Chịu đựng một kỳ nghỉ tết tra tấn tinh thần, Hồ Lại thấy bản thân phải già đi ít nhất 80 tuổi. Cảm xúc bị quăng quật lên bờ xuống ruộng, so ra còn nhọc hơn tăng ca xuyên đêm. Đêm mùng bảy gặp lại, Thẩm Chứng Ảnh dịu dàng ôm cô vào lòng, khiến cô chỉ muốn chìm sâu trong nơi chốn êm đềm ấy.
Sau này mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc đó, Hồ Lại thấy hối hận vô cùng, lẽ ra nên ngỏ lời đưa Thẩm Chứng Ảnh về nhà để từ từ tận hưởng vòng tay ấm áp. Nhưng nghĩ đến căn hộ chưa dọn dẹp mấy ngày trời, Hồ Lại lập tức bỏ ngay ý định trên.
Ngay từ đầu chọn phương án không vào nhà để ngăn không cho rơm bén lửa. Chắc chắn là vì mùa đông quá khô, tĩnh điện chực chờ mọi lúc mọi nơi chỉ bằng một chạm.
Nói cũng lạ, mình đâu phải kiểu người mờ mắt bởi dục vọng hay dễ bị kích thích, vậy mà mỗi lần gặp Thẩm Chứng Ảnh, chỉ dăm ba câu đã nổi lên ham muốn khó mà ngăn được; dù là khi ánh mắt lướt qua nhau, hay là khi đầu ngón tay khẽ chạm vào, đều mãnh liệt như vũ điệu của lửa. Thậm chí khoảnh khắc đôi môi lạnh lẽo vô tình phớt nhẹ qua hàng lông mày cũng trở thành một chất xúc tác hiệu quả.
Hồ Lại không muốn tỏ ra quá vồ vập, trông như bị ép giữ giới khắc khổ mấy trăm năm.
Bởi không có kinh nghiệm nên phải cẩn thận từng chút một, không muốn gây ra bất cứ trở ngại nào cho người ấy lẫn bản thân mình.
Vì chuyện này mà Hồ Lại bị Chu Hoài Nghi cười nhạo: "Không phải cậu là kiểu người mặc kệ sự đời, giỏi tìm niềm vui cho bản thân sao, cớ gì đi đến giai đoạn tạo hạnh phúc cho người khác lại rén?"
Hồ Lại từng nghiêm túc xem xét vấn đề này. Thứ nhất, quá vồn vã sẽ giống như thứ mình muốn chỉ là một lời khẳng định cũng như tư cách chiếm hữu đối phương, nghe có vẻ không được hay cho lắm. Thứ hai, bản thân mình luôn muốn một khởi đầu hoàn hảo khi bước vào mối quan hệ với ai đó. Thứ ba, bởi giáo sư Thẩm lúc nào cũng thèm thuồng nhan sắc của mình nhỏ dãi nên mới khiến mình không vui, rõ ràng mình đây là một cô gái đầy đức hạnh. Và bốn, có thể vì sang chấn từ lần Giang Ngữ Minh phá đám chưa tan, cộng thêm việc e ngại Thẩm Chứng Ảnh cũng hồn vía lên mây giống mình. Cuối cùng, phải, không sai, còn điều thứ năm, đó là cả hai vẫn chưa làm lành.
Chu Hoài Nghi góp ý rằng hai người nên tìm thời gian thích hợp để thẳng thắn trao đổi. Chưa bàn đến nhân vật chính, Chu Hoài Nghi chỉ nghe thuật lại thôi đã khủng hoảng hộ.
Chủ nhật này bận tìm người qua lau dọn căn hộ, Hồ Lại nghĩ thầm cuối tuần sau nhất định phải đưa Thẩm Chứng Ảnh về nhà trao đổi thẳng thắn rõ ràng.
Tạm thời không thể sang nhà Thẩm Chứng Ảnh, đại học H còn nghỉ đến hết tháng, chưa kể thời sự vừa xác nhận một ca nhiễm mới đang chờ truy vết. Không ai biết bệnh nhân tiếp xúc bao nhiêu người, và khi nào trường học mới hoạt động trở lại. Đồ đáng ghét Giang Ngữ Minh thì mỗi ngày đều chễm chệ trong nhà làm kỳ đà cản mũi, mà giả sử Giang Ngữ Minh có ra ngoài thì Hồ Lại vẫn nơm nớp lo cậu ta đột ngột thò đầu về. Quan trọng nhất, mỗi lần nghĩ đến nhà của Thẩm Chứng Ảnh là không quên được Noel năm ngoái, đen như chó mực.
