Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 106: Giáo sư Thẩm gần mực thì đen



Chủ nhật đến, Hồ Lại còn căng thẳng hơn Thẩm Chứng Ảnh.

Những giấc mơ hỗn loạn khiến Hồ Lại tỉnh từ sớm. Cô quyết định làm bánh kếp và pha cà phê cho bữa sáng. Đến khi mùi thơm của bánh đánh thức Thẩm Chứng Ảnh, bữa sáng đã sẵn sàng.

Thẩm Chứng Ảnh hẹn mẹ sáng nay sẽ về. Cô Thẩm đã suy nghĩ kỹ, với mẹ không cần dùng tình cảm, chỉ cần trình bày lý lẽ, vì thế Thẩm Chứng Ảnh cần tạt qua nhà lấy vài món "đạo cụ".

Hồ Lại đề nghị: "Để em lái xe đưa chị tới rồi đợi chị cùng về."

Tuổi trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm, thay vì ngồi nhà cho mớ suy nghĩ rối ren giày vò thì chẳng thà theo sát hiện trường để nắm thêm tình hình. Về phần kết quả ra sao, Hồ Lại không đoán được. Những câu chuyện Chu Hoài Nghi kể hầu như không mấy tốt đẹp, đa phần đều đầy trắc trở. Đấy là những bậc phụ huynh trong những câu chuyện đó đã cởi mở hơn cha mẹ của Thẩm Chứng Ảnh nhiều, Hồ Lại không dám tưởng tượng bão tố gì chờ đón Thẩm Chứng Ảnh.

"Không cần đâu, không biết sẽ nói đến bao giờ. Tí nữa chị về lấy hai cuốn sách, em đưa chị qua nhà là được. Sau đó em cứ về thăm cha mẹ hay nghỉ ngơi đi."

"Không, em đợi chị." Hồ Lại không muốn về nhà đối mặt phụ huynh.

Sau khi hết cách ly, cha mẹ Hồ Lại muốn mời Thẩm Chứng Ảnh và Giang Ngữ Minh ăn cơm nhưng Hồ Lại từ chối. Hiện tại không phải thời điểm thích hợp để gặp, cô sợ bí mật của họ sẽ khiến Thẩm Chứng Ảnh khó xử. Đúng là Thẩm Chứng Ảnh hơn tuổi cô, nhưng năm tháng vẫn chưa tôi luyện cho Thẩm Chứng Ảnh đủ độ dày dạn cần có. Vương Phương Viên mỗi lần nhắc đến giáo sư Thẩm đều tủm tỉm cười, Hồ Lại chẳng hiểu buồn cười chỗ nào, dù Hồ Lại cũng đồng tình với mẹ rằng trêu giáo sư Thẩm để xem giáo sư Thẩm bối rối rất vui.

"Nếu em đợi thì chị phải vội vàng trở ra chỗ em."

"Không cần đâu. Em đợi được."

"Ngoan nào, nghe lời."

"Hông nghe hông nghe."

Thẩm Chứng Ảnh không còn cách nào khác, kéo kéo tai Hồ Lại, "Chị không muốn bắt em chờ lâu, chị không giỏi canh thời gian. Em yên tâm, cha mẹ chị... sĩ diện, họ sẽ không đánh mắng đứa con gái hơn bốn mươi tuổi này, cũng không làm những chuyện quá đáng kiểu như khóc lóc, ăn vạ đòi tự tử hay lôi chị đi bác sĩ tâm lý, họ sợ mất mặt lắm. Trường hợp tệ nhất thì như Thẩm Duệ nói, ra tối hậu thư buộc chị chia tay với em, bằng không sẽ cắt đứt quan hệ với chị. Chị đã chuẩn bị tâm lý rồi."

"Nhưng, nhưng."

Thẩm Chứng Ảnh đặt ngón tay lên môi cô nàng, "Suỵt, không nhưng nhị gì hết. Còn vấn đề gì không yên tâm nữa không? Khi nào xong chị sẽ gọi điện cho em, được chứ?"

Bạn gái đã nói đến mức này sao còn mè nheo nổi, dù không đồng ý cũng không thể nói thẳng ra.

