Việc hôn sự của đích tôn đích trưởng tỷ ngay lập tức bị người ta bàn tán, nhanh chóng trở thành giọt nước tràn ly.
Từ năm mười bốn tuổi đến nay, nàng giữ đạo hiếu đã được ba năm, cũng đã bắt đầu nhắc đến việc hôn sự, nhưng đúng lúc xảy ra chuyện Tiêu Vận Đạt bị cấp trên giáng chức. Ngày xưa, Tiêu phủ người người thường xuyên qua lại, chỉ trong chớp mắt mà trước cửa vắng như chùa bà đanh. Người làm mai mối cho Tiêu Ngọc Châu cùng nhau biến thành người câm, không ai nói năng, ngay cả bà mối đang nói đến việc hôn sự cũng không đến nữa.
Năm trước Tiêu Vận Đạt còn nhậm chức tri huyện, có người cảm thấy thế lực của Tiêu phủ còn chưa suy tàn nên cũng có bà mối đến nhà bàn chuyện cưới xin, làm mai với nhà cũng xem như là môn đăng hộ đối với Tiêu gia, nhưng bên phía lão thái quân không dễ nói chuyện, chẳng thèm gặp một lần.
Lão thái quân định lạnh nhạt với đám người này một thời gian, để người ta biết rằng Tiêu phủ bọn họ không chứa những người muốn lạnh nhạt thì lạnh nhạt, muốn leo lên thì leo lên. Bà vốn định ra vẻ, nhưng nào ngờ viên gạch vàng này đột nhiên rơi xuống đầu, vui đến mức không khép miệng lại được, đồng thời lại hối hận không kịp nói tin này cho Đại cô nương.
Buổi chiều hôm đó, Nhị nhi tử đến báo tin, bà định lập tức sai người đi mời bà mối, nhưng lão a ma bên cạnh thì thầm bên tai vài câu, bà liền sai người đi mời Đại lão gia trở về.
Tiêu Ngọc Châu biết cha mình bị mời về, còn đang nghĩ hôm nay phụ thân vè sớm, muốn mài cho xong nghiên mực trong thư phòng ông, để tránh không còn mực để viết. Ai ngờ cha nàng vừa đến chỗ lão thái quân thì đã nhắc đến nàng.
Con gái vừa cập kê, Tiêu Nguyên Thông cũng để ý. Lão thái quân chặn đường của con gái, ông cũng không vui từ việc ầm ĩ với lão thái quân về việc không muốn tái giá nên cũng không tiện nói với lão thái quân về chuyện của con gái. Ngày hôm đó, lão thái quân gọi mình, nghe xong việc con gái nhà lão Nhị muốn kết thân với tân tri châu đại nhân, ông thầm nghĩ không hay rồi.
Quả nhiên, trong lời nói của lão thái quân có ý muốn gả con gái ông cho đứa con thứ hai của Bành gia ở Thành Tây.
Gia thế của Bành gia to hơn Tiêu gia một chút, nhưng đứa con trai thứ hai năm ngoái sức khoẻ không tốt, Bành phủ đang muốn tìm tân nương xung hỉ. Nếu như đối với người khác mà nói, việc làm mai đến thành hôn có nhanh cũng phải mất ba tháng, nhưng với Bành gia, cho dù Tiêu gia nói muốn thành hôn trong vòng một tháng thì Bành gia cũng sẽ đồng ý.
“Con là cha nó, nương nó không còn nên ta muốn thương lượng với con, ý con như nào?” Năm nay, lão thái quân đã qua sáu mươi, nhưng trên đầu không hề có một sợi tóc bạc. Có thầy tướng nói rằng bà có tướng đại phúc đại đức, có bách thọ chi linh. Ở Tiêu phủ, việc quản lý nhà cửa bà nói một là một.
Tiêu Nguyên Thông không giỏi ăn nói, ông mắc chứng nói lắp từ khi mới sinh ra, vì thế không được lòng phụ mẫu. Sau này, mặc dù tật nói lắp của ông đã được cải thiện, nhưng năm này qua năm khác không thích nói chuyện, dần dần thành Tiêu lão gia không thích nói chuyện, sắc mặt nghiêm túc cứng nhắc của Tiêu phủ.