Chiều thứ ba, Hồ Lại bất ngờ gặp Thẩm Chứng Ảnh ở công ty.
Thẩm Chứng Ảnh không đến trải nghiệm game mà đi ăn trưa với Dương Hồi, sau đó ghé văn phòng CEO trao đổi suốt buổi chiều, đến tận lúc chủ tịch Dương tới nhà hàng gặp khách. Xem như được một lần tranh thủ lấy việc công làm việc tư, không cần lấy Real Fantasy làm cớ để né người này trộm gặp người kia.
Kể từ lúc hẹn hò với Hồ Lại, sức hấp dẫn của game đối với Thẩm Chứng Ảnh giảm đi đáng kể, rúc trong nhà cũng không còn sướng như xưa.
Dĩ nhiên "Real Fantasy" có mở rộng phạm vi ra cuộc sống bên ngoài, nhưng thật đến đâu thì cốt lõi vẫn chỉ là ảo, dù nó tác động trực tiếp đến tế bào thần kinh của người chơi. Thay vì kết nối với một tài khoản xa lạ, không biết rõ đối phương thế nào, Thẩm Chứng Ảnh vẫn thích người thật hơn, đấy là lý do cơ bản khiến cô không chọn "Đê mê".
Thế giới ảo đẹp đến mấy vẫn phải quay về hiện thực. Một khi đã khoác vỏ bọc tạo nên từ những giá trị ảo quá lâu, khả năng chúng ta sẽ đánh mất chính mình, thậm chí ghét bỏ bản thân vì cảm thấy con người hiện tại không sánh bằng phiên bản do ta tạo dựng. Món ăn tinh thần ảo không thể thỏa mãn nhu cầu vật lý của Thẩm Chứng Ảnh. Dù cô hiểu rõ, xét từ góc độ lý thuyết, "ảo" lẫn "thật" đều chỉ là thông tin được truyền tải qua tế bào thần kinh não.
Yếu tố 'thật' trong thế giới ảo và 'thật' trong thế giới thực, e sẽ gây ra một làn sóng nghiên cứu và tranh cãi khi trò chơi chính thức ra mắt.
Chập tối, ngoài trời bắt đầu nhá nhem. Bên trong canteen sáng choang, Thẩm Chứng Ảnh xoa xoa cổ, miên man nghĩ về trò chơi và Hồ Lại, rồi chợt nhớ chuyện hôm nay con trai cô đứng bếp chiêu đãi bạn gái. Mấy phút trước Giang Ngữ Minh có gửi ảnh sang; steak và rượu vang ngâm anh đào, nom cũng ra trò phết. Chỉ mong diễn biến tiếp theo không giống trên phim hay tiểu thuyết là được.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Minh Minh và bạn gái của nó." Thẩm Chứng Ảnh trở về thực tại. Cô nàng ở phía đối diện nghe vậy, đặt túi xách xuống rồi cởi áo khoác và khẩu trang, mỉm cười, vô thức nhướng mày.
"Chẳng phải hai cô cậu đang dùng bữa tối dưới nến lãng mạn ở nhà chị sao?"
"Sao em biết?"
"Con trai chị phát cơm chó trong vòng bạn bè". Kể từ khi hai bên nói chuyện lại bình thường, Hồ Lại bắt đầu tương tác bên dưới bài đăng của Giang Ngữ Minh, vừa nãy lướt đến thố cơm kia bèn bình luận: Nhớ phòng ngừa đầy đủ vào, kẻo sang năm mẹ cậu lại lên chức bà nội *đầu chó*.
"Còn đăng lên vòng bạn bè cơ à?"
"Bên chị không hiện sao? Chẳng lẽ cậu ta chặn hay ẩn bài đăng với chị?"
"Bình thường thôi, người trẻ có riêng tư của người trẻ." Thú thật thì Thẩm Chứng Ảnh không quan tâm lắm, tốt nhất đừng để cô phải thấy mấy bài đăng sến súa kiểu đó.
"Thế hôm nay chị về nhà không?" Hồ Lại nghiêng đầu lại gần, ra vẻ bí ẩn.
"Sao lại không về? Không về thì chị..." Thẩm Chứng Ảnh thắng lại đúng lúc, kịp thời bỏ đi vế "không về thì chị ở đâu". Khỏi nói cũng biết, trước khi hỏi con bé đã bài binh bố trận hết cả rồi.
