Trong khoảnh khắc đó hắn đã cho rằng người Nguyễn Mục nhắm vào chính là mình.
Khi con người đang ở trong cơn khủng hoảng tột độ, cơ thể sẽ rơi vào một trạng thái đông cứng, hắn ngay cả hô hấp cũng quên, mãi cho đến khi cảm giác hơi ngạt thở làm cho hắn tỉnh táo lại, mới cảm giác được một đôi tay đang ôm mình rất chặt.
Hồ Trụ cũng không nghĩ đến việc tránh ra, chỉ là sững sờ bị ôm một lúc, nghe tiếng tim đập dồn dập, gấp rút của đối phương, hắn chậm chạp mờ mịt hỏi: ...... Ca?"
Cổ họng hắn khô khốc, lời nói ra có chút đứt quãng, cơ hồ là chậm mất nửa nhịp, vỗ vỗ vai Nguyễn Mục, nói: "Tôi... Tôi biết rồi, ca, chặt quá."
Nguyễn Mục nhìn hắn, không nói lời nào, yên lặng bình phục nhịp tim quá căng thẳng của mình, y trút bỏ găng tay, dùng ngón tay sạch sẽ chạm vào mặt Hồ Trụ, thấp giọng nói: "Chú ý xung quanh, đừng lơ là cảnh giác."
Không phải lúc nào y cũng có thể để ý tới hoàn cành xung quanh người này.
Hồ Trụ là cái đuôi trong tay y, y sẽ không vứt bỏ, phải sống chết nắm chặt.
Y không thể rời xa anh ấy.
Hồ Trụ không hiểu vì sao y lại khẩn trương như vậy, chưa từng có ai quan tâm hắn như vậy, Nguyễn Mục giống như là đang sợ điều gì đó, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, sợ hắn cứ như vậy mà chết đi.
Nhưng rõ ràng ở kiếp trước, người này đã tận mắt chứng kiến cái chết của hắn, và đồng thời cũng, hờ hững rời đi.
Hắn thừa nhận là mình có chút hận Nguyễn Mục thấy chết không cứu, nhưng so với việc tên này nhặt hắn từ trong thùng rác mang về, hết thảy dường như đều có thể tha thứ.
Hồ Trụ là người theo chủ nghĩa vị kỷ, đứng trước người khác và bản thân, người hắn quan tâm nhất mãi mãi là chính mình, đứng trước lợi ích và cống hiến, hắn sẽ chỉ lựa chọn lợi ích, hắn rất thực tế, đồng thời cũng có chút ích kỷ, đối với hắn 'còn sống' quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Chỉ cần Nguyễn Mục cho hắn sống, cái gì hắn cũng có thể bán.
Ngón tay đụng vào má hắn có chút lạnh lẽo, Hồ Trụ kéo mặt nạ xuống một nửa, cọ xát ngón tay y lấy lòng: "Anh ơi, đã đến thành phố X rồi."
Bọn họ đi từ căn cứ, một đường dọc theo phía Đông, tới một thành phố hoang vu u ám.
Hồ Trụ trước đó còn từng đến nơi đây du lịch, mua một đống đồ xa xỉ để tặng cho nữ thần thầm mến quen trên mạng, đương nhiên tất cả đều "đá chìm đáy biển", nhưng lúc đó hắn tiêu xài vui vẻ, tiện thể còn mua một đống đồ ăn vặt dự trữ ở chợ đêm ở đây.
Trước kia là từng là nơi phồn hoa như thế, hiện tại biến thành một thành phố trống trải, đầy phế tích đổ nát và mùi xác chết.
Một bộ phận nhân loại còn sống sót đã được quân nhân đưa đến căn cứ an toàn, nơi này ngoại trừ zombie, chỉ còn lại những toà kiến trúc trống rỗng.
Hồ Trụ đi theo Nguyễn Mục hồi lâu, thắt lưng đau nhức, chân run lẩy bẩy, hắn nhấc nhấc bao tải lên, phát hiện bên trong đã chứa hơn ba mươi viên Linh hạch, cộng thêm viên Linh hạch cấp hai kia, tương đương với việc có hơn bốn mươi Linh hạch, thu hoạch tương đối khá.
Đương nhiên, tất cả đều là Nguyễn Mục giải quyết, hắn chỉ phụ trách nhặt nhạnh.
Từ sau khi đánh chết con zombie kia, đại lão cứ đi mấy bước sẽ quay đầu liếc hắn một cái, Hồ Trụ từ lúc mới bắt đầu còn mỉm cười lấy lòng, đến sau đó trực tiếp mặt liệt kệ cho Nguyễn Mục nhìn.
Hắn cũng không phải ngớ ngẩn, zombie tới thì hắn sẽ kêu lên là được chứ gì.
Vừa nãy chẳng qua là ngoài ý muốn thôi.
Nhưng mà những lời này hắn cùng lắm là nghĩ ở trong lòng chứ không dám nói ra.
Bọn họ càng đi sâu vào trong thành phố, zombie lại càng ít, Hồ Trụ miễn cưỡng thả lỏng, nhìn trái ngó phải, cố gắng xem nhẹ những vệt máu đỏ, đến khi nhìn thấy một cửa hàng bán quần áo cao cấp, hắn không nhấc chân đi được nữa.
Nếu đổi lại là trước kia, đây là nơi hắn vào cũng không dám vào.