“Đây là chuyện của con gái con, cho ta câu trả lời chính xác, nếu như được thì ta sẽ phái người qua nói chuyện.” Tiêu lão thái quân cũng hơi đau đầu với đứa con trai trưởng này. Nó như một cục mụn nhọt, nói chuyện cả ngày cũng chẳng hé răng nửa câu.
“Không được.” Dưới cái nhìn của Tiêu lão thái quân, Tiêu Nguyên Thông đã mở miệng.
Tiêu lão thái quân chờ hắn nói tiếp, mới thấy hắn nói được một câu lại im bặt, bà bỗng tức giận.
Trong phủ này, ngoại trừ Nhị nhi tử, chẳng đứa nào hăng hái, đứa nào đứa nấy chẳng chút tiến bộ. Nếu không phải bà lao tâm khổ tứ, không biết Tiêu phủ này bị bọn chúng làm lụn bại đến mức nào rồi!
“Vậy con muốn như nào? Đại cô nương phải gả, càng nhanh càng tốt, không thể để lỡ chuyện của Nhị cô nương, bằng không là có tội với liệt tổ liệt tông Tiêu gia, ngay cả ta cũng không gánh nổi!” Tiêu lão thái quân tức giận, đang nói chuyện bỗng cầm cốc trà lên ném mạnh xuống đất, cơn giận ngút trời.
Thân thể Tiêu Đại lão gia run lên theo chấn động của chén trà, lại hé miệng nói một câu: “Bành gia không được, Địch gia được.”
“Địch gia nào?” Tiêu lão thái quân liếc mắt nhìn qua: “Địch huyện lệnh?”
Tiêu Nguyên Thông gật đầu.
“Địch gia?” Địch gia được năm ấy thánh nhân nói “Con trai hàn môn có triển vọng”, dựa vào đó mà trở thành con cháu hàn môn. Gia thế rõ ràng cũng nghèo rớt mùng tơi, cho dù làm huyện lệnh, thân thích cũng là một đám người nghèo, chẳng hơn nhau là bao.
Tiêu lão thái quân híp mắt, cảm thấy không quá thoả đáng. Nghĩ đến tính tình của Đại cô nương kia, cho dù không thể gả cao, nhưng cũng vẫn có thể gả cho nhà tốt, cơ mà…
Dù có tốt như nào đi chăng nữa thì cũng chẳng qua được Nhị cô nương Tiêu Ngọc Thiền.
Hơn nữa, đây chính là cha nó nhắc đến. Lời phụ mẫu nói không thể trái, không phải là lão tổ bà nhẫn tâm.
Chỉ cần có thể nhanh chóng đem Đại cô nương cản đường này gả đi thì Tiêu lão thái quân cũng không quan tâm nhiều: “Có thể xong xuôi trong vòng một tháng không?”
Tiêu Nguyên Thông do dự một chút rồi đáp: “Lúc trước Địch đại nhân đã nhắc đến chuyện này với con, lại… vả lại, Địch gia làm việc không phức tạp như chúng ta.”
Dứt lời, Tiêu Nguyên Thông tự giác cảm thấy hổ thẹn với con gái, xấu hổ rũ mắt.
Lúc Địch đại nhân nhắc đến việc này thì ông còn chưa đồng ý, bởi vì ông cảm thấy con gái có thể gả cho nhà tốt hơn, nhưng trước mắt lão thái quân bắt buộc phải gả con gái đi. Gả tới Địch gia tốt hơn so với gả cho con ma bệnh của Bành gia không biết có thể sống được bao lâu.
“Đây là con nói đấy.” Tiêu lão thái quân nhìn thẳng con trai cả, thấy dáng vẻ yếu ớt cúi đầu, khóe miệng khẽ co giật.
Bỏ đi, không nâng nổi đứa bất tài. Bà đã nhọc lòng vì nó quá nhiều, không muốn lại thay nó nhọc lòng cho con gái nó nữa.
Sau khi Tiêu Ngọc Châu biết mình bị gả cho con trai của huyện lệnh, chuyện đã như ván đóng thuyền, hai nhà đã trao đổi bái thiếp.