Hồ Lại chỉ có thể cắn nhẹ ngón tay Thẩm Chứng Ảnh, hỏi: "Vậy tối nay chị vẫn đến nhà em chứ?"

"Chị đã ở chỗ em mấy ngày rồi, không chán chị à?" Ba ngày liên tiếp, như nước hòa với sữa, Thẩm Chứng Ảnh lần đầu tiên hiểu được thế nào là "từ nay quân vương không thiết triều sớm". (một câu trong "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị, nói về Dương Quý Phi và Đường Minh Hoàng.)

"Em nhớ chị còn không kịp, làm sao mà chán chị được. Chị không đến, người ta thấy trống vắng lắm."

Thẩm Chứng Ảnh cười, "Chị cũng thấy trống vắng, nhưng mà..."

"Nhưng mà của chị thật đáng ghét."

"Đi làm phải tập trung, cứ dính lấy nhau thế này dễ ngủ không đủ giấc. Còn nhớ khái niệm 'trì hoãn sự thỏa mãn' không?"

Lại nữa, Hồ Lại bí xị. "Vậy thì quần áo của chị để đây không được mang về."

Hai người vừa nói vừa cười dọc đường quay về nhà Thẩm Chứng Ảnh, không ngờ vừa về tới liền gặp ngay Giang Ngữ Minh.

"Ơ, sao cậu lại ở nhà?" Hồ Lại tò mò, "Chủ nhật mà không hẹn hò, chia tay rồi à?"

Chưa thấy ai vừa gặp đã hỏi cắc cớ như vậy, Giang Ngữ Minh cũng muốn hỏi ngược Hồ Lại. Nhưng mẹ mình đang ở đây, Hồ Lại chia tay đồng nghĩa với việc mẹ thất tình. Biết hôm nay mẹ sẽ về nhà ông bà ngoại comeout, cậu chàng thấp thỏm về đợi từ tối, cứ tưởng sớm nay mẹ sẽ về, nào ngờ hơn mười giờ mới thấy người, ung dung, bình tĩnh, cũng không đoán được là mẹ thật sự bình tĩnh hay chỉ giả vờ. Cách ly mười bốn ngày, ngày nào cũng thấy Hồ Lại thành quen, hôm nay nhìn Hồ Lại nghênh ngang vào nhà, tâm trạng Giang Ngữ Minh bỗng trở nên phức tạp.

Dường như mẹ cậu ta cũng nhiễm Hồ Lại, hỏi: "Sao con lại ở nhà, không đi hẹn hò gì à."

"Con lo cho mẹ."

"Không cần lo cho mẹ, làm gì thì làm đi." Thẩm Chứng Ảnh xua xua tay, thấy đã muộn liền vào phòng lấy đồ thay quần áo. "Khi nào xong mẹ sẽ đi ngay. Hai đứa... đừng cãi nhau nhé."

Hồ Lại: "Ai thèm cãi nhau với cậu ta."

Giang Ngữ Minh: "Ai thèm cãi nhau với cô ta."

Đồng thanh, ăn ý chưa từng có.

Ánh mắt đảo qua cả hai người, Thẩm Chứng Ảnh vuốt nhẹ má Hồ Lại rồi mới vào trong nhà. Giang Ngữ Minh lập tức biến sắc, nhưng không dám đưa mặt ra xin vuốt.

Hồ Lại không vào theo, thấy Thẩm Chứng Ảnh không chú ý bèn thì thầm hỏi Giang Ngữ Minh: "Có phải bà mợ thương thầm mẹ cậu không?"

Giây trước Giang Ngữ Minh còn nghĩ trong đầu bạn gái của mẹ thật đáng ghét, giây sau đã suýt nhảy dựng lên, "Cô đừng hù tôi."

Bộ dạng như gặp ma của Giang Ngữ Minh khiến Hồ Lại bật cười, "Ai thèm hù cậu. Cậu thử nghĩ xem, một tấm ảnh chẳng có gì đặc biệt, mẹ cậu che kín như bưng mà bà chị dâu vẫn nhận ra được, không phải rất bất bình thường à? Này, chồng bà ấy với mẹ cậu có giống nhau không?"

