòng cấm, hy vọng ngài thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Hồ Trụ nghe được ý trách cứ trong lời nói của anh ta, hắn chẳng hề để ý, còn cười đùa tí tửng nói: "Chỉ đùa một chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy mà, tóm lại tôi là người Mục ca mang về, chắc cậu cũng biết y coi trọng đồng bạn ra sao, tôi ấy, chính là đang làm việc dưới (quyền) y."
Đúng thế đó, làm việc ở bên dưới chứ còn gì nữa, ngày nào cũng bị đè dưới thân, bụng sắp bị đè bẹp rồi.
Không nghe ra hàm ý bóng gió của hắn, thanh niên lại lần nữa xê dịch mắt kính, không mấy tin tưởng trả lời: "Vậy vật tư của anh đâu, lấy ra xem nào."
Anh ta chắc chắn tám phần mười là người này chỉ đến đây để làm bộ làm tịch, trong căn cứ không ai là không biết Nguyễn Mục tiên sinh tính cách lãnh đạm, trầm mặc ít nói, cực kì hiếm giao lưu cùng người khác, ngay cả thời điểm ra ngoài tìm kiếm vật tư, trừ phi là những nhân vật cấp cao mãnh liệt yêu cầu, còn không y căn bản sẽ không đồng hành với ai khác.
Một nhân vật độc lai độc vãng như vậy, lại chèo chống cho phần lớn năng lượng vận hành của căn cứ, xuất sắc đến mức không ai không tôn kính y, cũng không ai không ngưỡng mộ y.
Hồ Trụ vừa hay là trường hợp ngoại lệ đó, hắn đúng là cảm thấy Nguyễn Mục rất lợi hại, rất trâu bò, nhưng hắn không hề có loại tôn kính tựa như đối với thần linh kia, cho nên đối với thái độ cuồng nhiệt của những người này, hắn cũng không hiểu cho lắm. Sau khi biết người này đã cảnh giác với mình, hắn thở dài một tiếng, lấy ra một cái bọc từ trong ba lô nhỏ sau lưng, vứt lên trên bàn.
Đồ vật bên trong xuyên qua cái bọc phát ra một tia sáng nhàn nhạt, đồng tử của thanh niên hơi co lại, vội vàng đứng dậy đi tới mở túi ra kiểm tra.
Linh hạch bắn ra ánh sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời mang theo một chút sương giá tan chảy, phản chiếu những màu sắc sặc sỡ.
Chưa từng thấy qua nhiều Linh hạch như vậy, thanh niên kích động kiểm điểm số lượng, sau khi xác nhận số lượng không sai, lại lần nữa ngẩng đầu lên, lúc này đã đổi một gương mặt khác: "Hiện tại căn cứ còn lại hơn bảy trăm khẩu súng và gần ba ngàn băng đạn, không lâu nữa các nhân vật cấp cao của căn cứ sẽ liên hệ với những thành phố khác yêu cầu gửi vật tư đến đây. Nhưng trước mắt vẫn là khá đầy đủ, xin hỏi ngài là cần loại có thể thuận tiện mang theo hay là uy lực mạnh?"
Thấy anh ta ngữ khí khiêm tốn, Hồ Trụ lại bắt đầu giở thói sĩ diện, lười biếng nói: "Không có loại nào vừa tiện mang theo lại vừa uy lực sao?"
"Thật ra, thường thì dùng lựu đạn và thuốc nổ trong thực chiến sẽ có uy lực lớn hơn súng ống, chỉ là Linh hạch sẽ vỡ vụn không thể thu thập được, cho loại vũ khí này thường không được sử dụng khi ra ngoài tìm kiếm vật tư. Đương nhiên dùng để phòng thân thì thứ này là sự lựa chọn hàng đầu. Về việc lựa chọn súng, kiến nghị ngài dùng súng ngắn QSW06, không chỉ được chế tác tinh xảo mà còn có thể bắn mục tiêu trong phạm vi năm mươi mét, là trợ thủ đắc lực để cận thân phòng hộ, nếu là muốn chiến đấu từ xa, đề nghị ngài sử dụng......"