Như vậy cũng được. Đêm này, nhũ mẫu Thích thị khóc lóc trước mặt nàng, đầu đập đến chảy máu còn khóc lóc than: “Đại cô nương của nô ơi, số phận của nô ơi, nô đã biết phu nhân không còn thì chẳng có ai thương người nữa mà.”
“Đại cô nương, đại cô nương, đại cô nương không ai thương của nô tỳ ơi…” Xuân Quyên học nương nàng ấy, quỳ gối sau nương nàng ấy, than càng thảm hơn.
Tiêu Ngọc Châu chợt cảm thấy trán mình lại như bị kim đâm. Ngoài cửa không biết có bao nhiêu người đang chờ chê cười nàng, trong nhà cũng chẳng bình yên.
Còn nữa, việc hôn sự này do cha nàng tự mình mở miệng nên nàng đành phải nhịn.
“Tiêu phủ chúng ta từng có quan to tam phẩm mà,” Thích thị vừa khóc vừa la: “Ngoại tổ người đó, thời điểm vinh quang cũng từng làm qua tuần phủ, cũng là quan lớn, so với Tiêu phủ vẫn là quan lớn đấy. Trời xanh có mắt, người đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, sao nỡ gả người cho nhà như vậy, ông trời có mắt không cơ chứ!”
Thấy nhũ mẫu còn nhắc đến thời điểm phú quý thoáng qua của ngoại tổ, Tiêu Ngọc Châu đã cảm thấy sợ bà rồi. Ngoại tổ nàng làm tuần phủ chưa đến hai tháng đã bị ngã ngựa, kết cục còn thảm hơn Nhị thúc nàng nhiều. Chưa ngồi nóng chỗ đã bị phạt của cải, về quê chưa được mấy năm đã buồn bực mà chết.
Đây cũng là tâm bệnh của nương nàng, bởi vì gia thế xuống dốc nên mới gả cho cha nàng. Lao lực nửa đời người, đến khi chết mà còn chẳng rõ sống chết của con trai, còn phải lo lắng cho tương lai của tướng công, đến chết còn không yên tâm.
“Được rồi, được rồi.” Huyệt thái dương Tiêu Ngọc Châu nhảy lên, chỉ lo nhũ mẫu một khi kích động thì nói năng không dùng não, vội vàng lên tiếng: “Đừng khóc, nhũ mẫu mau mau đứng lên.”
Nhũ mẫu không thể so với Xuân Quyên, nàng có thể phạt nàng ấy làm việc để nàng ấy im miệng; còn với nhũ mẫu, nàng chỉ đành dỗ dành bà.
“Đại cô nương của nô ơi, đại cô nương số khổ của nô ơi, ông trời bất công quá…” Thích thị lại dở chiêu than trời trách đất. Ngay cả lúc đối mặt với lão thái quân, khí thế của bà cũng dồi dào không thể cản, còn chưa khóc thoải mái, lúc này lại bắt đầu gào khóc như để tang.
“Ôi, đầu ta…” Tiêu Ngọc Châu híp mắt, thấy dỗ dành không được liền đưa tay đỡ đầu kêu đau: “Đau chết ta rồi!”
Nhũ mẫu vừa nhìn tiểu thư tâm can của bà kêu đau, vội vàng kéo đầu gối: “Sao thế? Lại đau đầu?”
Bà vội vàng, máu trên trán vẫn chảy, nhưng lại cẩn thận ôm sưởi ấm cho Tiêu Ngọc Châu, đột nhiên Tiêu Ngọc Châu cảm thấy mũi chua xót.
“Đầu rất đau.” Tiêu Ngọc Châu đau lòng, nhưng không lộ ra ngoài mặt, giả vờ yếu đuối hít thở hai cái, xoa ngực hai lần: “Đêm khuya lắm rồi, nhũ mẫu nhỏ giọng chút.”
“Đều là lỗi của lão nô.” Thấy sắc mặt Tiêu Ngọc Châu trắng bệch, Thích thị tự tát vào mặt mình một cái rồi vội vàng đứng dậy đỡ nàng: “Đã khuya rồi, lão nô dìu người đi nghỉ.”
“Quyên nhi, Xuân Quyên…” Bà quay đầu lại gọi con gái, vẻ mặt tức giận: “Con ngốc hay sao mà còn chưa qua dìu đại cô nương.”
