Bạn Nhỏ Đáng Thương

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thư Lâm sững sờ nhìn điện thoại, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Cậu chưa bao giờ nghe Cố Lăng Tuyệt dùng giọng điệu này nói chuyện.

Tựa một thanh kiếm vừa rời vỏ, mạnh mẽ sắc bén, nhưng cũng an toàn, dịu dàng.

Loại hấp dẫn khó nói nên lời.

Thư Lâm nhịn không được lại muốn nghe lần nữa, nhưng đợi cậu bấm vào thì bên kia đã thu hồi tin nhắn.

Thay vào đó là một tin nhắn thoại khác, ngữ điệu cũng khác, còn có thêm vài phần bất đắc dĩ: “Tôi tới đón cậu.”

Nhân lúc bạn cùng bàn chưa tới, Thư Lâm vội vã gọi điện cho ba mẹ: “Cố Lăng Tuyệt tới đón con, dạ, chúng con… Chúng con học nhóm, sắp kiểm tra cuối tháng rồi, lần này mà làm không được thì sẽ khiến ông nội mất mặt, con chắc chắn sẽ làm tốt. Con đi trước, hai người nói lại với ông nội giúp con nha.”

Mẹ Thư chỉ cảm thấy đau đầu.

Bà như đi guốc trong bụng con trai, ngay cả chuyện học nhóm và báo lại với ông nội cũng nói ra, có vẻ như bị dọa không nhẹ rồi.

Đáng tiếc là vận hành công ty có vấn đề, vợ chồng bà muốn thử áp dụng cách Cố gia từng làm để giải quyết nguy cơ lần này, không thì không những phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, còn sẽ để con trai phải chịu uất ức.

“Để mẹ gửi cho ít tiền, trên đường con mua ít hoa quả về ăn với bạn. Hôm nay dì con nghỉ, nếu ba mẹ chưa về thì hai đứa đến Ổ Trạch Hiên mà ăn.”

Thư Lâm trả lời “Dạ vâng”, ở trong lòng sung sướng nhảy cẫng.

An ninh ở đây rất nghiêm ngặt, cậu sợ Cố Lăng Tuyệt không vào được nên nhanh chóng cúp điện thoại rồi đi đến bốt bảo vệ đứng chờ.

Cố Lăng Tuyệt đến đây bằng xe buýt, xuống xe phải đi thêm mười phút nữa mới đến nơi.

Đang lúc cúi đầu soạn tin nhắn thì thắt lưng bị ôm, có một thân thể mềm mại dán vào.

“Cướp đây!”

Cố Lăng Tuyệt phì cười, giơ hai tay lên đầu: “Cướp tiền hay cướp sắc?”

Vậy mà người đằng sau cũng nghiêm túc suy nghĩ, “Có tiền ư?”

“Không có.”

“Ồ, vậy chỉ có thể cướp sắc thôi.”

Thư Lâm bước ra đằng trước, có hơi bất mãn, vốn muốn hỏi tại sao bây giờ mới tới, kết quả là nhìn thấy một đầu đầy mồ hôi của đối phương.

Năm nay nóng hơn năm ngoái, cuối tháng 9 nhiệt độ vẫn chưa giảm, vào phòng có điều hòa thì không thấy gì nhưng đi ra một cái là nóng nực ngay.

“Sao không lấy ô mà che?”

Cậu muốn trách cũng không nỡ trách, lấy khăn trên âu phục ra cẩn thận lau trán người trước mặt.

Cố Lăng Tuyệt hơi cúi xuống cho cậu dễ lau hơn: “Sợ người nào đó đợi lâu.”

Trong lòng Thư Lâm mềm nhũn, chút giận hờn ban nãy bay biến, lầm bầm nói: “Sớm muộn gì cũng đen da thôi.”

Cố Lăng Tuyệt “ừm” đáp, cũng không phản bác, nhìn ngắm bạn nhỏ cùng bàn mặc lễ phục.

Lễ phục hôm nay của Thư Lâm là một bộ âu phục màu trắng, kết hợp với một chiếc nơ đen trên cổ, eo nhỏ chân dài, cả người sạch sẽ mềm mại, trông giống như một hoàng tử bé.