Thanh niên hiểu biết về vũ khí rất sâu, mà Hồ Trụ cũng một mặt nghiêm túc đứng nghe, trên thực tế hắn đối với mấy thứ máy móc khoa học kỹ thuật này dốt đặc cán mai. Nhưng vì muốn tỏ ra trình độ cao thâm, hắn làm ra vẻ dân trong nghề rất hiểu biết, chậm rãi nói: "Vậy liền chọn theo cậu nói đi, 'ông' cũng không phải dựa vào súng để giết zombie, 'ông' dựa vào kỹ năng."
Thanh niên nghe xong, càng tỏ ra kính sợ: "Là tôi có mắt không biết thái sơn, không nghĩ tới người anh em đây lại lợi hại như vậy, xin lượng thứ cho tôi trước đó có đắc tội." Nói xong, thậm chí làm động tác ôm quyền.
Người này sao nói chuyện lại lải nhải như vậy. Trong lòng âm thầm phỉ nhổ, Hồ Trụ ra dáng đáp lại một quyền: "Khách khí khách khí."
"Việc lựa chọn vũ khí sẽ mất một chút thời gian, ngài vui lòng đợi một lát."
"Không việc gì, ngồi uống chén trà là được." Hồ Trụ tùy ý khoát tay, hai chân bắt chéo ngồi rung đùi bên cạnh, vừa thưởng thức phong cảnh nơi này, không thể không nói là còn rất có lòng. Trong khu vực quản lý vũ khí hạng nặng được trồng cây xanh để phòng ô nhiễm quá mức, còn có những đoá hoa dọc ven sông ngòi. So với một công trình căn cứ, nơi này trông còn giống một vườn hoa thuần túy hơn.
Vào ban ngày, mặt trời nhân tạo sẽ dâng lên trên không trung của căn cứ, dưỡng khí sẽ xuyên thấu qua lớp màng phòng hộ cung cấp cho con người có thể hô hấp. Đây thực sự là một nơi tốt đẹp, thích hợp để sinh tồn. Chỉ là, tất cả đều dựa vào nguồn năng lượng ẩn chứa bên trong Linh hạch hỗ trợ, nếu nguồn cung cấp năng lượng không đủ, như vậy hết thảy mọi thứ ở căn cứ sẽ ngừng hoạt động.
Hồ Trụ gõ nhịp ngón tay, tận hưởng làn gió đêm khoan khoái, không biết khoảng thời gian yên bình này còn có thể kéo dài bao lâu. Lựa chọn vũ khí còn cần thêm một chút thời gian, hắn híp mắt muốn chợp mắt một lát, lại nghe được âm thanh hơi nặng nề của ủng quân đội từ phía sau lưng.
Chiếc vòng bạc cố định trên đùi y bởi vì va chạm mà phát ra tiếng vang thanh thúy, Hồ Trụ còn tưởng là người khác nên không thèm để ý, thẳng đến khi có một bóng đen che phủ trên đầu hắn.
Khí lạnh trên thân người đàn ông tựa như đều trôi dạt vào mũi hắn, hắn run lên và mở mắt ra, lại phát hiện người nào đó đang cụp mắt nhìn xuống mình.
Khi vô tình đối diện với ánh mắt của hắn, đôi con ngươi màu xám của y không có chút rung động nào, nơi đuôi mắt mang theo màu đen nhạt. Mái tóc màu xám sữa mềm mại rủ xuống, giọng nói của y lãnh đạm: "Sao lại ở đây?"
Hồ Trụ không ngờ y sẽ xuất hiện ở đây, vì vậy sửng sốt một chút, ngẩng đầu cười xấu hổ: "Chỉ là...... ra mua ít vũ khí phòng thân ha ha."