"Nhưng nhà chị bị đôi chim câu chiếm địa bàn, cơm no rượu say hẳn phải tiêu hóa tí. Không chừng là ấy, chịp".
Hồ Lại nhướng mày cợt nhả, Thẩm Chứng Ảnh véo má người đối diện, "Chịp cái đầu em."
"Thế ăn xong bọn mình về nhà sớm nhé."
"Làm gì? Em lại định bày trò đúng không?"
"Bày trò gì đâu ạ, nhưng có đi mà không có lại thì thất lễ quá. Tốt nhất cứ để lửa tình bốc ngùn ngụt rồi hai ta thong thả bước vào. Ái chà, chị nói xem đôi trẻ chọn phòng ngủ hay phòng khách".
Càng nói càng cợt nhả, Thẩm Chứng Ảnh không nghe nổi nữa, "Hồ Lai Lai, chị đói."
Hồ Lại lập tức thay đổi thái độ, "Chị muốn ăn gì?"
Vẫn đáp án quen thuộc: Em ăn gì chị ăn đó.
Hồ Lại không dài dòng thêm, nhanh chóng bê về bàn hai tô hoành thánh tôm bán chạy nhất nhì canteen, cùng với hai dĩa bông cải trắng luộc và cải xào chua cay.
Sau một mùa tết ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, con gì trên trời dưới biển cũng nhét vào bụng, bây giờ chỉ muốn dùng những món nhẹ nhàng. Trưa nay Thẩm Chứng Ảnh mới được Dương Hồi mời ăn trưa xong, hẳn là chiêu đãi không quá đạm bạc, vậy nên chắc sẽ không muốn lại một bàn ê hề thịt cá.
Nhìn đồ ăn Hồ Lại mang tới, Thẩm Chứng Ảnh rất hài lòng, càng hài lòng hơn khi Hồ Lại ngưng nói về Giang Ngữ Minh. Phong cách tả thực khiến người nghe khó mà giữ được định lực, sợ là về nhà dù không thấy gì vẫn sẽ sinh nghi.
Ăn xong hai miếng hoành thánh tôm, trong cổ họng vẫn cảm thấy vương vướng, Thẩm Chứng Ảnh nhíu mày, chẳng lẽ xương cá còn chưa trôi.
"Cổ chị bị làm sao thế?"
Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu, "Không có gì đâu."
"Viêm họng hay thế nào, từ nãy đến giờ em thấy chị rướn cổ mấy lần rồi, sao lại không có gì được."
Thẩm Chứng Ảnh đỏ mặt, "Chắc do trưa nay bị hóc xương. Nhưng mà chị uống giấm với nuốt cơm trắng rồi."
Hồ Lại không tin nổi, trợn mắt kêu, "Chị nuốt trôi được cũng tài, phải đi viện kiểm tra chứ."
"Xương cá thôi mà, không cần đâu." Vì mỗi cái xương mà phải đến viện kiểm tra, cứ kỳ cục thế nào.
Hồ Lại đặt đũa xuống, "Giáo sư Thẩm, chị biết hóc xương nguy hiểm thế nào không? Hai hôm trước thời sự đưa tin một trường hợp nôn ra máu, sợ bị ung thư thực quản nên đi khám, cuối cùng hộc máu lần nữa rồi tử vong ngay tại bệnh viện. Khám nghiệm tử thi mới phát hiện người nọ vài tháng trước ăn cá, xương còn găm trong thực quản, nghĩ không nghiêm trọng nên bỏ qua, chắc cũng uống giấm nuốt cơm như chị rồi mặc đó, thành ra xương đâm thủng thực quản lẫn động mạch chủ, dẫn tới xuất huyết..."
"Ai dọa ai chứ? Không ăn không ăn nữa, đi viện ngay."
"Không cần đâu, chắc không đến nỗi như vậy chứ... Với lại chị để bảo hiểm y tế ở nhà rồi, về lấy lại phiền Minh Minh và bạn gái nó." Thẩm Chứng Ảnh ghì chặt đũa không buông, sống chết cắm rễ trên ghế.
"Bắt buộc phải có thẻ thì nhờ con trai chị mang đến. Mẹ quan trọng hay nằm nhà ấp bạn gái quan trọng hơn?"
Hồ Lại đang bực cũng phải phì cười. Từng này tuổi còn trưng cả rổ lý do, nhất quyết không chịu đi viện. "Với lại cũng không cần bảo hiểm, khám dịch vụ một xương một trăm tệ, giá cả phải chăng."
