Sau khi nằm xuống lần nữa, tâm tình cũng đã khác trước, Hồ Trụ không nói gì, rúc vào trong chăn, dùng dư quang lặng lẽ đánh giá Nguyễn Mục, yên lặng tìm kiếm điểm khác biệt của y với kiếp trước.
Đời trước hắn không tiết lộ tên thật, chỉ dùng biệt hiệu, dù sao ở tận thế cũng không cần chứng minh thư để xác minh lời nói của hắn là thật hay giả. Mà hắn vì muốn che đậy cơ thể dị dạng của mình nên luôn phải độc chiếm một căn phòng riêng cho mình. Chơi xấu cũng được, ton hót nịnh nọt cũng thế, hắn chính là sống chết cũng không muốn ở chung phòng với người khác.
Nguyễn Mục kiếp trước đối với ai cũng lãnh lãnh đạm đạm, cũng thờ ơ y như vậy với hắn, cứu hắn bởi vì y có mục đích nào đó. Nhưng một người như vậy, ở kiếp này hoàn toàn không lạnh lùng ác liệt giống kiếp trước, trời ơi, hiện tại y giống như một kẻ cuồng dâm biến thái vậy!
Nguyễn Mục cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh hắn, vén chăn lên.
Những ngón tay lạnh lẽo dọc theo thắt lưng quần lỏng lẻo của hắn luồn vào, Hồ Trụ vẫn im như thóc, vô thức lùi về phía sau, cho đến khi lưng bị ép vào tường, không thể trốn thoát.
Bị những ngón tay của người đàn ông xoa dịu ở nơi vẫn còn ẩm ướt và mềm mại, Hồ Trụ nhỏ giọng kêu một tiếng kêu, sườn mặt hơi hơi lạnh. Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt lai Trung Âu tuấn tú tựa vương tử cao quý phóng đại trước mắt. Đến gần đến thế cũng không nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt, thật là quá đáng lắm nha trời! Làn da của y mỏng manh tinh tế như một chiếc bánh kem được đánh mịn mượt.
Dưới hàng lông mi dày là một đôi mắt phượng trời sinh lạnh lùng, lúc này hơi cụp xuống, chớp chớp, đôi môi mỏng hơi hé mở, bắt đầu hôn lên đôi môi dày của hắn.
Hồ Trụ chưa hôn được mấy lần, tuy rằng xem phim cũng đủ nhiều, nhưng hắn bất luận thế nào cũng không thể tưởng tượng được nụ hôn có thể mang lại khoái cảm gì, cho dù hắn hôn những người phụ nữ đó, hắn cũng chỉ là môi kề môi.
Hắn run rẩy ép hai chân vào nhau, kẹp một tay của người đàn ông vào trong, môi và lưỡi bị cạy mở, đến khi tỉnh táo lại hắn mới nhận ra lão đại lại đang đánh răng cho hắn.
Hay lắm, bụng dạ khó lường, tâm tư bất chính!
Đang suy nghĩ lung tung, thì lưỡi hắn nhẹ nhàng bị mút lấy.
Hồ Trụ cảm giác toàn thân như bị điện giật, tâm trí đóng băng, không biết nên phản ứng thế nào.
Kem đánh răng mát lạnh có chút vị ngọt trong miệng, đầu lưỡi đảo qua đảo lại, cảm giác kì quái không thể diễn tả thành lời, mới lạ và làm người ta hưng phấn ngoài ý muốn.
Hồ Trụ vặn vẹo đầu, né tránh trái phải, cuối cùng vô ý bị buông ra, đầu lưỡi còn lưu lại một vệt nước bạc, hắn ồ ồ thở ra, chưa kịp nói ra lời cầu xin tha thứ thì đã lại bị ấn gáy xuống rồi tiếp tục tiến vào khám phá đầu lưỡi.
Hắn cau mày có chút đau đớn và mê mang, đầu lưỡi tê dại và sưng tấy vì bị mút, hắn không biết đó là gì, là một nụ hôn đơn thuần hay là sự an ủi trước khi làm tình. Tóm lại, ba ngón tay cắm trong cơ thể hắn cũng đang điên cuồng xâm chiếm hắn. Tốc độ nhanh đến mức các cơ bắp của hắn co giật, buộc phải dang rộng hai chân, và há to miệng để thở, nhưng lại bị bắt tại trận và nuốt chửng nước bọt chảy ra từ người nọ, nước sữa hoà quyện(*), thật là quyến rũ.