Hắn dừng một chút, lại duỗi ra bàn tay mập mạp, nhỏ giọng nói: "Không phải ca ca nói có thể tùy tiện cầm sao? Tôi cầm đi bằng ấy...... không quá đáng chứ."
Vốn là dành cho anh— Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Nguyễn mục không nói ra miệng, chỉ im lặng nhìn Hồ Trụ.
Ngón tay nhẹ nhàng kéo góc áo màu đen của y, tiểu mập mạp dáng vẻ lấy lòng: "Anh ơi, anh có mệt không? Nếu không tôi nhường chỗ cho anh ngồi một chút nhé?"
"Không cần." Vẫn là nhịn không được, y cởi găng tay ra vuốt ve sợi tóc người kia, ngón tay lạnh buốt dần dần hướng xuống, lướt qua gương mặt mềm mại, toàn thịt của Hồ Trụ. Y véo mấy cái, bởi vì xúc cảm vô cùng tốt mà hơi híp mắt lại.
Hồ Trụ không thấy đau lắm, nghe được mấy tiếng hít sâu từ đám binh sĩ canh giữ vũ khí kia cũng không quan tâm, tiếp tục hỏi han ân cần: "Ca, hôm nay giết được mấy con zombie vậy, tay anh có đau không? Lúc về tôi giúp anh xoa bóp nhé."
"Ừm." Nguyễn Mục phản ứng rất nhanh, nắm vuốt tai Hồ Trụ, có thịt, so với ngón tay y, nhiệt độ còn cao hơn một chút, rất ấm áp, sờ thích mà vân vê cũng rất thích.
Y chợt nghĩ nếu như ngậm lỗ tai này vào trong miệng, nơi đó sẽ từ từ chuyển sang màu đỏ, y có thể cảm nhận được gân mạch phía trên nhịp nhàng rung động, giống như trái tim y đang thời khắc nhảy lên không ngừng.
Răng có chút ngứa, y cúi đầu xuống hôn lên miệng Hồ Trụ, đang định tiến vào sâu hơn thì thấy đối phương kinh hãi nhìn y, toàn thân cứng ngắc, giống như đột nhiên chết đứng.
Ca? Ca??? Anh đang làm cái gì vậy?!!!
Chỗ chỗ chỗ, chỗ này mẹ nó là chốn đông người đấy! Đệt! Sao anh lại hôn tới!? Ca?!
Trong lòng tựa như có một vạn con ngựa cỏ bùn chạy qua, Hồ Trụ cái cổ cứng ngắc, gần như sắp không thể thở nổi. Hắn tưởng Nguyễn Mục chỉ tùy tiện nắn bóp mặt hắn, thế thì còn có thể chấp nhận được, nhưng lần này y thực sự hôn lên, mẹ kiếp! Hôn!!!
(Ngựa cỏ bùn: thảo nê mã, phát âm gần giống "đ.m.m")
"Làm sao?" Nguyễn Mục cau mày, cho rằng Hồ Trụ không thích nơi đông người nên hơi ngẩng đầu lên, lặng lẽ đảo qua đám binh sĩ đang ngây người như phỗng, giọng điệu lạnh lẽo: "Còn muốn nhìn đến bao giờ?"
Các binh sĩ lập tức kịp thời phản ứng, luống cuống tay chân nhao nhao quay người đi, thở mạnh một chút cũng không dám.
Này thì mẹ nó có tác dụng chó gì! Mọi người đều đã nhìn thấy rồi a a a!!! Hồ Trụ chỉ muốn ôm đầu khóc. Hắn quả thực rất không biết xấu hổ, nhưng Nguyễn Mục tốt xấu gì cũng là đại nhân vật có máu mặt trong căn cứ, thế mà đang làm cái mẹ gì vậy! Y không sợ đám hậu cung của y ăn dấm sao?!