"Cái này mà em cũng biết?"
"À, hồi tết mấy bà bạn của mẹ em kể, có bà còn đi gắp mấy lần cơ. Hôm nào không đông thì khám nhanh lắm. Đi nào, đừng trù trừ nữa."
Nói một thôi một hồi mà Thẩm Chứng Ảnh vẫn không có dấu hiệu rục rịch. Cuối cùng, thấy Hồ Lại mặt dài như cái bơm, rõ là đang cáu, Thẩm Chứng Ảnh mới nhẹ giọng nói: "Buổi tối trong viện đáng sợ lắm, tối om."
"Gì cơ?" Tới đây Hồ Lại phục lăn, lần đầu tiên trong đời nghe có người nói bệnh viện về đêm đáng sợ, cơn giận đang lăn tăn sôi lập tức tắt ngúm. Hồ Lại cố nhịn cười, vỗ lưng Thẩm Chứng Ảnh: "Em đi cùng chị, đảm bảo không rời nửa bước."
Cuối cùng cũng đưa người từ canteen lên xe thành công, Hồ Lại chưa ghé những bệnh viện gần công ty bao giờ nên đành chạy về bệnh viện gần nhà. Dọc đường, thấy Thẩm Chứng Ảnh vừa ủ rũ vừa không có vẻ gì là tình nguyện, Hồ Lại buột miệng hỏi: "Hóc từ lúc trưa mà sao cả chiều nay chị không đi bệnh viện?"
"Ăn xong chị với Dương Hồi ngồi lại nói chuyện. Chẳng lẽ em muốn chị nói mình để dành cái xương trong cổ à? Xấu hổ chết đi được, bà ấy không cười thối mặt thì thôi."
Đầy đủ lý do, Hồ Lại không còn gì để bình luận, sĩ diện đến mức này, duy nhất chỉ có một người.
"Thảo nào lúc đầu em hỏi chị không chịu hé răng. Thế sao lại đổi ý, không sợ em cười chị sao?"
"Bao nhiêu vụ sụp đổ hình tượng của chị, em còn chưa biết đủ nhiều à?" Thẩm Chứng Ảnh đành phải chấp nhận số phận. Nói xong, cô tức giận trừng Hồ Lại.
Hồ Lại không kìm được, dừng xe lại ven đường ôm giáo sư Thẩm đang hậm hực hôn một cái rồi mới hài lòng lái xe tiếp.
Giống như Hồ Lại nói, thủ tục không hề phức tạp, đo nhiệt độ xong thì vào trong đăng ký, Hồ Lại dắt Thẩm Chứng Ảnh lên khoa Mắt Mũi Họng trên tầng hai.
Có lẽ do nhiều trường hợp hóc xương nên bệnh viện trang bị máy nội soi hẳn hoi chứ không thô sơ như Thẩm Chứng Ảnh nghĩ. Thẩm Chứng Ảnh không muốn bị nhìn nên đưa điện thoại cho Hồ Lại – người đang đầy háo hức, nói: "Có ai gọi thì nghe giúp chị, nếu lỡ Minh Minh gọi thì đừng nói với nó chuyện bọn mình đi viện. À, hay là em ra ngoài chờ đi?"
"Thôi, em đã nói là em đi với chị, một tấc cũng không rời."
"Trong này có bác sĩ, không sao."
"Đâu được đâu được". Giả vờ không hiểu Thẩm Chứng Ảnh nói gì, Hồ Lại nhất quyết lắc đầu.
Thẩm Chứng Ảnh bó tay, đành phải mặc kệ Hồ Lại, ngồi vào máy theo chỉ dẫn của bác sĩ.
Có lẽ vì Thẩm Chứng Ảnh áp dụng mẹo dân gian lung tung nên xương kẹt xuống tương đối sâu, bác sĩ sợ cô khó chịu buồn nôn, cẩn thận xịt thuốc tê khi đưa đầu dò vào trong.
Phải nói thái độ bình thản như đang ở nhà của Hồ Lại khi chụm đầu vào màn hình cùng bác sĩ dò tìm chiếc xương đã lan tỏa phần nào cảm giác thoải mái sang Thẩm Chứng Ảnh. Vốn dĩ cô Thẩm cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng nhìn gương mặt thong thả, tươi tắn phía đối diện, bao nhiêu lo lắng đều được vỗ về.