Hoàng tử bé tốt bụng và đáng yêu, một lòng một dạ kết bạn với cậu nhóc ăn mày.

Nhóc nọ không những không biết ơn mà còn nảy ra những ý tưởng xấu.

Nó muốn xây một tòa lâu đài, sau đó nhốt hoàng tử lại.

Để mặc cho nó khi dễ.

Cuối cùng, nhóc ăn mày bị hoàng tử nhét vào trong xe, bảo tài xế Thư gia chở về biệt thự.

Sau khi vào nhà, hai tay Cố Lăng Tuyệt mỗi bên xách một túi đồ lớn, lúc nãy cả hai đã tranh thủ ghé vào siêu thị mua ít đồ.

Hầu hết đều do Thư Lâm mua, Cố Lăng Tuyệt phụ trách xe đẩy.

Khi bước vào ngôi nhà quen thuộc, Thư Lâm mới hoàn toàn sống lại. Cậu mở TV, chọn đại một kênh tin tức.

Cố Lăng Tuyệt sắp xếp lại những thứ vừa mua, sau đó bày ra một đĩa trái cây đem lên.

Thư Lâm đã thay quần áo. Cậu mặc quần đùi ngắn chữ T ống rộng màu xanh da trời mỏng, ngã xuống nằm bẹp trên sô pha, đôi mắt mong chờ nhìn chăm chăm vào đĩa hoa quả nhưng lại không muốn phải động đậy, hai tay cầm chắc điện thoại, toàn bộ tiện nghi đều chiếm hết cho mình.

Lười muốn chết.

Cậu di chuyển, khuỷu tay vướng vào áo kéo lên, lộ ra cái bụng trắng nõn mềm mại không chút mỡ thừa, có cảm giác rất trơn mịn.

Cố Lăng Tuyệt cảm thấy đầu ngón tay có hơi ngứa ngáy, nhưng rất nhanh đè suy nghĩ xuống không nhìn nữa. Hắn cầm đĩa hoa quả ngồi trên chiếc thảm mềm mại cạnh ghế sô pha, vươn tay chỉnh lại áo cho bạn nhỏ, sau đó đút từng miếng trái cây cho cậu.

“Tiểu Cố Tử, làm tốt lắm.” Hai má Thư Lâm căng phồng lên, nhét đồ đầy miệng đến phát âm không rõ nhưng vẫn sai người khác: “Tiếp theo là ăn chuối.”

Cố Lăng Tuyệt chờ cậu nuốt hết mới đưa chuối đến trước miệng, “Hôm nay bị bắt nạt sao?”

Thư Lâm nhai chuối, bắt đầu thấy khó chịu trở lại, cậu khua tay minh họa lại cảnh tượng lúc đó: “Anh ta như này này, tớ thấy ánh mắt cứ kỳ kỳ nên vội né ra. Thế mà còn xoa xoa ngón đó nữa, tớ nổi hết da gà lên luôn ấy!”

Cố Lăng Tuyệt cảm nhận được đầu ngón tay của bạn cùng bàn nhẹ lướt qua trên mặt, có hơi nóng.

“Đụng rồi sao?”

Thư Lâm không để ý tới ánh mắt u ám của Cố Lăng Tuyệt, vẫn còn ấm ức: “Đụng rồi đó, tớ đi rửa mặt ngay rồi, đúng là mặt người dạ thú, không ngờ lại biến thái như vậy.”

Cố Lăng Tuyệt đưa ngón cái xoa nhẹ nơi Thư Lâm bị chạm, xoa tới xoa lui, giống như đang muốn lau đi vết gì đó.

Làn da trắng nõn nhanh chóng ửng dần, Thư Lâm không cảm thấy đau, cậu nắm lấy bàn tay hắn: “Tớ không sao đâu, cậu đừng buồn.”

Cố Lăng Tuyệt bị nắm tay, khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Thư Lâm còn đang đắm mình trong bầu không khí ấm áp khi được người lo lắng thì đột nhiên nghe bạn cùng bàn hỏi một câu: “Làm bài tập cuối tuần chưa?”

