“Anh đi mau lên đi không họ đóng cửa bây giờ. Nhanh lên chúng ta còn phải đến hôn lễ nữa”
“Sao chúng ta không thể để ngày mai rồi đi vậy?”
“Em không muốn chúng ta tổ chức hôn lễ trong khi chưa hủy cái giấy li hôn kia đâu. Cũng tại mấy hôm nay bận quá mà quên mất, mãi tận tối qua em mới nhớ ra”
" Sắp không kịp rồi, mau lên đi "
Cả Uyển An và Mặc Khanh chạy như bay trong bộ đồ đám cưới đến cục dân chính. Họ vừa bước vào đã có người hướng dẫn họ đến bàn đăng kí kết hôn nhưng họ lại đi hướng ngược lại khiến ai lấy đều khó hiểu.
"Chúng tôi muốn hủy đơn li hôn"x2
“Hóa ra là hai người. Tôi đang nghĩ xem ai có vấn đề đến mức mặc đồ đám cưới đến để li hôn nữa”
“Tôi nói rồi còn gì, thể nào mấy đôi vợ chồng trẻ anh chị lại phải đến hủy đơn thôi”
“Làm phiền chị nhanh chóng giúp tôi để chúng tôi còn về làm đám cưới”
“Được, kí vào đây”
…----------------…
Lúc này ở hôn lễ cả hai bên gia đình đều lo lắng không thôi
“Sắp tới giờ rồi mà hai đứa này đi đâu thế không biết nữa”
“Bà thử gọi hỏi chúng nó xem sao?”
“Tiểu Phong, bố mẹ con đi đâu rồi?”
“Con không biết ạ”
“Hai cái người này lúc nào cũng phái để người khác lo lắng”
Hai bên thông gia bây giờ như ngồi trên đống lửa. Bà nội Mặc cũng giục Mặc Hạo gọi hỏi tình hình. Mẹ Uyển An thì nghĩ con gái mình thay đổi ý định hay sao mà lại biến mất. Hai bà thông gia cố gắng tiếp tục đón khách ra vào.
Trên sân khấu MC vẫn đang chào đón quan khách và đọc lời dẫn. Sắp đến lúc cô dâu chú rể xuất hiện mà hai người vẫn chưa kịp vào.
MC gọi xong vẫn chưa thấy Mặc Khanh xuất hiện khiến cả hội trường ngơ ngác không thôi. Chưa kịp để MC nhắc lại lần 2 Mặc Khanh đã thở hổn hển mà mở tung cửa ra hô to
“Chú rể Mặc Lâm Khanh có mặt”
Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh mà từ từ bước vào lễ đường. Ngoài mặt thì bình thường vậy thôi nhưng tim anh bây giờ chỉ thiếu điều nhảy khỏi lồng ngực thôi. Anh tiến lên sân khấu mà căng thẳng không thôi.
“Tiếp đến mời cô dâu của chúng ta bước vào”
Uyển An mặc chiếc váy cưới màu trắng dài, bên trên váy bó sát cắt xẻ rất tinh tế còn bên dưới xòe ra như một nàng công chúa. Những viên pha lê trên váy không ngừng lấp lánh khiến ai lấy đều phải ngưỡng mộ ngược nhìn.
[cô dâu xinh quá]
[Xinh quá nhỉ]
[chú rể may mắn quá]
ĐI trước cô là Tiểu Phong Phong cầm một giỏ hoa hồng to vừa đi vừa tung lên khắp lễ đường. Khung cảnh bây giờ rất hạnh phúc làm sao. Cả Sơ Hạ và Chu Nhã đứng bên dưới nhìn lên cũng hạnh phúc thay bạn mình.
Vừa bước đến, Mặc Khanh đã nắm lấy ngay vợ mình. Anh chỉ khi nắm vào tay cô mới có thể bình tĩnh phần nào. Uyển An nhìn lên chồng mình mà như sắp khóc.
“Cô dâu Uyển An và chú rể Mặc Khanh, hai người tự nguyện và đồng ý cuộc hôn nhân này chứ?”
"Chúng tôi đồng ý"x2
“Kể cả khi đối phương già đi, bệnh tật hay nghèo khó cũng không buông tay nhau. Cả hai vẫn đồng ý chứ?”
