Lăng Tuấn ngồi trên chiếc ghế dựa bằng gỗ đàn hương được chạm trỗ cầu kỳ, mi tâm nhíu chặt, cẩn thận đọc hết những tập hồ sơ dày cộm đã được để sẵn trên chiếc bàn kiếng bằng pha lê sang trọng. Sau khi đọc xong tập hồ sơ cuối cùng, anh lấy tay xoa xoa một bên thái dương của mình rồi thở dài đan hai bàn tay vào nhau nghiêm cẩn sắp xếp những thông tin mà hơn mười năm trời mình thu thập được kết hợp với những thông tin mình vừa được xem sau đó thở mạnh một hơi:
“ Cuối cùng mình đã tìm được đáp án rồi! … “ – Lăng Tuấn chép miệng khẽ lên tiếng.
Anh hít sâu một hơi mới đứng dậy mở cửa phòng bước ra bên ngoài.
Bên ngoài phòng khách của Tống Gia lúc này tập hợp khá nhiều nhân vật, khi nhìn thấy anh bước ra từ phòng sách, tất cả mọi người đều trao cho anh những ánh mắt thân thiết như nhìn thấy người thân, trên môi là những nụ cười xuất phát từ những tình cảm chân thật mà không phải là những nụ cười xã giao hay những nụ cười ẩn chứa mưu mô cùng thủ đoạn mà mười mấy năm qua anh nhìn thấy. Lăng Tuấn nghiêng mình cúi đầu như một lời chào bày tỏ sự kính trọng đối với tất cả những người đang có mặt trong phòng.
“ Nếu con không ngại, chúng ta sẽ gọi con như đúng cái tên mà chính ba mẹ con đã đặt cho con, ý con như thế nào? “ – Tống Quốc Vũ vẫy tay ra hiệu cho Lăng Tuấn bước lại gần mình rồi mỉm cười nhìn anh lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
“ Dạ, được ạ! “ – Lăng Tuấn đưa cặp mắt sáng hữu thần của mình nhìn ông, lễ phép trả lời, trong lòng tựa như có một dòng suối mát đang len lỏi chảy vào tất cả mọi ngóc ngách trong cơ thể.
“ Tốt! … Tốt lắm! … Tư Thần! … Tất cả chúng ta đều mong đợi đến ngày tìm lại được con và em gái của con … để chúng ta có thể yên lòng nhắm mắt mà đi gặp thằng nhỏ Đường Nghiêm và Khả Tình rồi! “ – Tô Bảo Thành không biết từ lúc nào đã đứng dậy, ông rời khỏi chỗ ngồi bước đến bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vai Đường Tư Thần.
Lăng Tuấn cúi đầu mím môi cố gắng kiềm nén sự xúc động khi nghe những lời ông vừa nói, khóe mắt không biết từ lúc nào đã đọng một tầng sương mỏng. Đường Tư Thần hai tay khẽ run run ôm chầm lấy Tô Bảo Thành, anh gục xuống vai ông để che giấu những giọt nước mắt đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát lặng lẽ tuôn rơi. Từ khi biết mình là con nuôi của tên Lăng Ngạo kia, lão đã đẩy anh vào một cuộc sống của những tên giang hồ, ở nơi đó tất cả phải dựa vào mưu mô dựa vào nắm đấm để sinh tồn và tiến lên. Anh chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng sẽ có người đang cố gắng tìm kiếm để mang một tên bụi đời lưu lạc như anh trở về chứ đừng nói đến việc chào đón anh như chính người thân của họ như thế này.
“ Thằng nhỏ này … chúng ta nhìn thấy con trở về bên chúng ta như thế này là tốt lắm rồi! … Hôm nay quả thật là một ngày vui … sau này mỗi năm nhất định chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng! “ – Tống Quốc Vũ đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Đường Tư Thần.
“ … Đường Tâm như thế nào rồi ạ? … “ – Đường Tư Thần sau khi lấy lại bình tĩnh mới đưa mắt nhìn hai ông lão hiền từ lên tiếng hỏi.
“ Đường Tâm đang ở cùng Cẩn Hiên a! “ – Tô Bảo Thành vui vẻ trả lời, ánh mắt hấp háy một tia sáng không thèm che giấu.
“ Duật Phong đã kể cho chúng ta nghe chuyện con kịp thời tráo ống thuốc chứa ma túy nguyên chất bằng không giờ này con bé Đường Tâm chắc đang nằm trong phòng điều trị cách ly rồi! … Tư Thần, con đã làm hết khả năng rồi! … Vì con là con của Đường Nghiêm nên tất cả chúng ta đều đặt niềm tin vào bản chất lương thiện ở trong con người của con … và con đã không làm chúng ta thất vọng! “
“ … Con xin lỗi! … “ – Đường Tư Thần cúi đầu lên tiếng.
“ … Con yên tâm đi! … Cẩn Hiên, nó sẽ mang lại hạnh phúc cho Đường Tâm! … “ – Tô Khải An nhìn Đường Tư Thần chậm rãi lên tiếng khẳng định.