Trong ký ức của Giang Ngữ Minh, khi Thẩm Chứng Huy còn gầy thì trông cũng khá điển trai. Dân gian hay nói cháu giống cậu, mọi người đều nói Giang Ngữ Minh lúc nhỏ giống Thẩm Chứng Huy, mình và mẹ lại có nét y đúc, nghĩa là cậu mình trông mài mại mẹ...

Hồ Lại tiếp tục phân tích: "Có ai suốt ngày ở không giới thiệu hết người này tới người kia cho em chồng làm gì mệt xác. Biết là ông bà ngoại cậu yêu cầu, nhưng người ta chỉ làm có lệ thôi, đằng này mợ cậu lại rất nhiệt huyết, cậu nói xem..."

"Đủ rồi. Tôi nổi da gà hết rồi đây này." Giang Ngữ Minh từ chối không muốn tưởng tượng nữa, sợ đêm về gặp ác mộng.

Thẩm Chứng Ảnh lấy sách, thay quần áo rất nhanh. Lúc cô mở cửa ra đã bắt gặp Hồ Lại cười khì khì còn mặt mũi Giang Ngữ Minh hoảng hốt rõ. Hai cô cậu nhác thấy bóng mình liền im bặt, không cần đoán cũng biết đang lấy mình làm chủ đề. "Hai đứa đừng túm tụm nói nhăng cuội nữa."

Hồ Lại cười, "Em họ Hồ, cậu ta tên Ngữ, ghép lại không phải 'hồ ngôn loạn ngữ' thì là gì. Giỏ chị đựng gì mà trông nặng thế?"

"Sách và giáo trình về xu hướng tính dục."

Hồ Lại và Giang Ngữ Minh đưa mắt nhìn nhau, không ngờ giáo sư Thẩm về chuyến này để giảng bài cho hai cụ.

Giảng viên đại học quyết đấu giáo viên cấp II.

"Nặng thế để con xách cho. Bây giờ mình đi luôn hở mẹ?" Giang Ngữ Minh bước tới định cầm giỏ cho Thẩm Chứng Ảnh. Viễn cảnh dắt mẹ về comeout với ông bà ngoại thật hư cấu, nhưng nghĩ đến không khí nặng nề như từ đường bên đó, cậu cảm thấy không yên tâm.

Thẩm Chứng Ảnh lùi lại, không đưa túi cho con, "Mẹ tự đi được. Con ở nhà nghĩ thực đơn tối nay đi, con không nghĩ ông bà sẽ mời mẹ ở lại ăn tối chứ."

Giang Ngữ Minh vùng vằng, "Hai mươi tư tuổi đầu, người comeout là mẹ chứ không phải con, đúng là kỳ quặc thật. Làm sao con yên tâm thả mẹ một mình giữa bầy sói."

"Cậu muốn tiện thể comeout theo tôi cũng không ý kiến đâu." Hồ Lại mau miệng nói. "Tôi cũng không yên tâm để mẹ cậu một mình nên tôi sẽ đi cùng chị ấy."

Giang Ngữ Minh vừa định phản đối thì Thẩm Chứng Ảnh đã ngăn, "Hai người đừng nghĩ đủ cách đi theo nữa, đây là trận chiến của riêng chị, chỉ một mình chị có thể tự đối mặt. Nào, không đi sẽ muộn mất."

Lái xe hai mươi phút là đến nhà cha mẹ của Thẩm Chứng Ảnh. Hồ Lại không rầy rà thêm, thả Thẩm Chứng Ảnh xuống hệt như cam kết rồi ngoan ngoãn vòng xe đi cho Thẩm Chứng Ảnh thấy hẳn hoi. Chỉ có điều, Hồ Lại chỉ đánh một vòng quanh khu rồi tìm chỗ đậu gần đó.

Nếu nghe lời thì đã không còn là Hồ Lại.

Hồ Lại không biết rằng hành động thậm thụt của mình đã bị Thẩm Duệ - người đang ôm cây đợi thỏ túm gọn.