Lúc vào Hồ Lại dắt tay Thẩm Chứng Ảnh, lúc trở ra vẫn vậy không buông. Rời khỏi khoa Mắt Mũi Họng, Hồ Lại dặn, "Chị thấy chưa, mau mà. Lần sau phải đến bệnh viện kiểm tra, không được nuốt linh tinh, nhớ không?"
"Nhớ rồi." Thẩm Chứng Ảnh đáp ỉu xìu.
Hồ Lại bật cười, "Giữa bọn mình sau này sẽ càng nảy sinh nhiều chuyện thầm kín hơn, chị không thể cứ bảo em ở ngoài chờ được. Biết đâu em kẹt đồ chơi vào mũi giống cậu nhóc phía sau chị, lúc đó tới lượt chị đưa em tới viện."
Hấp tấp đến bệnh viện nên bây giờ bụng cả hai bắt đầu biểu tình. Hồ Lại định dẫn Thẩm Chứng Ảnh về nhà mình ăn tạm chút gì, nhân tiện nhường không gian cho Giang Ngữ Minh, nhưng Thẩm Chứng Ảnh không muốn hai bạn trẻ ở nhà một mình lâu.
Dọc đường về, Hồ Lại ghé qua cửa hàng tiện lợi gần đó mua ít thức ăn, không ngờ gần tới nơi đã thấy thấy vài nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ. Cả hai quay sang nhìn nhau thắc mắc.
Một nhân viên đứng ngoài cửa hóng chuyện xong bèn trở vào phổ cập: "Vừa phát hiện ca dương tính mới, giới tính nam, trước đó ghé vào tiệm net trong trung tâm thương mại. Vợ đi làm, ông ta thất nghiệp nên ngày nào cũng ra cà phê internet ngồi".
Một anh chàng đứng gần đó xen mồm vào: "Nhiều khi là dân cày game thuê, đào vàng cho mấy studio đen kiếm khẳm lắm. Mấy cô không hiểu được đâu."
Nhân viên thu ngân là một cô gái đeo khẩu trang màu hồng có vóc dáng nhỏ nhắn, cách một lớp khẩu trang vẫn không ngăn được vẻ khinh bỉ. "Hừ, studio quái gì trong tiệm net mấy chục tệ một giờ, xem bọn này là đồ ngốc chắc. Lúc bà đây còn cày game xuyên đêm, chả biết chú ở xó nào. Đã dốt còn hão."
Kể từ tháng 11 năm ngoái, khu vực Phố Đông của Thượng Hải xuất hiện lác đác vài ca nhiễm, thỉnh thoảng trung tâm thương mại và một số khu vực nhỏ lẻ lại bị phong tỏa nên người dân cũng dần quen, chỉ cần không phải là ổ dịch lớn thì sẽ không gây hoang mang.
Ngồi trên xe, ăn được vài gắp oden, Hồ Lại vẫn cảm thấy nóng ruột nên cầm điện thoại lên đọc tin tức.
Các trang tin tức ồ ạt lên bài, xác nhận bệnh nhân mới họ Tiêu, sống cùng khu tập thể với Thẩm Chứng Ảnh, mỗi ngày đều ghé tiệm net trong trung tâm thương mại. Đọc để biết vậy chứ Hồ Lại không quá lo lắng, còn quay sang hỏi đùa Thẩm Chứng Ảnh: "Này, block 27 ở đâu vậy, gần nhà chị không?"
Thẩm Chứng Ảnh đáp: "Không, nó nằm ở đầu kia."
Nói đến đây, hai người mới giật mình. Nếu xuất hiện ca dương tính, chẳng phải cả khu vực này sẽ có khả năng bị phong tỏa ư?
Thẩm Chứng Ảnh vội nói: "Em mau về đi thôi."
Nhưng không còn kịp nữa rồi, Hồ Lại vừa đánh xe vào một lúc thì cán bộ dân phố, quản lý khu tập thể, bảo vệ và rất nhiều nhân viên y tế lấy mẫu xét nghiệm cũng ồ ạt xuất hiện, khóa chặt cánh cổng ra vào duy nhất.
Một tiếng rưỡi sau, thời sự 10 giờ tối đưa tin, dựa theo đánh giá y tế, khu nhà Thẩm Chứng Ảnh là khu vực mang nguy cơ trung bình, nếu không phát sinh thêm ca nhiễm trong vòng 14 ngày thì mới được gỡ lệnh phong tỏa. Vì thế trong giai đoạn này, không ai được phép ra vào.