Trác Đình đang ngồi trên ghế salon làm ổ trong lòng Tống Duật Phong, cô chăm chú theo dõi diễn biến cuộc nói chuyện của mọi người đang tập trung ở chiếc bàn ăn, nghe Tô Khải An nói xong cô bày ra vẻ mặt phụng phịu lầm bầm.
“ Tên bạo chúa đó lần này trong họa được phúc rồi! … Đường Tâm đúng thật chạy trời không khỏi nắng mà … haizzzz! “
“ Như thế nào? … Gà mẹ vẫn không cam tâm giao gà con vào tay người khác à? “ – Tống Duật Phong đang ngồi ôm Trác Đình, nghe cô lải nhải xong anh nhoẻn miệng cười, cuối đầu hôn lên trán cô rồi cất tiếng hỏi.
“ … Đúng là có một chút không cam tâm a! … “ – Trác Đình gật đầu xác nhận.
“ … Thay vì ngồi đây cảm thán anh nghĩ em nên dành thời gian để xem xét nên bồi thường thiệt hại và chịu trách nhiệm với anh như thế nào đi! “ – Tống Duật Phong híp mắt lên tiếng đề nghị.
“ Ơ! … Anh bị thương là do anh nổi máu anh hùng, đâu phải do em đẩy anh ra để anh bị thương đâu? “ – Trác Đình xoay người đưa mắt nhìn Tống Duật Phong trả lời tỉnh rụi.
Trác Đình còn chưa nói hết câu đã bị Tống Duật Phong cúi đầu xuống dùng đôi môi mềm mại của anh ngăn không cho cô nói tiếp. Trác Đình thoáng bất ngờ nhưng cũng rất nhanh choàng hai cánh tay của mình qua cổ anh cùng anh môi lưỡi quấn quýt.
“ Khụ! … Khụ! … Ta thấy hai đứa cũng nên sớm cử hành lễ đính hôn rồi dọn về sống chung với nhau đi! … Cẩn Hiên và Đường Tâm sau chuyện này chắc chắn sẽ phải làm lễ đính hôn mới được! “ – Giọng của ông lão Tống Quốc Vũ đột nhiên vang lên làm cho Trác Đình đang mê man hưởng thụ như bừng tỉnh.
“ Dạ! “ – Tống Duật Phong nhanh chóng chớp thời cơ hài lòng cất tiếng đáp lời.
Trác Đình sau khi định thần nghe xong câu trả lời của Tống Duật Phong lập tức nghiến răng khẽ mắng:
“ … Anh dám dùng mỹ nhân kế với em hả??? “
“ Uhm! … Thì sao??? “ – Tống Duật Phong nở nụ cười xán lạn tỉnh rụi đáp trả.
“ … Hai người làm ơn đừng có diễn cảnh uyên ương tình tứ nữa a! … Phải để ý đến tâm trạng của những kẻ FA như tụi này nữa chứ? “ – Lâm Doanh trên tay cầm khay chén dĩa từ trong nhà bếp đi ra bày ra bộ dáng khó chịu lên tiếng nói.
“ … Số mình và cậu thật khổ a! … Đã FA còn gặp phải người “ bên trong như đã mặt ngoài còn e “, cứng đầu không chịu thật lòng thừa nhận … đã vậy còn phải giương mắt ếch xem người khác dùng đến mỹ nam kế … thật là không thể chấp nhận được! “ – Diệp Hân hai tay bưng khay chén dĩa đứng sau Lâm Doanh bất mãn phụ họa rồi lắc đầu ảo não thở dài mới xoay người đi về phía bàn ăn.
Trác Đình nghe Lâm Doanh và Diệp Hân nói xong mặt đỏ tới tận mang tai vội vàng nhắm mắt rúc đầu vào ngực Tống Duật Phong xem như là cái hố mà chui vào trốn.
“ Hai đứa còn không chịu vào bàn ăn cơm nữa sao? … Yêu nhau no rồi đúng không? “ – Tống Kiến Long vẫn chưa chịu buông tha, quay đầu nhìn về phía Trác Đình và Tống Duật Phong đang ngồi, vừa cười tủm tỉm vừa nói.
“ Con vào ngay ạ! “ – Tống Duật Phong cố nín cười lên tiếng rồi lấy tay xoa xoa đầu con mèo nhỏ vẫn đang vùi mặt trốn trong lòng của mình ấm áp lên tiếng.
“ Mình vào ăn cơm thôi! Ngại làm gì? Toàn là người trong gia đình thôi mà!“
Một lúc lâu con mèo nhỏ trong lòng anh khẽ ngọ nguậy rồi ngóc đầu lên tiếng:
“ Dạ! “
Đường Tư Thần lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện cùng biểu cảm trên gương mặt của tất cả những người có mặt trong phòng từ đầu đến cuối, khóe môi bất giác nở nụ cười… lần đầu tiên trong cuộc đời anh có cảm giác mình muốn cùng những tất cả những người trong ngôi nhà này trở nên thân cận.