Một đòn headshot.

Thư Lâm há miệng, không dám tin nhìn hắn.

Cố Lăng Tuyệt lấy cặp qua: “Làm đến đâu rồi?”

Thư Lâm ấp úng không chịu nói, khi nhìn vào đôi mắt của bạn cùng bàn thì lập tức nản lòng. Cậu bò qua sô pha chui vào lòng Cố Lăng Tuyệt, hai tay vòng ra sau ôm chặt thắt lưng đối phương: “Khó lắm mới được nghỉ mà, không học có được không?”

Người cậu sạch sẽ, không có mấy thứ mùi tạp nham của nam sinh, có lẽ vì vừa ăn hoa quả nên thoang thoảng có hương thơm mát.

Cố Lăng Tuyệt cứng đờ người, hắn đẩy vai cậu ra, tàn nhẫn nói: “Lấy bài kiểm tra ra, tôi làm cùng cậu.”

Thư Lâm giở trò đáng thương thất bại, trở mặt tuyệt giao ngay tại chỗ.

Cuối cùng vẫn bị Cố Lăng Tuyệt ôm cổ đè đầu, lấy ra tờ giấy nhàu nát từ trong cặp sách.

Cố Lăng Tuyệt vuốt tờ giấy lại cho phẳng, sau đó nhìn qua một lượt, phì cười.

“Bài làm trắc nghiệm…” Hắn gõ gõ vào tờ giấy, gật đầu: “Ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất, hai dài hai ngắn thì chọn B, dài ngắn không đều thì chọn D, dài ngắn so le thì chọn C, rất có quy luật.”

Học tra Thư Lâm heo chết không sợ nước sôi, trả lời đúng tình hợp lí: “Học bá như cậu không hiểu sự ảo diệu của huyền học đâu.”

“Đúng là không hiểu.” Cố Lăng Tuyệt lấy một cây bút chì từ trong cặp ra, chỉ vào những đáp án bị gạch chéo trong đề: “Tôi chỉ biết huyền học của cậu hết linh rồi, không một đáp án đúng.”

“…”

Hai người họ ngồi trên thảm phòng khách suốt cả buổi chiều, trên bàn trà trải đầy các loại đề thi và tài liệu.

Bạn cùng bàn cái gì cũng tốt, ngoại trừ việc thích bắt cậu học ra.

Thư Lâm rất tức giận, nhưng cũng không nỡ mắng, chỉ đành giở trò quậy phá.

Thỉnh thoảng vô tình đá trúng chân đối phương, hoặc là nằm trườn ra lấn bàn, cũng có khi không cẩn thận viết sai đáp án lên giấy người bên cạnh.

Không mệt không nghỉ.

Cuối cùng, Cố Lăng Tuyệt dứt khoát ôm người vào lòng, khóa chặt. Hắn cầm tay cậu giống như dạy trẻ con tập viết, bắt Thư Lâm nói đáp án, sau đó lại điền vào giấy thi.

Thư Lâm bị kẹp chặt chỉ có thể ngoan ngoãn làm bài.

Cuối hè, trong căn phòng mát mẻ có hương hoa nhàn nhạt, Thư Lâm lần đầu tiên nghiêm túc hoàn thành bài tập cuối tuần.

Tối đến, quả nhiên ba mẹ Thư không về, cả một ngày Thư Lâm làm bài cảm thấy cực kỳ có thành tựu nên kéo theo bạn cùng bàn xinh đẹp đi ăn gì đó.

Vừa nghĩ tới ngày mai sẽ được chơi vui vẻ cả ngày, Thư Lâm vui đến nỗi quên hết phương hướng. Cậu đã lên kế hoạch cho rất nhiều trò hay, nhưng khi biết bạn cùng bàn chuẩn bị phải về, bàn tính ‘rầm’ một tiếng vỡ tan nát.

“Cậu không ở lại qua đêm sao?”

“Ừm, phải xử lý một số chuyện.”