Bây giờ, tất cả mọi người đều đang chạy trốn, chắc chắn chủ cửa hàng đã sớm gặp bất trắc, cánh cửa cửa hàng không khóa, rộng mở, những bộ quần áo trị giá hàng ngàn, hàng vạn tệ cứ như vậy được mặc trên người ma nơ canh vô cùng lộng lẫy.
Hồ Trụ tháo găng tay, giật giật góc áo Nguyễn Mục: "Ca, chúng ta đi vơ vét một chút vật tư thôi, để phòng ngừa hậu hoạn nha."
Nguyễn Mục nhìn phụ cận, thấy không có nguy hiểm gì, mới đáp ứng.
Hồ Trụ cười hi ha, vui vẻ đi vào.
Không gian của cửa hàng quần áo này rất lớn, giống như một siêu thị cỡ nhỏ, trong cửa hàng bừa bộn, trang sức vàng bạc đều dính máu, Hồ Trụ không mấy hứng thú, hắn thấy, một chiếc áo còn quan trọng hơn một viên kim cương.
Hắn hưng phấn chọn quần áo, vẫn không quên giới thiệu với Nguyễn Mục: "Cái này một năm trước là hàng mốt đấy, hàng lậu trên mạng cũng phải bán hai ba ngàn, hàng thật có khi giá trị những mấy chục vạn."
Hắn nhấc chiếc áo sơ mi đen bóng lên, vắt cái móc treo quần áo ở trên cánh tay, cũng không quan tâm bản thân có nhét vừa hay không, nhìn thấy đẹp liền lấy.
Nguyễn Mục chắp tay sau lưng, yên lặng đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng nhướng mày, nhìn thấy hắn chọn một chiếc áo sơ mi diêm dúa màu tím, không khỏi có chút câm nín đối với thẩm mỹ của hắn.
Lượn lờ thẳng đến khu nội y, Hồ Trụ nhìn chằm chằm những bộ đồ lót loè loẹt kia, tiếc nuối lắc đầu: "Không có cỡ của tôi."
Giọng điệu của hắn lúc nói chuyện hơi giương cao, dáng vẻ mang theo mấy phần tự hào khiến Nguyễn Mục có chút buồn cười, y trầm tư nói: "Đồ lót ở đây quá lớn?"
Hồ Trụ mặt cứng đờ, không vui quay đầu nhìn y: "Nói nhảm, rõ ràng là quá nhỏ, đến cái mông tôi cũng nhét không vừa."
Hắn nói lời này không chút xấu hổ, ngược lại là Nguyễn Mục bị hắn chọc cười, cúi đầu phát ra một tiếng thở dài khe khẽ.
Hồ Trụ xoa xoa đôi tai đỏ lên của mình, lại đi vòng quanh khu vực rộng lớn, không có chút chột dạ chọn lấy bốn năm chiếc quần đùi màu đen, hắn còn tri kỷ giúp Nguyễn Mục chọn lấy mấy chiếc, đương nhiên, màu sắc đều tươi sáng dị thường.
Nguyễn Mục càng nhìn càng trầm mặc, mấy lần há miệng muốn nói, nhưng nhìn thấy hắn cầm lên một kiện đồ lót viền ren, thanh âm đột nhiên nghẹn lại, trở đi trở lại, có chút khàn khàn: "Thích cái này?"
Hồ Trụ khi nhìn thấy nơi đó yết giá năm vạn tệ thì có chút chấn động, nhịn không được cầm chiếc quần lót ren lên xem, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ: "Một mảnh vải rách nhỏ thế mà trị giá năm vạn tệ? Thật là lố bịch."
Hắn muốn ném chiếc quần lót viền ren màu đen này trở lại, lại bị Nguyễn Mục cản lại, bàn tay đã tháo găng những ngón tay lạnh trắng trẻo cơ hồ phát sáng, khớp xương rõ ràng lại thon dài, nắm vuốt hai bên quần lót, nhét vào trong túi quần màu đen phía trước, ngữ khí không rõ: "Có thể mặc cho em xem."
Hồ Trụ: ............"
Anh nghiêm túc sao? Đại ca??? Hình tượng cấm dục lãnh khốc của anh đi đâu cả rồi alo!!!
Hồ Trụ bước đi nhanh hơn, chỉ muốn nhanh chóng lướt qua khu vực quá trưởng thành này, nhưng phía sau lại bị Nguyễn Mục móc lấy thắt lưng, những ngón tay trắng nõn ôm chầm lấy hắn, tựa vào sau lưng hắn, khẽ cười nói: "Có thể chọn thêm mấy món."
Y đẩy Hồ Trụ đi về phía khu vực được đánh dấu bằng phông chữ màu hồng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Hồ Trụ, hắn có chút đứng không vững, "nửa đưa nửa đẩy" theo y đi vào nơi có rèm che màu đen.
Khi tiến vào, sắc mặt Hồ Trụ tái xanh.
Không hổ là thành phố lớn, ngay cả cửa hàng cao cấp bán quần áo cũng có loại "đồ chơi tình thú" này sao? Cũng quá là đầy đủ rồi đi......
Sắc mặt của hắn cơ hồ trong nháy mắt liền đỏ lên, Hồ Trụ lắp bắp nói: "Ca —— Chúng, chúng ta, vẫn là tranh thủ thời gian lên đường thôi, nơi này chẳng có gì hay để xem cả......"
Hắn nhìn những thứ khó coi gắn đầy trên tường, hận không thể mau chóng tập trung một trăm đại đội tảo hoàng (càn quét tệ nạn), trời đất ơi! Ai có thể mau đến đây cứu rỗi đôi mắt của hắn với!!!