(ẩn dụ mối quan hệ hoà hợp, thân mật, gắn bó chặt chẽ, câu tương tự "cá nước hài hoà", "gắn bó như cá với nước")
Quần bị kéo xuống đến bắp chân, hắn bị hút vào trạng thái mơ mơ hồ hồ không biết ngày tháng năm, cũng thuận theo sự thoải mái của cơ thể mà chầm chậm nhấp nhô, cho đến khi bất ngờ bị "thanh kiếm" sắc bén đâm mở cơ thể.
Hắn gian nan phát ra một tiếng rên rỉ, lão đại quần cũng không cởi ra, chỉ kéo mở khóa quần rồi lao vào trong thân thể của mình, chiếc quần jean lạnh lẽo áp sát vào bắp đùi ướt át và nóng bỏng của hắn. Cảm nhận được vật đó lại đẩy vào trong thêm mấy phần, Hồ Trụ đau đớn thở dốc, nhắm mắt lại cố gắng thích ứng với kích thước khổng lồ của chàng trai, cơ thể không khỏi đổ mồ hôi.
Nguyễn Mục biết mình là người thiếu kiên nhẫn, y trước kia luôn luôn học cách ẩn nhẫn kiềm chế, đem cảm xúc và tâm lý che giấu thập phần thích hợp, bây giờ giống như bị ai đó ấn vào công tắc dục vọng, sớm không còn biết nhẫn nại là gì, y hiện tại muốn làm, chỉ muốn chiếm hữu hắn, nhìn hắn không rời mắt, thậm chí xuất tinh vào bên trong hắn.
Đầu lưỡi liếm liếm hôn lên nốt ruồi trên cổ người kia, lại nhẹ nhàng cắn mút, sau đó dùng thân dưới mạnh mẽ thúc dập. Hồ Trụ không muốn đè nén thanh âm, sướng cũng kêu, không sướng cũng kêu, thanh âm rất lớn. Được cái Nguyễn Mục rất thích nghe hắn kêu, cũng không ngăn cản, ngược lại, để được nghe nhiều hơn, sẽ ức hiếp hắn càng mạnh hơn.
"Ư... ah... ah ah... ừm... ca... đổi, đổi tư thế được không... mông tê quá..." Hồ Trụ ôm lấy lưng y, cam chịu tự sa ngã, đành rằng như vậy, hắn có thể có được khoái cảm từ loại tình dục này, nhưng hắn trăm triệu lần không thể uỷ khuất chính mình.
Người đang đè trên người hắn hiếm hoi khựng lại, hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt trầm tư.
Khóe miệng Hồ Trụ giật giật: "Ca, anh chỉ biết kiểu này thôi à?"
Sắc mặt Nguyễn Mục trở nên càng lạnh lùng hơn, y tựa hồ có chút tức giận, mím môi, khàn khàn trả lời: "Sau này sẽ học, nhiều hơn."
Hồ Trụ da đầu tê dại, sợ y lấy mình đối tượng học tập, chỉ miễn cưỡng duỗi thẳng cơ thể đã xụi lơ, bám lấy lão đại chật vật đem chính mình ngồi dậy. Để làm cho lão đại thoải mái, hắn đẩy lão đại xuống, chống hai chân lên và run rẩy ngồi xuống.
"Hơ... ha... ha..." Hắn chống cánh tay đã trở nên mềm nhũn, một bên run rẩy một bên thở hổn hển, dùng tư thế cưỡi ngựa đè lên thân người đàn ông.
Chỉ là hắn không dám ngồi quá sâu, để một nửa ở bên ngoài, nhấp nhô lên xuống, miệng lỗ từng đợt thắt chặt.
Hắn vẫn đánh giá quá cao khối lượng vận động của chính mình, sau khi nâng lên hạ xuống hơn chục lần, chân mềm ra không còn sức lực, vừa định lăn sang một bên thì người đàn ông đã ấn vào vai hắn và hung hăng đè ép xuống một cách mạnh mẽ.
"A...... a a...." phát ra một tiếng kêu khàn khàn thống khổ, Hồ Trụ lập tức nắm lấy bả vai Nguyễn Mục, thân thể run lên, khó khăn cúi đầu xuống, khi thấy mông mình dính chặt vào háng người đàn ông, hắn đột nhiên phát ra một tiếng nức nở hoảng sợ.