Sự phấn khích của Thư Lâm tụt dốc không phanh: “Tớ còn mua cho cậu bộ đồ ngủ mới…”

Cố Lăng Tuyệt sửng sốt, sau đó bật cười nói: “Mua đồ ngủ làm gì.”

“Thì lỡ đâu…” Thư Lâm tiếc nuối thở dài: “Tiếc là hôm nay không dùng được.”

“Để lần sau.” Cố Lăng Tuyệt dịu dàng nhìn bạn nhỏ, nhịn không được lại xoa đầu cậu: “Sau này vẫn còn cơ hội.”

Thư Lâm muốn cùng tài xế đưa Cố Lăng Tuyệt trở về nhưng bị hắn từ chối, chỉ có thể đưa người đến trạm xe buýt gần đây.

Cậu nhìn người lên xe, khi xe buýt chạy đi còn vẫy tay chào tạm biệt.

Về đến nhà, trên bàn chỉ còn lại đống giấy thi của cậu.

Thư Lâm dọn dẹp một lúc, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, chụp ảnh từng tấm, mở WeChat gửi đi.

【Triệu Tiểu Nguyệt:?】

【Triệu Tiểu Nguyệt: Kinh thế, cậu vậy mà làm đúng cơ!】

【Triệu Tiểu Nguyệt: A không phải, cậu thực sự đã làm bài tập về nhà???】

【Thư Lâm: Bạn cùng bàn chỉ đó.】

【Triệu Tiểu Nguyệt: …Cuối tuần quý giá mà Cố Lăng Tuyệt chạy tới nhà cậu dạy cậu làm bài?】 Thư Lâm gửi một icon đắc ý.

【Triệu Tiểu Nguyệt: Tớ bỗng tò mò không biết học thần dùng phương pháp gì có thể khiến cậu nghe lời đấy.】 Thư Lâm nhớ tới lúc chiều, ngồi trong lòng Cố Lăng Tuyệt vừa rộng vừa ấm.

【Thư Lâm: Không nói cậu biết đâu.】

Nói thì nói thế, rồi lại nhịn không được mà khoe nhiều hơn.

Bạn cùng bàn gọt trái cây cho cậu.

Bạn cùng bàn sửa đáp án sai cho câu.

Bạn cùng bàn vừa nghe cậu gặp chuyện thì ngay lập tức chạy tới.

Trọng điểm cuối cùng là khen cậu rất thông minh, giỏi tiếp thu.

Bên kia gửi lại dấu ba chấm.

【Triệu Tiểu Nguyệt: Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói: con trai lớn không giữ được nữa.】

【Thư Lâm: [Gấu trúc.jpg] (*)】Cút

Cố Lăng Tuyệt trở về Cố gia.

Từ khi vào trung học, hắn hiếm khi bước qua cánh cửa này. Người Cố gia cũng không quan tâm hắn đi đâu, làm gì, chỉ cần không chết là được.

Một nhà ba người đang ăn cơm, nói cười vui vẻ, khung cảnh ấm êm hòa thuận.

Cố Lăng Tuyệt mang cặp sách cúi đầu thay giày ở cửa ra vào, người giúp việc nghe tiếng đi ra xem thử rồi kinh ngạc hô lên: “Nhị thiếu gia.”

Sự xuất hiện của hắn khiến căn nhà tĩnh lại.

Tiêu Mĩ Di đặt chén xuống đứng lên, nở một nụ cười thanh nhã: “Tiểu Tuyệt về sao không báo một tiếng, ban nãy không có chuẩn bị phần của con.”

“Tôi không đói.” Cố Lăng Tuyệt thu hồi tầm mắt, không để ý đến khóe miệng gượng cười của Tiêu Mĩ Di, tự ngồi xuống trước bàn ăn.

Lông mày Tiêu Mĩ Di giật giật, sai người hầu lấy thêm một bộ bát đũa.

Cố Thừa Tông đã thay âu phục thành một bộ đồ thoải mái ngồi đối mặt với Cố Lăng Tuyệt.