"Chúng tôi đồng ý"x2
“Được. Tôi xin tuyên bố, kể từ hôm nay cô dâu Trần Uyển An và chú rể Mặc Lâm Khanh chính thức trở thành vợ chồng”
“Chú rể có điều gì muốn nói với cô dâu không nào?”
Mặc Khanh hai mắt đã như chực khóc mà cầm lấy mic từ tay MC, giọng nghẹn ngào nhìn về phía Uyển An
“Uyển An, anh có rất nhiều điều muốn nói với em”
"Anh muốn xin lỗi em và cũng cảm ơn em. Xin lỗi vì những gì anh đã làm tổn thương em, làm em phải khóc phải buồn hay đau lòng vì anh. Nhưng anh cảm ơn em, cảm ơn vì em đã xuất hiện trong đời của anh, cảm ơn em đã mang đến cho anh những cảm xúc rất hạnh phúc và em cũng đã mang đến cho anh một tiểu Lâm Phong rất đáng yêu "
“Có một chuyện chắc em chưa biết. Thật ra chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi chứ không phải mới 5 năm trước đâu”
“Chính xác là từ hồi em còn học Trung học và lúc đấy anh học đại học. Chiếc cốc em làm vỡ chính là đồ mà em đã tự tay làm cho anh”
Uyển An biết chiếc cốc đấy do mình làm thì ngạc nhiên vô cùng. Cô chỉ nhớ mình đã làm rất nhiều cốc và tặng cho các bạn trong lớp mà thôi, chứ không nhớ là có tặng cho cả người ngoài trường. Hóa ra hôm đấy Mặc Khanh đi đón Mặc Hạo đi học về vô tình vào nhầm lớp mà anh lại còn đeo khẩu trang khiến cô hiểu nhầm là bạn học nên đã tặng anh. Uyển An biết được thì cảm động đến sắp khóc mà nhìn anh. MC thấy thế thì đưa mic cho cô
"Em không nghĩ là anh thích em từ lúc đấy luôn đó "
“Em cảm ơn vì anh đã cho em biết sự thật này. Em cũng cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong đời em, cảm ơn vì anh đã cố gắng giữ chặt mối tình này mà không buông tay”
“Mặc Lâm Khanh, em rất yêu anh”
“Uyển An, anh cũng yêu em”
Tất cả mọi người đều vỗ tay không ngớt. Bà nội, bố mẹ Mặc Khanh, Mặc Hạo và cả mẹ Uyển An đều không thể kìm được nước mắt của mình. Họ vừa khóc vừa mỉm cười mãn nguyện mà thầm chúc phúc cho cả hai. Sơ Hạ và Chu Nhã thì ôm nhau mà nước mắt không ngừng.
“Bây giờ cô dâu chú rể hãy trao cho nhau một nụ hôn để chứng minh cho tình yêu ngọt ngào này nào”
Vừa nghe xong, Uyển An chưa kịp phản ứng đã bị Mặc Khanh ôm lấy eo kéo người lại. Hai tay anh giữ chặt lấy cằm cô. Môi anh đặt lên đôi môi cô mềm mại vô cùng, cả hai đều cảm nhận được hơi ấm của đối phương. Họ hôn sâu đến nỗi lúc buông ra Uyển An phải thở một cách khó khăn. Mặc Khanh ôm lấy Uyển An rồi thì thầm vào tai cô.
“Vợ ơi, em có thấy chúng ta cần một đứa trẻ cho vui nhà vui cửa không?”
“Sao? Anh chê Tiểu Phong Phong không đủ vui nhà vui cửa sao?”
“Tiểu Phong lớn quá rồi, không khóc nhè được nữa. Chúng ta cùng đi tạo ra em bé nhá”
Uyển An ngượng đỏ cả mặt mà im lặng, Mặc Khanh biết mình đang thắng thế mà nói thêm
“Tiểu Phong Phong làm anh được rồi, cần một em gái để chơi cùng. Em thấy đúng không?”
“Là Tiểu Phong cần hay anh cần?”
“Cả anh và Tiểu Phong đều cần”
“Được, một đứa đã là gì em sẽ đẻ đến khi anh không nuôi nổi nữa thì thôi”