"Quá... quá sâu rồi.... anh ơi... lấy ra một chút đi..."
Hồ Trụ là một người đàn ông tương đối nặng cân, cũng chính vì điều này mà khi hắn ngồi xuống liền triệt để gắn kết chặt chẽ với chính mình. Cảm nhận được loại khoái cảm hoàn toàn được bao bọc, Nguyễn Mục thở ra một hơi dài, thở hổn hển cắn môi Hồ Trụ, bắt đầu vận động mạnh mẽ.
Y khá thích tư thế này.
Hồ Trụ không thể trốn thoát, bị thúc đẩy đến rung động nhấp nhô, thân thể bị người kịch liệt dập nắc lên xuống, có thể nói là thống khổ và dục vọng đan xen, khuôn mặt hơi vặn vẹo, nước mắt bắt đầu rơi.
Người đàn ông ở cửa tử cung của hắn va chạm mạnh mẽ, mang theo từng đợt đau nhói cùng khoái cảm làm người ta sởn gai ốc. Hồ Trụ muốn hét lên muốn bỏ chạy, nhưng hai tay lại bị nắm chặt, địt mạnh vào bên trong, trứng dái đập vào mông hắn, hắn khóc đến khó thở, lưỡi lại bị mút, quả thật vừa đau vừa sướng.
Hắn nghẹn ngào đến nói năng ngọng nghịu: "Chậm lại...... hỏng rồi... bụng sắp... vỡ rồi...chậm thôi anh ơi..."
Đáng tiếc lời cầu xin thương xót của hắn không có tác dụng mà thay vào đó nó trở thành công cụ kích dục, kéo hai người vào vòng xoáy tình triều ngày càng sâu hơn.
Giường đệm bừa bộn, thân dưới của hai người vẫn dính chặt vào nhau, nhờn bóng, ẩm ướt, các loại mùi tanh quyện lấy dục vọng.
Hồ Trụ mệt đến ngất đi.
Hắn bây giờ đại khái là đang rất muốn có một chiếc cân, để xem mình mới đến ở nhà lão đại hai ngày, đã giảm được bao nhiêu cân rồi.
Làm tình đúng là một việc tiêu tốn thể lực.
Ít nhất thì Hồ Trụ thấy vậy.
Muốn trong một lần đem hết dục vọng phát sinh từ trên thân thể người này ăn cho no đủ, cho dù cơ thể đã rơi vào tình trạng mệt lả, Nguyễn Mục cũng sẽ không nhịn được ở nơi ẩm ướt và mềm mại đó chậm rãi chuyển động đôi lần, hôn môi lưỡi của người nọ.
Nằm trên giường thêm mười phút, Nguyễn Mục cuối cùng cũng rút ra khỏi cơ thể hắn, dùng sức, một phát nâng người đàn ông mập mạp lên, bế vào phòng tắm.
Nói đến cũng kỳ lạ, y rất thích quá trình giúp Hồ Trụ vệ sinh.
Điều này mang lại cho y một cảm giác thỏa mãn vô cùng, Nguyễn Mục không biết đó là tính chiếm hữu, y chỉ biết rằng y rất muốn đến gần hắn, xâm phạm hắn, thậm chí là say mê hắn.
Y xoa xoa vị trí nốt ruồi trên cổ vai người đàn ông, thấp giọng lẩm bẩm: "My dear fiancee, wants to eat you." (Hôn thê yêu dấu của em, muốn ăn anh)
Thời điểm y nói tiếng Anh mang theo từ tính nồng đậm, rất êm tai và dễ nghe, đáng tiếc Hồ Trụ sau ngần ấy năm học hành tiếng Anh không khác gì đánh rắm, hắn nghe đến ngơ ngơ ngác ngác, lẩm bẩm mấy tiếng rồi chìm sâu hơn vào giấc ngủ.
_________
【Lời muốn nói của tác giả:】
Vu Hồ kiểm văn đã trở lại rồi. Chương này có thể coi là đền bù, cảm ơn vẫn còn độc giả thích nó, không có gì bất ngờ thì sẽ đi đến kết thúc nhé!
(Dịch lời tác giả cho có thôi chứ nhiều khi nói xà lơ cái gì á, đọc ko hiểu =))))