Gã lớn hơn Cố Lăng Tuyệt năm tuổi, chẳng qua ngoại hình và trí óc đều không sánh bằng thằng em cùng cha khác mẹ này. Đến giờ gã vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Cố Lăng Tuyệt.

Đứa nhỏ sáu tuổi ngồi ngay ngắn trên sô pha bọc da, giống cây tuyết tùng trên núi cao, trắng toát mà lãnh liệt. Nó bình tĩnh nghe người tuyên bố thành viên mới của gia đình đã đến, nghe xong thì liếc nhìn bọn họ một cái, hững hờ và cao ngạo.

Đó là phong thái và khí thế mà chỉ con cháu thế gia chân chính mới có.

Thư Vũ thì tính là gì, chẳng khác nào vẽ hổ mà ra chó(*).

Vẽ hổ ra chó:

Thành ngữ Trung Quốc. Chỉ ẩn dụ việc bắt chước không giống, chẳng ra gì.

Mà cái nhìn kia cũng khiến Cố Thừa Tông ý thức rõ ràng, bọn họ chính là kẻ xâm nhập nhà này.

Ngay lúc đó, những hạt giống của sự ghen tị và không phục đã được gieo.

Cố Thừa Tông đổi tư thế, nhìn thân hình gầy như gậy trúc của Cố Lăng Tuyệt, những chuyện không vui tích tụ dưới đáy lòng cuối cùng cũng trôi đi một chút.

Cao ngạo thì như thế nào, còn không phải bị gã dẫm dưới chân, gãy nát, thối rữa xuống bùn sao.

Cố Lăng Tuyệt như cảm nhận được ánh mắt của gã, đột nhiên nhìn sang đây.

Nhưng chỉ trong giây lát, ánh mắt hắn lại dời xuống tay phải của Cố Thừa Tông, dừng lại nửa nhịp.

Chỉ là một cử chỉ rất bình thường, không khác nào vô tình nhìn trúng, nhưng ngón tay của Cố Thừa Tông lại chợt giật một cái.

Bầu không khí có chút xấu hổ, Tiêu Mĩ Di chủ động phá vỡ sự im lặng: “Thời gian này con đi học thế nào? Học ở Hải Anh Trung chắc vất vả lắm, lại gầy thêm rồi này.”

Cố gia đối với hắn dù không quan tâm nhưng cũng không phải không hỗ trợ, ít nhất là làm việc gì cũng thuận tiện.

“Tôi chuyển trường rồi.” Cố Lăng Tuyệt không nể mặt mẹ kế, nói thẳng ra: “Không đủ học phí, không học Hải Anh Trung được.”

Căn phòng lại quay về yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Cố Hoành ngồi bên kia hừ lạnh một tiếng: “Lâm Chính Tùng không cấp cho mày?”

Cố Lăng Tuyệt nở một nụ cười trào phúng: “Họ của tôi là Cố, không phải Lâm, lý gì phải cấp cho tôi chứ.”

Kỳ thật hắn không thiếu tiền, mẹ trước khi đi đã chuyển toàn bộ tài sản trong tay sang tên hắn, những người còn lại trong gia đình họ Cố không có quyền thừa hưởng.

Chỉ là hiện tại số tiền kia đang nằm trong tay Lâm Chính Tùng, Cố Lăng Tuyệt cũng không vội lấy.

Cho nên ba người đang ngồi kia dù hận không thể giết chết hắn vẫn không dám để cho hắn chết.

Bọn họ muốn những thứ này trong tay hắn, chỉ có nước khiến hắn cam tâm tình nguyện mà nhượng cho.

Đáng tiếc Cố Hoành là một thằng ngu không biết nhẫn nhịn, ngay sau khi mẹ Cố mất thì lập tức tỏ rõ chán ghét đứa con, vội vàng đem đàn bà và con trai ở bên ngoài đón về, cho đến lúc di chúc được công bố ra, tất cả mọi người đều choáng váng.

Gã thật sự rất hận đứa nhóc này, đến nỗi về sau cũng không thể đeo lên bộ mặt ôn hòa giả tạo nữa. Tiêu Mĩ Di thì tốt hơn nhiều lắm, thỉnh thoảng còn có thể tươi cười đối mặt với đứa nhóc.