Biết sáng nay cô về, Thẩm Duệ không ngủ nướng mà ngồi lì ở cửa sổ hành lang canh chừng từ sớm. Làm xong mấy ván game, ngáp không biết bao nhiêu cái, bỗng một chiếc Mercedes thể thao màu xanh lam xuất hiện thu hút sự chú ý của Thẩm Duệ.

Xe đỗ xịch dưới lầu, thấy cô mình bước ra, Thẩm Duệ phấn khích hẳn.

Tưởng người cầm lái sẽ xuống cùng để mình có thể chiêm ngưỡng dung nhan từ xa, nào dè tài xế nhanh chóng đánh xe đi. Thẩm Duệ còn suýt tưởng đấy chỉ là tay nhà giàu nào dư thời gian nên đăng ký chạy xe công nghệ cho vui thì đúng lúc đó, con xe thể thao ban nãy vòng về, chậm rãi xuất hiện lần nữa trước mắt Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ vỗ đùi: "À há!"

Trên lầu Thẩm Duệ phấn khích như muốn nhảy cẫng lên, còn không khí dưới lầu lại nặng nề như mưa dầm tháng Sáu.

Thẩm Chứng Ảnh hít sâu vài lần trước khi bấm chuông bước vào nhà. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt hằm hằm của Thẩm Vệ Quốc. Chẳng hiểu sao tự dưng cô Thẩm lại nhớ có lần Giang Ngữ Minh từng nói, ông ngoại càng lớn càng uy nghiêm như vua, không cần hóa trang cũng vào vai zombie ngon ơ. Thẩm Chứng Ảnh cũng nhớ hồi bé cô và anh trai từng sợ khuôn mặt này đến mức nào. Kỳ lạ thay, vào lúc đáng lẽ phải sợ hãi nhất, cô lại chỉ thấy buồn cười.

Và Thẩm Chứng Ảnh cười thật. "Cha." Cô gọi bằng giọng dịu dàng pha lẫn trìu mến của một người con gái dành cho cha mình.

Tiếng gọi thân thiết khiến Thẩm Vệ Quốc kinh ngạc, sững người trong giây lát, không biết phải trả lời thế nào. Rồi ông sực nhớ lý do con gái đến đây, gương mặt già nua sa sầm, hừ giọng, "Đừng tỏ ra thắm thiết như vậy." Thật ra Thẩm Vệ Quốc còn một câu chưa nói. "Nếu mày không chấm dứt với con đàn bà đó thì sau này đừng gọi tao là cha nữa." Nhưng có lẽ nụ cười quá đỗi ấm áp của con khiến ông lúng túng, không biết xử trí thế nào, đành nuốt những lời cay nghiệt đó xuống.

Thẩm Chứng Ảnh lại mỉm cười, "Dù thế nào cha vẫn là cha của con, con vẫn nên gọi một tiếng cha."

Lại thêm một câu khiến Thẩm Vệ Quốc sững sờ, nhưng lần này ba chữ "dù thế nào" như một động thái chọc giận ông. Thẩm Vệ Quốc lạnh giọng nói: "Mày xem mày đã gây ra chuyện quý hóa gì kia."

Thẩm Chứng Ảnh không giận cũng không sợ, hỏi lại cha mình rằng: "Con đã gây ra chuyện gì ạ?"

Thẩm Vệ Quốc giận run, chỉ thẳng mặt Thẩm Chứng Ảnh, mãi mới nói được: "Mày là đồ đồng tính, bại hoại đạo đức, sống trái luân thường, biến thái, không xứng đáng đứng trên bục giảng!"

Điều Thẩm Chứng Ảnh từng tưởng tượng vô số lần đang trở thành hiện thực ngay trước mắt. Mỗi lần nghĩ đến, cô đều gai người sợ hãi. Nhưng khi nó thật sự xảy ra, Thẩm Chứng Ảnh lại chỉ thấy vô lý và nực cười đến lố bịch. Cô hỏi: "Vậy cha định làm gì ạ? Viết đơn tố cáo lên trường? Tố giác con là người đồng tính, không xứng với nghề giáo sao?"

"Đồ hỗn xược! Mày làm cái thái độ gì đấy hả?"