Thích thị gào khóc liền bị Tiêu Ngọc Châu kêu đau đầu gạt qua. Chờ đến khi trở về phòng, nàng sợ Thích thị lại đi làm ầm ĩ với cha nàng nên mượn cớ sợ đêm khuya để bà và Xuân Quyên ngủ dưới đất cạnh giường nàng canh giữ một đêm.
Nửa đêm, nàng tỉnh lại bởi tiếng khóc. Nhờ ánh trăng, nàng loáng thoáng nhìn thấy Thích thị cầm hộp trang điểm nương nàng để lại, quỳ xuống khóc trước chiếc ghế Thái Sư mà nương nàng hay ngồi. Tiêu Ngọc Châu ngẩn người lắng nghe, đợi Thích thị lau nước mắt bò lại về chỗ nghỉ ngơi lại thì nàng mới khẽ thở dài.
Đường đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Bây giờ đã trao đổi bái thiếp thì nên đi tới đâu hay tới đó.
Hàn môn cũng chưa chắc là chuyện xấu. Nghe nói, loại người xuất thân từ gia tộc ấy, một miếng đồng dùng như một hai lượng bạc, thật biết cách tiêu tiền.
Cơ mà, chỉ trong nửa ngày đã trao đổi bái thiếp xong xuôi, việc này đã truyền khắp trên dưới Tiêu phủ. Sáng ngày mai, Tiêu Ngọc Châu đi thỉnh an lão thái quân, còn chưa tiến vào cửa viện liền nghe một đám mồm năm miệng mười, hót như chim yểng.
“Ôi chao, Đại tỷ tỷ đến rồi…” Vừa thấy Tiêu Ngọc Châu xuất hiện ở cửa, tam tiểu thư Tiêu Ngọc Linh đứng gần cửa nhất, bước đi vài bước như liễu yếu đào tơ, nhún người trước Tiêu Ngọc Châu, ngượng ngùng mỉm cười.
Nhưng khi ngẩng đầu, nàng ta lại nghiêng đầu tò mò đánh giá Tiêu Ngọc Châu, cứ như ngày đầu tiên quen biết Tiêu Ngọc Châu.
“Tam muội muội…” Tiêu Ngọc Châu mỉm cười tiến lên nắm tay nàng ta, trìu mến nói: “Hôm nay muội mặc quần áo đẹp quá, còn đẹp hơn cả hoa hải đường đó.”
Tiêu Ngọc Linh đảo mắt, giả vờ không để ý nhìn xuống chiếc váy dài xanh hoa hồng mà mình bỏ ra hai lượng bạc, mỉm cười đáp: “Đa tạ lời hay ý đẹp của tỷ tỷ.”
Trong khi nói chuyện, có kiểu người chưa mở miệng đã có thể nhìn ra sự tự kiêu.
Tuy nàng là Tam tiểu thư, nhưng cũng là cô nương nhị phòng. Ai chẳng biết trong Tiêu phủ này, chi phí ăn mặc của nhị phòng bằng phòng lão thái quân.
Nhưng nàng đã quen với việc đè đầu đích tôn đại tỷ này khắp nơi nên không nói nhiều nữa, nắm tay lại Tiêu Ngọc Châu, thân mật đi tới gần người ta, khẽ nói: “Đại tỷ tỷ, có phải tỷ đã biết đại hỉ sự của tỷ tỷ nhà ta không?”
Nàng ta không nói rõ việc vui của Tiêu Ngọc Châu, lại cứ nhắc đến tỷ tỷ ruột của nhà nàng ta. Tiêu Ngọc Châu cũng biết mình bị xem thường, vẫn trầm tĩnh như ngày thường mỉm cười: “Biết rồi, hôm qua Xuân Quyên đã nói với ta.”
“Vậy…” Tiêu Ngọc Linh đảo mắt một cái, nụ cười hướng về phía Tiêu Ngọc Châu.
Làm gì có người muốn làm nhục người khác còn để người ta khơi mào, Tiêu Ngọc Châu nghiến răng cãi vã, mặt ngoài vẫn là thuận theo ý Tiêu Ngọc Linh: “Chuyện tốt của Nhị muội muội gần đến rồi, cũng không biết các muội có nghe nói không, ta… ta cũng…”