Nguyễn Mục nắm lấy cái cằm đang run rẩy của Hồ Trụ, thấp giọng nói: "Có thể tiếp tục được chưa?"
Ánh mắt của y sáng rực, tựa như đang mong đợi cái gì, rõ ràng gương mặt kia cũng không có biểu cảm gì, nhưng Hồ Trụ chính là nhìn ra được y muốn hôn hắn.
Hồ Trụ: ............"
Hắn có thể say no sao? Có thể sao? Anh cũng đã thế này rồi, có khác gì cắm vào rồi mới hỏi "có thể đụ hay không"?!
Còn chưa đợi hắn biểu hiện ra cảm xúc bi phẫn, đôi môi lạnh buốt kia đã chậm rãi đưa đến, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại dễ dàng cạy mở môi của hắn, xâm nhập vào khoang miệng.
"Ư...... Ư......" Hồ Trụ ngửa đầu ra sau, nghe tiếng nước nhóp nhép triền miên, vành tai hắn dần dần đỏ bừng, lại bởi vì bị môi lưỡi khuấy động mà khẽ run lên, ngón chân không khỏi co quắp.
Nguyễn Mục thích cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, từng chút một liếm láp bựa lưỡi mềm mại của hắn, giống như là muốn ăn sạch hắn, răng nhọn lướt qua cái lưỡi đỏ tươi, lưu lại một ít vết tích.
Đầu lưỡi Hồ Trụ đều sắp tê dại vì bị mút, nuốt xuống nước bọt chảy sang từ đối phương, toàn thân hắn nóng muốn chết, thậm chí còn cảm thấy thứ bên trong miệng mình không phải đầu lưỡi của y, mà là dương vật thô to của y.
Hôn hóa ra là chuyện dâm mỹ như vậy, đầu lưỡi co giật trong miệng hắn, cánh môi hắn đang bị gặm nhấm, miệng run rẩy há hốc, giống như bị người ta tùy ý ra vào miệng lỗ, hốc mắt đều đỏ bừng vì kìm nén.
Tiếng nước nhóp nhép cùng tiếng kêu rên hoàn toàn không dừng lại được, Hồ Trụ túm lấy vạt áo của y. Lưỡi đỏ ẩm ướt gần như lấp đầy khoang miệng hắn, có của hắn, cũng có của đối phương. Hắn cơ hồ quên cả cách thở, vội vàng dùng tay vỗ nhẹ vào đùi người đàn ông, muốn đẩy y ra, lại bị một mực dây dưa. Vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, đôi mắt đã có chút trắng dã, mặt sung huyết vì kìm nén thẳng đến khi người kia rút lui. Không khí tràn vào miệng hắn, cái lưỡi của hắn vô lực rủ xuống, hắn nghiêng đầu sang một bên thở hổn hển giống một con chó, chỉ bạc theo đầu lưỡi nhỏ xuống.
Còn Nguyễn Mục hô hấp trở nên nặng nề hơn, ánh mắt của y rơi vào chỗ hai chân rộng mở của người kia đã nâng lên một túp lều nhỏ.
Hồ Trụ một mặt hoảng hốt vì cao trào, ngơ ngác nhìn mặt đất, hai má hiện ra một chút ửng hồng, hắn chậm nửa nhịp ngước mắt lên nhìn Nguyễn Mục, trán rịn mồ hôi, không biết là do nóng hay là do nghẹn.
"Ca...... Lần sau nhẹ chút, lưỡi hình như chảy máu rồi......"
【 Lời muốn nói của tác giả: 】
Tới rồi đây, buổi chiều còn có một chương nữa.
______________
Có mấy chỗ ko dùng tôi mà dùng 'ông', như thế này. Bản gốc là "gia", tự xưng một cách trịch thượng.Chương sau lại có cao H rồi nha, nhiều khi đọc sẽ mà nội dung cuốn quá quên luôn đây là truyện sẽ 🤓