Là người của thế hệ trước, Thẩm Vệ Quốc căm ghét và khinh miệt nhất chuyện đấu tố, vạch mặt lẫn nhau. Ông giơ tay, không thể tin đây là cô con gái luôn nghe lời, rụt rè của mình.

"Ông Thẩm, ông làm gì vậy, đã bảo để tôi nói chuyện với nó, sức khỏe ông không tốt đừng xúc động mạnh." Diệp Chi Phương sợ hai người đứng ngoài này to tiếng, nhỡ hàng xóm nghe thấy sẽ mất mặt gia đình.

Thẩm Vệ Quốc hậm hực thõng tay, gằn giọng: "Bà nhìn nó đi, bà nhìn nó đi, đã không biết lỗi của mình còn lớn lối!"

"Được rồi được rồi, ông đừng la um lên nữa, để tôi nói chuyện với nó."

"Có chuyện này tôi phải nói trước." Thẩm Vệ Quốc chưa chịu rời đi, gằn giọng cảnh cáo, "Tao không cần biết chuyện giữa mày với con đàn bà đó thế nào, nhưng phải lập tức chấm dứt ngay! Muốn tìm bạn thì tìm đàn ông rồi cưới xin đàng hoàng, đừng bày đặt dính vào mấy trò hư thân mất nết. Nếu không... nếu không! Nếu không đừng gọi tao là cha, đừng hòng bước chân về nhà này nữa!"

"Được rồi ông Thẩm." Diệp Chi Phương không thích Thẩm Vệ Quốc hơi tí là dọa. Đợt trước cũng bắt Giang Ngữ Minh xin lỗi Tiền Thanh, nếu không thì đừng về ăn Tết, Thẩm Chứng Ảnh có xuôi theo không? Chiêu này từng dùng một lần không ăn thua, dựa vào đâu ông chồng bà lại nghĩ giờ sẽ có hiệu quả. "Ảnh Ảnh, con vào đây với mẹ."

"Thưa cha, thời đại bây giờ khác xưa nhiều rồi, giáo viên phải có bổn phận cập nhật theo thời đại, làm mới kiến thức liên tục. Con có mang sang vài quyển giáo trình vừa được biên soạn, cha đeo kính vào đọc thử, nếu không nhìn rõ thì để anh hoặc Thẩm Duệ đọc cha nghe. Không thì cha cứ xem sơ, đợi con nói chuyện với mẹ xong sẽ giải thích thêm cho cha."

Làm như không nghe thấy câu hăm dọa của Thẩm Vệ Quốc, Thẩm Chứng Ảnh lấy năm quyển sách từ trong túi, đặt từng cuốn lên bàn — "Những Nguyên Lý Cơ Bản Về Tính Dục Con Người", "Giải Mã Xu Hướng Tính Dục", "Báo cáo Hite: Nghiên cứu Toàn quốc Về Tình Dục Ở Phụ Nữ", "Phụ Nữ và Tình Yêu: Cuộc Cách Mạng Văn Hóa Đang Diễn Ra".

"Vài quyển trong số này là giáo trình về tâm lý tính dục, vài quyển là báo cáo xã hội học, cha và mẹ có thể chia nhau đọc để hiểu xem đồng tính luyến ái thực sự là gì."

"Mày!"

Ngần ấy năm uốn nắn con cái và bao thế hệ học sinh, đây là lần đầu tiên Thẩm Vệ Quốc bị chính con ruột nói rằng ông đã già, đã tụt hậu so với thời đại, cần phải đọc sách để cập nhật và nâng cao kiến thức. Thái độ ấy hệt như ông ngày xưa bắt học sinh soạn bài ở nhà rồi lên lớp thầy mới giảng.

Láo xược! Con gái muốn dạy đời cha! Còn muốn cha nó phải đọc sách trước!

Ngay lúc Thẩm Vệ Quốc sắp sửa gầm lên thì Diệp Chi Phương ngăn lại.

Diệp Chi Phương không thể không nhìn kỹ con gái của mình. Bà nở một nụ cười khó tả, "Ảnh Ảnh, con đúng là khác xưa nhiều lắm."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.