Khi tất cả mọi người chỉnh tề ngồi vào vị trí của mình trên chiếc bàn ăn được thiết kế dành cho một đại gia đình, Tống Quốc Vũ mới lên tiếng giới thiệu tên và mối quan hệ với Đường Nghiêm của tất cả những người đang hiện diện cho Đường Tư Thần tường tận. Khi biết rõ những người này toàn là những người có địa vị trong xã hội lẫn gia sản kếch xù nhưng lại là những người trọng tình trọng nghĩa trong lòng Đường Tư Thần lại càng thêm quý trọng họ.
Sau khi dùng xong bữa cơm ra mắt gia đình dành cho Đường Tư Thần, trong lúc Trác Đình, Diệp Hân cùng Lâm Doanh xuống bếp gọt trái cây, pha trà, những người còn lại thì tụ trung vào phòng sách trao đổi kế hoạch đối phó với Lăng Ngạo.
“ Các bác cần phải thông báo ngay cho Trường Hy, Hạo Thiên và mọi người tham gia tác chiến phải thật cẩn trọng, tuy con không nắm được nhiều thông tin về hai chuyến hàng lần này của lão nhưng qua tất cả những chuyện lão đã sắp đặt gần đây, con dám cam đoan hai chuyến hàng lần này chắc chắn lại là hai cái bẫy lớn được lão giăng ra. Mười mấy năm trời con sống dưới danh nghĩa là con nuôi của lão, con luôn có cảm giác như mình đang bị lão giám sát và đóng vai trò là con cờ cho một kế hoạch chủ chốt nào đó của lão. Thực tế ngoài việc lão để cho con cầm đầu đám đàn em và giao cho con việc kinh doanh hệ thống vũ trường ở thành phố S này ra thì tất cả những kế hoạch khác của lão con không được cung cấp bất kỳ thông tin gì… Hai chuyến hàng lần này con cũng từng nghi ngờ có điểm bất thường nhưng lại không thể nào thu thập được những tin tức có giá trị. “ – Đường Tư Thần sau khi nghe mọi người đem thông tin về kế hoạch tác chiến nói cho anh biết, anh khẽ nhíu mi tâm rồi chân thành lên tiếng.
“ Tất cả chúng ta đều biết đó có thể là một âm mưu nhưng sau khi bàn bạc vẫn đồng ý lao vào, vì nếu không lao vào chúng ta làm sao biết rốt cuộc tên đó muốn cái gì? Thay vì né tránh chúng ta chọn phương án thẳng thắn đối mặt, dốc hết tất cả những gì mình có để lao vào trận chiến. “ – Lữ Hiền ôn tồn lên tiếng, giọng điệu của một người đàn ông đã từng trải qua phong ba bão táp làm cho Đường Tư Thần âm thầm kính nể.
“ Con đừng lo lắng quá, Trường Hy và Hạo Thiên hai tên nhóc đó tuy còn trẻ nhưng đã hội đủ năng lực và phong thái của những người có thể gánh vác trọng trách rồi. Ta cũng đã căn dặn chúng trước khi lên đường rồi! “ – Diệp Hào đưa mắt nhìn Đường Tư Thần tỏ ý cảm kích lên tiếng nói.
Dương Tư Thần như đột nhiên nhớ ra việc gì quan trọng, anh quay sang nhìn ông lão Tô Bảo Thành lên tiếng hỏi:
“ Ông ơi, bệnh viện K có tăng cường nhân viên an ninh bảo vệ an toàn ở phòng bệnh của Trác lão gia và Trác phu nhân không ạ? … Con và Mạnh Tường vừa mới điều tra được kẻ gây tai nạn cho hai người họ hôm đó chính là Bách Thắng, hắn là một trong những tay chân thân tín và đắc lực của lão già Lăng Ngạo. “
“ … Ta lập tức điều thêm người của chúng ta đến bệnh viện tăng cường bảo vệ an toàn cho vợ chồngTrác Tần ngay! “ – Tô Khải An nghe Đường Tư Thần nói xong vội vàng đứng dậy lấy điện thoại đi ra ngoài gọi điện.
“ … Trường Hy trước khi đi nó cũng có dặn dò chúng ta phải lưu ý đến sự an toàn của hai vợ chồng Trác Tần, có lẽ nó cũng đã nghi ngờ hay có một vài manh mối rồi nhưng chưa xác thực thôi! “ – Lữ Hiền nhíu mi tâm thở dài lên tiếng.
“ … Con cho rằng với ý đồ trả thù của lão già Lăng Ngạo và tình hình hiện tại, thay vì chúng ta bị động ứng phó với những quỷ kế lão ta bày ra chi bằng chúng ta chủ động giăng ra một cái bẫy tinh vi để lão tự sa vào lưới! … Con không muốn để lão hết lần này đến lần khác đem tính mạng của những người chúng ta yêu thương ra làm mồi nhử hay đe dọa … cảm giác nhìn thấy tính mạng người mình yêu thương bị đe dọa quả thật rất đáng sợ! “ – Tống Duật Phong nghiêm túc đề nghị.