Tuy có vài phần phẫn nộ bên trong, nhưng chỉ có cô ta biết được.

Đám người đó liên xướng, mặt trắng mặt đỏ đều diễn không đạt(*).

Mặt trắng mặt đỏ:

Hí kịch bên Trung Quốc. Có một loại phân vai theo tính cách, nhân phẩm dựa vào cách trang điểm trên gương mặt – tức mặt nạ. Những người trung thành, anh dũng sẽ được tô đỏ, còn những kẻ gian dối hung dữ sẽ tô trắng. Ở đây ý bạn Tuyệt là hai ông bà này diễn tệ vl ấy.

Cố Hoành trừng mắt nhìn hắn đầy chán ghét, rồi vẫn không thể không nhịn lại.

Người giúp việc mang bát đũa sạch sẽ lên, nhưng Cố Lăng Tuyệt không có ý động vào.

Cố Thừa Tông cười ra tiếng: “Sao đây, sợ có độc à?”

Cố Lăng Tuyệt ngẩng đầu nhìn gã.

Tuổi Cố Thừa Tông không lớn lắm, nhưng đã học nhuần nhuyễn sự giả dối ở trên thương trường, đi đến đâu cũng chú ý mặt mũi, rất thích đám đông vây xung quanh nịnh hót.

“Có độc cũng không đến phiên tôi phải chết.”

Cố Thừa Tông đen mặt, Cố Hoành ở một bên ném đũa: “Mày nói với anh kiểu gì đấy?!”

Cố Lăng Tuyệt nói: “Là con ông, không phải anh tôi.”

“Ngứa đòn!”

Cố Lăng Tuyệt mỉm cười: “Đánh cho bớt ngứa đi?”

Hắn lại đưa mắt nhìn Cố Hoành, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.

Chẳng có nghĩa lý gì phải cãi.

Quan hệ cha con mong manh nhưng vẫn có trước kia, từ lúc hai mẹ con nọ bước vào cửa đã hoàn toàn xé rách.

“Tôi đi ngủ.”

Tiếng chửi mắng của Cố Hoành vọng lại phía sau, thật khó để tưởng tượng đây là những gì mà một người cha nói về con trai mình. Tiêu Mĩ Di ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên can, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa.

Mãi đến lúc Cố Thừa Tông lên tiếng mới dịu đi một chút.

Khi lên lầu, cuộc trò chuyện ở tầng dưới đã thay đổi, bầu không khí cũng biến chuyển ngay, cứ như cuộc cãi vã trước đó chưa từng có.

“Thư gia cũng chẳng phải danh giá gì, một bữa tiệc mừng thọ mà lại tự mình đến, muốn duy trì đối tác thì cho người đem quà tới không phải được rồi sao.”

“Dù sao con cũng rảnh, khu đất phía nam có liên quan đến ông cả nhà đó, đến cũng không mất gì.”

“Được gì không?”

“Không tệ.” Cố Thừa Tông khẽ cười nói: “Đứa cháu nhỏ Thư gia rất đáng yêu.”

Sau đó là giọng của Cố Hoành, có bất mãn nhưng cũng không trách cứ: “Hạn chế chơi bời với đàn ông đi, chả có gì đứng đắn, cẩn thận dây vào không dứt được.”

“Con biết rồi…”

Cố Lăng Tuyệt vào phòng gọi điện thoại.

Ngay khi bên kia bắt máy thì lập tức nói thẳng: “Bỏ khu phía nam, tặng cho Cố Thừa Tông.”

Ngoài trời đã tối hẳn, không gian bị đè nén nặng nề.

“Hắn đầu tư bao nhiêu thì bắt hắn trả nhiều hơn số đó.”

“Tìm thêm vài người nữa, hồ sơ không sạch sẽ một chút.” Sắc mặt Cố Lăng Tuyệt u tối, còn tối hơn vài bậc so với bên ngoài trời, “Bảo họ làm ít chuyện.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.